Ngày quyết đấu đã đến. Miêu Gia vẫn không có chút căng thẳng, cứ như người quyết đấu tối nay không phải là mình.
"Nàng cho ngươi biết thời gian và địa điểm chưa?" Vừa hỏi, Vương Hủ vừa bỏ đồ ăn vào miệng.
"Rồi." Miêu Gia đáp.
"Tại sao ta không thấy nàng tới tìm ngươi? Chẳng lẽ nửa đêm nàng âm thầm vào phòng..."
"Nhắn tin."
"À, vậy tối nay chỉ có mình ta đi xem à?"
"Ta thì không sao cả, có điều nàng đã cho phép Ninh Phong và Đoạn Phi đến xem. Mà ta nghĩ ngươi đến hay không cũng không thành vấn đề."
"Này! Ngươi nói trông giống như ta là đồ thừa thải ấy..."
"Quyết đấu chính thức giữa người săn quỷ có rất nhiều quy củ. Một bên đưa lời mời và nêu điều kiện, nếu bên kia đồng ý thì phải ứng chiến. Người chứng kiến trận quyết đấu chỉ cần hai người trở lên, cho nên ngươi có đến hay không cũng không giúp được gì..."
Vương Hủ nheo mắt nói: "Yên tâm, chắc chắn ta sẽ có tác dụng."
Miêu Gia nhổ nửa miếng xương gà trong miệng ra ngoài: "Chẳng lẽ ngươi còn canh cánh chuyện đánh nhau với Ninh Thiên Đức lần trước nên định dùng cách tương tự để báo thù..."
"Không có đâu... Hê hê hê... " Mặc dù bị nói trúng tim đen nhưng Vương Hủ cũng không thèm để ý, mà chỉ nở một nụ cười gian trá.
"Ừm, không có là tốt rồi."
Đêm đó.
"Các ngươi có cần cha đi theo bảo vệ hay không?" Ninh Thiên Đức hỏi.
Ninh Phong cười gian: "Cha đang kiếm cớ để đến xem trận quyết đấu chứ gì?"
Đoạn Phi cũng thấy buồn cười.
Ninh Thiên Đức xoay người: "Hừ! Các ngươi ẩn giấu linh thức rồi hẵng ra ngoài, nhớ cẩn thận."
Ninh Phong lè lưỡi sau lưng của hắn, sau đó bước ra khỏi cửa cùng với Đoạn Phi.
Hai người không đi xe mà bay trên bầu trời của thành phố này. Họ như hai mũi tên nhọn trong đêm, lặng lẽ và nhanh chóng.
Khi cả hai tới địa điểm quyết đấu, bỗng thấy được cảnh tượng như sau: Vương Hủ và Miêu Gia đang đặt một bếp nướng trên bãi cát cạnh biển, phía trên là một đống thịt dê, thịt bò, cá viên v.v... Cả hai thì lại đang hăng hái xiên đồ ăn bằng nĩa.
"Các ngươi... " Đoạn Phi không biết nói gì cho phải.
"Công viên này chỉ buôn bán đến năm giờ, thật không biết làm ăn. Nếu ta mở rạp chiếu phim tối trên bãi biển, vừa bắn pháo hoa, vừa nướng thịt thì tốt biết bao nhiêu." Nói xong, Vương Hủ nhét cả cây mực nướng vào miệng.
"Trước tiên, không nói đến việc tại sao các ngươi vẫn có thể nhàn nhã như vậy. Nhưng những thứ đồ nướng này hình như không phải do các ngươi mang đến phải không?" Đoạn Phi không nhịn được nên tò mò hỏi.
"Làm gì có, cho dù bọn ta không cảm thấy căng thẳng nhưng vẫn chưa đến mức đem theo đồ nướng tới nơi quyết đấu." Miêu Gia vừa nói vừa liếm sạch một con sò.
Vương Hủ chỉ quầy bán đồ ăn vặt ở bên cạnh: "Những thứ này được "mượn" từ nơi đó."
Đoạn Phi nhìn theo hướng Vương Hủ chỉ thì phát hiện một cái quầy bán đồ ăn vặt, lại thấy thêm một sợi xích khóa bị đứt, cửa chính mở toang hoác...
