Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 2 - Chương 5: Vương Hủ và bóng rổ




Trừ những người đã mua tin tức rời khỏi một cách bình tĩnh và trật tự, đa số mọi người đều hấp tấp xông ra khỏi hội trường. Chỉ có Vương Hủ vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ và ăn uống...

Sau khi lính mới đi hết, nhà hàng lập tức trống hơn một nửa. Lúc này, Tề Băng mới bước đến bên cạnh Vương Hủ và Miêu Gia, hắn cũng lấy khay và bắt đầu ăn.

Bộ mặt của hắn vẫn như lá bài Tây: “Không giống trước kia, trong số tổng cộng hai trăm hai mươi lính mới năm nay chỉ có không đến ba mươi người có thể xem như cao thủ thật sự và đa số đều là thành viên của gia tộc.”

“Ồ, vậy có nghĩa là nếu ta đánh nhau chính diện với người khác ở vòng tiếp theo thì tỷ lệ gặp phải cao thủ sẽ là ba mươi phần trăm?” Vương Hủ vẫn đang nhét thức ăn vào miệng.

“Ngươi vẫn ở đây ăn uống, chẳng lẽ định bỏ cuộc à?” Tề Băng hỏi.

“Hừ, ta ăn thêm nửa tiếng nữa rồi xuống dưới đi dạo, ngồi vài chuyến xe buýt, không cần đổ một giọt mồ hôi cũng có thể đến sòng bạc trước tất cả bọn họ.”

“Ngươi đã biết vị trí của sòng bạc sao?”

“Thứ như sòng bạc thì ta dùng mũi cũng đánh hơi được.” Vương Hủ tỏ ra rất tự tin.

Miêu Gia lại ngồi một bên cười lạnh: “Nếu ngươi muốn gọi điện thoại cho những người quen trong sòng bạc thì đừng nằm mơ nữa. Vì nơi ấy chỉ có người săn quỷ mới có thể tìm được. Toàn bộ phương pháp liên lạc chắc chắn đã bị cắt đứt, còn địa chỉ chắc chắc cũng được thay đổi nên không khách quen nào có thể biết được sòng bạc đã chuyển đến đâu.”

Vương Hủ bèn ngừng việc ăn uống: “Sao ngươi biết?”

Miêu Gia vỗ vai Vương Hủ, rồi trả lời bằng giọng chân thành: “Vì ta không ngốc, Vũ thúc cũng không ngốc, không như người nào đấy không biết động não.”

Vương Hủ không có thời gian phản bác lời nói của hắn mà vừa bò, vừa chạy ra khỏi nhà hàng. Khi hắn xuống tầng trệt thì mọi người đã đi hết, thế nên hắn chỉ có thể chạy loạn khắp nơi giống như một con ruồi không đầu.

Đột nhiên hắn nghĩ ra tại sao người khác biết nên tìm manh mối ở đâu? Thế là hắn trở nên bình tĩnh và bắt đầu tìm kiếm linh thức của người khác. Nhờ biết vận dụng loại kỹ xảo cơ bản này nên hắn đã tìm được vị trí của những người săn quỷ rải rác khắp thành phố và sự tồn tại của rất nhiều hồn ma không lâu sau đó.

Linh thức của người săn quỷ rất khác với linh thể của hồn ma, tựa như trên bầu trời có vô số ngôi sao nhưng chúng ta có thể nhìn thấy những ngôi sao rực sáng rõ ràng. Sau khi biết được vị trí, Vương Hủ bèn chạy thẳng đến nơi linh thức gần hắn nhất.

Hắn chạy đến một sân bóng rổ ngoài trời. Bây giờ đã là tám rưỡi tối nhưng vẫn có một ông chú chơi ném bóng một mình trong sân. Ánh đèn xung quanh chiếu lên mặt hắn làm nổi bật một vết sẹo dài từ trán tới tận cằm.

“Tiền bối, ta...”

“Không cần nói nhiều. Ta là Hoắc Phong, chúng ta một chọi một, mỗi quả bóng vào rổ tính một điểm, ném rổ ba điểm tính hai điểm, ai được mười điểm trước thì thắng.” Vương Hủ còn chưa kịp nói chuyện, ông chú ấy đã đặt bóng vào tay hắn.

