Đinh Diệu rơi tự do từ tòa nhà cao ốc hơn bốn mươi tầng. Nếu vẫn rơi một mạch xuống đất thì chắc chắn hắn sẽ đi đời, chỉ là điều đó chẳng hề làm hắn hốt hoảng chút nào. Sau khi ổn định cơ thể, hắn đạp mạnh hai chân trên không để giảm bớt xu thế rơi, kế đó lại đạp thêm mấy bước chạy thẳng lên sân thượng.
Vương Hủ trừng mắt nhìn: “Má ơi! Chẳng lẽ chiêu này là Nguyệt Bộ trong truyền thuyết!”
Đinh Diệu không biết Vương Hủ nói gì và cũng chẳng có hứng quan tâm. Điều mà hắn muốn biết bây giờ là rốt cuộc Vương Hủ còn bao nhiêu phần thực lực chưa dùng tới.
Kể từ khi trúng đòn dưới trạng thái Linh Thức Tụ Thân thuật – Cải Tạo của Vương Hủ, Định Diệu cảm thấy lúc trước mình đã quá khinh địch. Vốn dĩ những hiểu biết của hắn về người săn quỷ chỉ dừng lại ở việc tham khảo tư liệu, hôm nay đánh thật một trận mới biết đối phương chẳng phải là loại thần côn đơn giản như trong tưởng tượng.
“Tuy không biết ngươi chơi trò gì nhưng ta đột nhiên nảy ra một chủ ý hay hơn so với việc giết chết ngươi...”
Vương Hủ vẫn không quên nói nhảm: “Không phải vẫn là chiêu cũ chứ? Ta đây chẳng thèm nương tay với ngươi nữa đâu.”
Đinh Diệu nói: "Ta muốn lấy gen của ngươi."
"Ngươi nói gì đấy!" Vương Hủ kêu to: "Thì ra là muốn chơi gay với ta!"
Nghe xong, Đinh Diệu liền hộc máu. Vì sao cái gã săn quỷ này mỗi khi nghe người khác nói đều cố nghĩ tới những ý nghĩa xấu xa vậy chứ?
“Coi bộ ngươi vẫn chưa hiểu. Hãy thử nghĩ xem ta làm cách nào để có được thân thể thiên chuy bách luyện này?"
Đang ngẫm nghĩ, Vương Hủ chợt nhìn Đinh Diệu bằng ánh mắt khinh bỉ rồi cố ý lấy tay che mông: “Không lẽ ngươi muốn nói đến... cách rèn luyện thông qua chơi gay...”
Đinh Diệu nổi gân xanh đầy đầu: “Ngươi đùa giỡn thì cũng phải có chừng có mực...”
Hắn hít sâu vài cái để khống chế tâm trạng rồi nói tiếp: “Quân đoàn thứ hai của Tử Dạ bao gồm lính tác chiến xoay quanh nghiên cứu gen sinh học. Kể từ khi được gọi là “người điều khiển gen”, chúng ta đã có được sức mạnh siêu nhiên từ những sinh vật như người sói, cự ma và bộ tộc ăn thịt người, v.v... Trong quá trình đó, gen của ta không ngừng tiến hóa bởi vì nếu không hấp thụ thành công thì ta sẽ bị đối phương hấp thụ.
Kẻ hiện đang đứng trước mặt ngươi là một minh chứng quan trọng cho sức mạnh của khoa học, là hình thái tiến hóa cao nhất mà con người có thể tiếp cận. Sức mạnh của ta hoàn toàn dựa vào tri thức mà con người có được, không giống thứ tà thuật mà các ngươi sử dụng!”
Vương Hủ làm bộ ra vẻ bừng tỉnh: “A! Khó trách linh thức của ngươi chỉ có một tẹo, thì ra là do hấp thụ những loài khác mà ra!”
Nói ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng thì hắn lại nghĩ khác. Vương Hủ vốn là một người thông minh, thường thấy hắn nói chuyện không đâu là bởi muốn tranh thủ thêm thời gian để suy nghĩ. Hơn nữa, cách làm đó còn có thể làm đối phương chủ quan.