"Các ngươi làm vậy có khác gì cường đạo?"
"Ngươi sai rồi, bọn ta cùng lắm chỉ được coi là trộm. Nếu bên trong có người phản kháng mà bọn ta xử họ thì mới là cường đạo." Vương Hủ nhấn mạnh.
"Có khác gì đâu, mặt mũi của người săn quỷ..."
"Khác chứ, ngay đến mức hình phạt của hai hành vi này cũng rất khác nhau. " Miêu Gia giải thích.
Đoạn Phi biết cứ tranh luận nhảm nhí với hai người này cuối cùng sẽ không có gì kết cục tốt nên không nói gì nữa. Song, hắn và Ninh Phong kiên quyết không ăn đồ do hai người này "mượn" để tránh bị coi là đồng phạm.
Mà nếu cẩn thận suy ngẫm, hắn sẽ hiểu dù muốn ăn thì chưa chắc hai người kia chịu chia cho một chén canh...
Thủy Ánh Dao bước ra khỏi màn đêm. Ngọn đèn đường trong công viên và ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nàng. Sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt như thế. Nhưng đêm nay, ánh mắt nàng khi nhìn Miêu Gia sắc bén hơn bao giờ hết.
"Móa, loại sát khí này... Ta đoán chừng chuyện ngươi bị đánh gục chỉ còn là vấn đề thời gian... " Vương Hủ vẫn đang ăn thịt dê nướng.
"À! Trước khi đánh, ngươi có muốn lắp đầy bụng không? Giờ cơm tối đã qua lâu lắm rồi... " Miêu Gia dùng kế sách dụ dỗ.
Thủy Ánh Dao tuyệt nhiên không nể mặt hắn: "Ngươi chuẩn bị xong thì xuống dưới, ta chờ ngươi ở dưới đáy hồ." Dứt lời, nàng liền nhảy xuống nước.
Dù bãi biển nhân tạo này làm rất giống thật nhưng chắc chắn không phải là biển thật. Nó chỉ như một hồ nước mà thôi. Chỉ có điều nó cũng lớn cỡ vài trăm mét vuông, độ sâu hơn mười mét. Thường thì du khách có thể chơi thuyền đạp nước trên đó. Nước cũng rất trong. Nghe nói vì phối hợp với bãi cát, người ta đã bỏ không ít muối để nó giống nước biển thật.
"Làm gì vậy? Chơi trò uyên ương nghịch nước à?" Vương Hủ lớn tiếng phát biểu ý kiến.
Miêu Gia thở dài. Hắn lấy gói thuốc lá và hộp quẹt trong ngực ra và đặt chúng trên băng ghế dài, sau đó nhảy xuống.
Đoạn Phi và Ninh Phong đến bên hồ, khẩn trương nhìn kỹ dưới đáy.
Vương Hủ cũng đến bên cạnh nhưng tay không buông xiên thịt nướng: "Này, sao không nhìn thấy gì hết vậy?"
Ninh Phong chỉ nói: "Hừ! Bắt đầu rồi đó, đây là trận đấu thuộc cấp bậc Thập Điện Diêm Vương, bất cứ chiêu nào cũng không thể bỏ qua."
"Vấn đề là ta không thấy gì cả..."
Đoạn Phi thật không hiểu nổi sao người này có thể đánh bại cha mình. Thế là hắn đành phải nói kiến thức căn bản cho Vương Hủ nghe: "Dùng linh lực để xem..."
Vương Hủ để lòng bàn tay hướng lên, tay còn lại đấm xuống lòng bàn tay kia một cái: "À, thì ra là vậy. Ta lại quên mất..."
Hắn tập trung linh lực tại mắt để nhìn xuống đáy hồ. Mặt nước trong đêm từ màu đen dần dần trở nên trong suốt, hắn nhanh chóng thấy được bóng dáng mơ hồ của hai người.
Đêm đông thật yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng hít thở của ba người xem bên bờ, gần như không nghe thấy âm thanh gì khác. Trận chiến dưới nước cũng bắt đầu trong sự im lặng này.