“Ngươi cầm bóng trước, bắt đầu đi.”

“Chú Hoắc, ta chỉ muốn hỏi vị trí của sòng bạc, không rảnh chơi với ngươi.”

“Nếu thắng thì tất nhiên ta sẽ nói cho ngươi, cần phải nói trước là ta khá lợi hại.”

“Gương mặt của ngươi có hình dạng hai cái bàn chải...”

Hoắc Phong nghe Vương Hủ châm chọc cũng không giận dữ: “Mười một giờ, cửa thứ nhất của vòng loại sẽ kết thúc. Nếu ngươi muốn lãng phí thời gian thì ta cũng không ngại.”

“Chơi thì chơi! Để xem ai sợ ai?”

Thế là Vương Hủ bị chà đạp...

Hắn hoàn toàn không biết chơi bóng rổ, đập bóng, ném bóng thì còn được chứ bảo hắn qua người gì gì đó thì chẳng cần phải nghĩ cho mất công. Còn Hoắc Phong có thể nói là tuyển thủ bán chuyên nghiệp, các tư thế đều vô cùng tiêu chuẩn. Vương Hủ dùng tiểu xảo cũng không ngăn được đối phương cướp bóng của mình.

Trong hai mươi phút, Vương Hủ đã mất bóng đến ba lần. Hoắc Phong bật cười: “Xem ra ngươi rèn luyện không đến nơi đến chốn, cứ như vậy rất khó qua được cửa thứ nhất.”

Vương Hủ ngồi trên đất và thở phì phò: “Đệch, đây là cuộc thi của người săn quỷ chứ không phải là thi tuyển vào trường thể dục. Cách kiểm tra do ngươi nghĩ ra rõ ràng có vấn đề.”

Hoắc Phong thở dài, ánh mắt đang nhìn Vương Hủ của hắn ngập tràn sự cảm thông. Chỉ tính riêng hôm nay, Vương Hủ đã bị ánh mắt như tiếc "rèn sắt không thành thép" như thế hỏi thăm lần thứ n: “Chàng trai, ngươi cũng biết đây là cuộc thi của người săn quỷ. Vậy nãy giờ ngươi đang làm gì?”

Vương Hủ nghe xong liền ngẩn ra. Đúng rồi, chơi bóng rổ chỉ là một hình thức, hắn cần phải dùng linh lực. Miêu Gia thật sự nói chẳng sai, đúng là mình không chịu động não.

Sau khi nghĩ ra, Vương Hủ lập tức vận Linh Thức Tụ Thân Thuật và Hồi Khí Quy Nguyên. Vì hắn đã thành thạo nền tảng của hai chiêu này nên bây giờ dựa vào tốc độ hồi phục của cơ thể và trợ giúp của Hồi Khí Quy Nguyên thì có thể sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật liên tục hơn ba mươi phút.

Hoắc Phong thấy Vương Hủ đã hiểu nên cũng trở nên nghiêm túc. Hắn đưa bóng cho Vương Hủ, rồi nói: “Vẫn là ngươi cầm bóng trước, bắt đầu đi.”

Nhận bóng rồi, Vương Hủ hoàn toàn không đập bóng mà trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu của Hoắc Phong để úp bóng vào rổ. Hắn tấn công quá đột ngột khiến Hoắc Phong không thể ngờ được, còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng lách cách bỗng vang lên do Vương Hủ đã úp bóng vào rổ, nhờ đó ghi được một điểm.

Dường như Hoắc Phong rất vui vẻ: “Đến giờ đã hơi thú vị hơn rồi đấy.”

Vẫn là Vương Hủ tấn công. Hoắc Phong đưa bóng cho hắn, lần này hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu Vương Hủ muốn giở trò cũ thì chắc chắn sẽ không dễ chịu, nhưng hắn không ngờ Vương Hủ lại làm ra tư thế như muốn ném bóng.

Hoắc Phong lập tức hiểu ra Vương Hủ định giở chiêu ném bóng vào thành rổ rồi tiếp lấy từ trên không như dân bóng rổ trong giải NBA.

Thấy Vương Hủ giơ bóng lên và dùng sức ném đi, Hoắc Phong lập tức quay người rồi sải bước chạy về phía rổ. Hắn tự tin chắc chắn mình sẽ đến rổ và cướp được bóng trước thằng nhóc kia.