Từ lời nói của Đinh Diệu, Vương Hủ nhận ra được một tin tức quan trọng là “người điều khiển gen” không chỉ có một, bởi lẽ hắn đã dùng từ “chúng ta”! Nhưng quan trọng hơn cả là việc có thể đạt được linh thức thông qua hấp thụ!
Năng lực linh hồn phụ thuộc vào linh hồn, Đinh Diệu dùng khoa học gì đi nữa thì cũng chẳng thể lấy được đến tay. Song, linh thức và thân thể có quan hệ rất linh diệu. Những chủng tộc như người sói luôn có giác quan nhạy cảm hơn so với con người và khả năng hòa vào thiên nhiên chính là sở trường của họ. Chính vì vậy, khi Đinh Diệu hấp thu gen chủng tộc cùng lúc đã có được năng lực cảm ứng mong manh đó.
Nghĩ tới đây, Vương Hủ liền hiểu ra ý của Đinh Diệu. Coi bộ đối phương hấp thụ nhiều thứ quái đản nên giờ muốn hấp thụ luôn con người đây mà...
Thật ra Đinh Diệu làm vậy cũng không có được ích lợi gì. Xét theo góc độ sinh vật học, DNA của Vương Hủ không khác gì so với người bình thường. Sức mạnh của linh hồn mới là bản chất sức mạnh của người sở hữu năng lực.
Vì Đinh Diệu chưa từng thí nghiệm với con người nên không thể nào biết được. Có câu “mọi thứ đều phải có lần đầu”, Vương Hủ vinh hạnh trở thành con chuột bạch đầu tiên.
“Nhà con mẹ nó rộng lớn khiếp đảm, cảnh sắc lại đẹp đẽ vô cùng, ta dũng cảm nguyền rủa ngươi trước bàn dân thiên hạ...”
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Vương Hủ giải trừ Linh Thức Tụ Thân thuật, lấy điện thoại ra khỏi lồng ngực rồi phẩy tay nói với Đinh Diệu: “Ngại quá, chờ ta nghe điện thoại rồi nói chuyện tiếp nghen.”
Khóe miệng Đinh Diệu co giật. Cái gã này là loại người nào... nhạc chuông điện thoại kiểu gì thế...
“Này, đánh nhau thì nghiêm túc một chút được không hả!”
Vẫn không lấy làm khẩn trương, Vương Hủ thản nhiên xem thông báo trên điện thoại. Vả lại, đánh với hắn từ nãy đến giờ, cảm giác khẩn trương của Đinh Diệu đã biến thành một thứ cảm giác quái đản không thể nói thành lời...
"Gì vậy? Có chuyện thì nói nhanh đi, ta đang gấp."
Vừa nói vào điện thoại, hắn vừa thoải mái xoay người đi, một tay bịt lấy lỗ tai còn lại. Bộ dạng này quả thật rất giống những lúc nhận điện thoại khi đi hát karaoke với bạn bè.
Đinh Diệu không phải là người tốt và tuyệt nhiên chẳng phải là hạng tiểu nhân. Chứng kiến bộ dạng chẳng coi ai ra gì của Vương Hủ, hắn hoàn toàn có thể tấn công từ phía sau nhưng vẫn cố nén lửa giận.
Và thế là Đinh Diệu nhanh chóng bị cuộc trò chuyện trong điện thoại hấp dẫn, bởi vì bên kia điện thoại là con gái ruột của hắn – Yến Ly.
Thính giác của hắn nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường nên nghe rất đầy đủ nội dung của cuộc điện thoại, thậm chí càng nghe càng kinh hãi...
“Tại sao vừa rồi ngươi bỏ đi đột ngột vậy hả? Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Nè Yến học tỷ, nhìn ta vậy chứ bận rộn lắm nhé. Dù gì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau ở quán cà phê nọ, đến lúc đó rồi nói gì thì nói.”
“Người nói chuyện với ta hằng ngày là một cái tôi khác, giờ ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
"Nói chuyện gì? Chẳng lẽ nói chuyện về bạn học Hoa Triển Vân?"
"Đúng là chuyện này!"
“Chuyện này thì có gì hay ho mà nói? Không phải nãy giờ ngươi đã nghe hết rồi à?”
“Vì nghe thấy nên ta bất mãn cái cách mà ngươi xen vào việc của người khác!”