Thật không ngờ hắn đã chạy được vài bước nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng bóng bay đến.

“Hì hì...” Vương Hủ đang cười lạnh, hắn vẫn đang đứng trên vạch ba điểm và bóng vẫn còn trong tay. Thoạt nhìn thì có vẻ như lúc nãy hắn đã dùng sức để ném bóng đi, nhưng thực ra đó chỉ là động tác giả và bóng vẫn ở trong tầm kiểm soát của hắn.

Hoắc Phong biết đã mắc lừa nhưng hắn cũng không vội. Dựa vào diễn biến nãy giờ thì việc Vương Hủ ném bóng ăn ba điểm là không thể, hắn có thể ném trúng bảng đã là không tệ rồi. Nếu muốn kiếm điểm, hắn chỉ có cách chạy gần tới rổ. Vì vậy, Hoắc Phong dứt khoát đứng tại vòng ném phạt để chờ đợi Vương Hủ. Nếu Vương Hủ ném bóng thì chỉ cần hắn cướp được bóng đập ra từ bảng thì quyền cầm bóng sẽ thay đổi.

Vương Hủ thật sự đã ném bóng. Tuy tư thế của hắn rất khó coi nhưng vẻ mặt lại vô cùng tự tin. Cú ném ba điểm bay vào rổ theo một đường parabol tuyệt đẹp, cùng lúc đó cũng khiến đôi mắt của Hoắc Phong như muốn rơi ra ngoài.

Ngự Kiếm Phi Thiên của Quỷ Cốc Tử được ghi lại trong Phục Ma Thiên.

Vào đêm bị Tranh thú tấn công, Vương Hủ đã đánh trả bằng cách dùng chiêu này để điều khiển cây dao găm mà Miêu Gia đưa cho hắn. Khi ấy, hắn còn chưa biết mình đã thoát khỏi trạng thái bản ngã. Chỉ cần linh thức vẫn chưa giảm xuống mức bình thường, hắn sẽ có thể nắm vững và sử dụng được thuật Ngự Kiếm Phi Thiên. Còn nhớ hắn từng hét một câu “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp” của Yến Xích Hà trong phim Thiến Nữ U Hồn để tăng khí thế, chẳng qua kết quả đã rõ như ban ngày...

Chiêu này lấy khí làm chủ, còn vật sử dụng thì không quan trọng. Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì có thể dùng một tòa nhà chọc trời để ném vỡ đầu người khác. Trong trường hợp này, Vương Hủ sử dụng bóng rổ.

Sau khi bóng bay vào vào rổ, Hoắc Phong cũng nhận ra Vương Hủ giở trò nhưng hắn chỉ cười và đưa bóng lại cho Vương Hủ.

Thực ra khi Vương Hủ dùng chiêu Ngự Kiếm Phi Thiên hao tốn rất nhiều tinh thần lực, đã vậy còn phải cầm vật thể trong tay một khoảng thời gian mới có thể sử dụng. Chính vì thế, nếu Hoắc Phong áp sát và cản bóng thì có lẽ Vương Hủ sẽ không thành công. Trên thực tế, hắn lại nghĩ ra một mánh khóe mới.

“Ôi đệch! Trương Học Hữu kìa!” Vương Hủ vừa hét, vừa chỉ về phía sau lưng Hoắc Phong. Vẻ mặt và giọng điệu của hắn thật không có kẽ hở như áo trời không vết may.

(Trương Học Hữu là một ca sỹ và ngôi sao điện ảnh Hồng Kông nổi danh từ giữa thập niên 1980 đến nay)

Theo bản năng, Hoắc Phong quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy sau lưng hắn ngay cả một bóng ma cũng chẳng có. Sau đó, tiếng bóng rơi vào rổ lại vang lên...

Vương Hủ vừa lắc đầu vừa nhìn Hoắc Phong bằng ánh mắt cảm thông, cảm giác chỉ số IQ nổi trội hơn người bỗng nảy sinh trong lòng hắn.