“Ta mà thèm xen vào sao? Người ta chủ động tìm ta liều mạng đấy. À! Ta hiểu rồi! Hóa ra ngươi coi trọng người khác! Mà ta thì lại không giống Hoa Triển Vân nên ngươi mới cảm thấy bất mãn!
Theo ý của học tỷ, khi nãy ta nên nhận mọi thứ để tiện tay khiến Hoa Triển Vân hết hy vọng, sau đó mượn dao của hắn để giết chết ta, cuối cùng âu âu yếm yếm với ý trung nhân. Biện pháp này quá hay, vừa trả thù ta mà còn có thể thoát khỏi của nợ Hoa Triển Vân.
Nào ngờ ta hiên ngang phá hủy gian kế nên ngươi mới nổi giận, ha ha ha! Càng ngày ta càng bội phục khả năng phân tích của mình! Ha ha ha!"
"Ngươi không được nói bậy!"
"Hừ! Phủ nhận cũng vô dụng, ta sẽ xem tất cả là ngụy biện trong lúc thẹn quá hoá giận..."
"Ta... Ta..."
Yến Ly cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh hỗn độn ở phía bên kia, Vương Hủ đắc ý quá trời quá đất, thậm chí sùng bái chính bản thân mình. Gì mà sinh viên tâm lý học cơ chứ? Chẳng phải trước mặt ông đây vẫn không thể phản bác được hay sao?
Đến lúc quay người lại thấy đôi mắt tóe lửa của Đinh Diệu, Vương Hủ bị dọa hết cả hồn.
“Nè ông chú, ngươi bị gì vậy? Nét mặt rất đáng sợ à nha! Bộ mặt này như bị táo bón ba ngày ấy.”
Đinh Diệu nhấn mạnh từng chữ: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Yến Ly?”
Vương Hủ cứ tưởng rằng mình đã nghe lầm: “Này, này, này! Gì mà lớn chuyện dữ vậy? Hôm nay ai cũng tìm ai vì chuyện này đấy! Trong trường đồn đại nhảm nhí thì thôi đi, ngay đến ngươi cũng biết là thế nào? Chẳng lẽ Hoa Triển Vân tổ chức họp báo toàn cầu về chủ đề này hay sao?”
"Trả lời vấn đề của ta!"
“Thôi đi, dựa vào cái gì mà ta phải trả lời vấn đề của ngươi. Này nhé, chúng ta đang chiến đấu, ngươi nghiêm túc một chút được không?”
Độc quá, câu cuối cùng của Vương Hủ độc quá. Mạch máu cứng cỏi và trái tim mạnh mẽ của Đinh Diệu không còn chịu nổi nữa rồi. Trước đây hắn vốn không tin, có điều bây giờ hắn phải tin rằng trên đời quả thật có trường hợp tức đến chết khi đang làm việc.
Nhưng hắn không thể đánh tiếp được nữa. Vừa rồi, hắn rất để ý câu nói “ta nên nhận hết mọi thứ”. Những lời này có nhiều ý nghĩ rất phức tạp. Nhận hết là nhận cái gì? Nhận cái gì mà có thể khiến kẻ theo đuổi lập tức mất hết hy vọng?
Đáp án có thể miêu tả sinh động, đó là: Chưa kết hôn mà có con!
Hơn nữa, Đinh Diệu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Rõ ràng con gái hắn mỗi ngày đều gặp mặt Vương Hủ tại quán cà phê. Thế gặp mặt rồi thì đi đâu? Làm gì? Đã vậy cái gã Vương Hủ này còn nói “hóa ra ngươi coi trong người khác”. Câu trên có ý gì? Hình như có mùi vị đố kị thì phải.
Đinh Diệu cứ cân nhắc trong lòng. Cân nhắc xong thì mới xác nhận rằng toàn bộ cuộc điện thoại là màn cãi vả của đôi vợ chồng son...
Quả là bi kịch! Đứa con gái như hoa như ngọc của Đinh Diệu vậy mà lại rơi vào ma chưởng của một tay lưu manh xỏ lá.
Cần phải tỉnh táo và suy nghĩ kỹ càng hơn...
Vì vậy, Đinh Diệu nhấc va li chứa bộ phận lắp súng lên rồi bỏ đi mà không thèm nói một lời.