Thế là tỷ số đã trở thành 5:0. Điều này khiến Hoắc Phong bắt đầu nổi giận. Hắn đưa bóng cho Vương Hủ, lần này hắn ngưng tụ toàn bộ tinh thần và nhìn chằm chằm vào đối phương.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp” vang lên. Hóa ra Vương Hủ đã ném quả bóng vào mặt Hoắc Phong. Hành động này tuyệt đối độc ác, không hề nể nang, Hoắc Phong cũng không ngờ Vương Hủ lại trơ tráo tới mức cố ý phạm lỗi.

Hắn chỉ đành ôm mũi và ngồi bệch xuống đất, đồng thời trơ mắt nhìn Vương Hủ nhảy lên úp rổ một cách thong thả như một người bình thường.

"Ông chú à, hình như ngươi chảy máu mũi rồi. Hay là cứ nhận thua đi.” Vẻ mặt của Vương Hủ đúng là muốn ăn đòn.

Hoắc Phong lau sạch vết máu trên mặt. Cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Năm nay, lính mới đúng là quá thiếu lễ phép. Hắn hừ khẽ một tiếng, sau đó thân hình bỗng dưng biến lớn đến hơn hai mét, hơn nữa còn rất vạm vỡ. Có lẽ O'Neal cũng chỉ đến thế mà thôi.

(Shaquille O'Neal, cao 2,16 cao và nặng 147 kg. Anh là một trong những cầu thủ nặng nhất từng chơi tại NBA. Trong suốt sự nghiệp 19 năm của mình, O'Neal sử dụng kích thước và sức mạnh của mình để chế ngự đối thủ hoặc ghi điểm)

Vương Hủ thấy người này biến hình thì biết mình đã chọc giận đối phương. Bây giờ hắn còn phải ghi thêm bốn điểm nên cần phải nghĩ cách mới được.

Hoắc Phong không cho hắn cơ hội. Vừa đưa bóng cho Vương Hủ, hắn đã lao đến. Tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ vẫn nhanh như cũ, hắn phòng thủ kín kẽ đến mức cả gió cũng không lọt. Vương Hủ cầm bóng và quay lưng về phía đối phương nhưng thân hình của Hoắc Phong gần như ép Vương Hủ đến mức thở không nổi. Cứ như thế này thì việc mất bóng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Vương Hủ bỗng quay người lại một cách nhanh nhẹn rồi chạy vòng qua Hoắc Phong, quả bóng trong tay được đập xuống đất, sau đó hắn nhảy lên. Lúc này hắn đang vận Linh Thức Tụ Thân Thuật nên tốc độ và sức bật đều hơn người thường, chỉ cần bật lên đã có thể nhảy tới rổ.

Nhưng hắn đã quá coi thường đối phương...

Hoắc Phong cực kỳ nhanh nhẹn, tuy hắn chạy sau nhưng lại đến dưới rổ trước và nhảy lên chắn trước mặt Vương Hủ như một bức tường.

Có thể thấy một bóng đen đang ập xuống đầu ông chú họ Hoắc.

Vương Hủ đang ở giữa không trung nên tới lui đều khó, thế là hắn lại đập bóng về phía Hoắc Phong. Hoắc Phong thấy hắn lại làm ra vẻ như muốn đập bóng vào mặt mình bèn cười lạnh và chuẩn bị đón lấy bóng.

Không ngờ một tiếng “Vù” vọng đến từ bên cạnh hắn, còn quá bóng đã đập lên bảng.

“Đệch!” Khi Hoắc Phong hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn. Sau khi đáp xuống đất, chân Vương Hủ lại nhún xuống, rồi bay về phía quả bóng bật ra. Khi Hoắc Phong đáp xuống đất, Vương Hủ đã đứng ngoài vạch ba điểm và đang làm tư thế ném bóng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hoắc Phong lại thua thêm một bàn.

Tỷ số đã là 8:0, Vương Hủ chỉ cần ném thêm một cú ba điểm thì có thể vượt qua bài kiểm tra.

Chẳng qua Hoắc Phong chợt ra hiệu cho hắn ngừng lại ngay lúc này.

“Được rồi, không cần tiếp tục nữa.” Thân hình của Hoắc Phong đã trở lại bình thường. Hắn bước đến trước mặt Vương Hủ, rồi nói: “Ngươi đã qua được kiểm tra nên ta sẽ kể manh mối cho ngươi.”

“Hả? Không phải mười điểm sao? Chẳng lẽ ngươi chưa học đếm...”

Hoắc Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành nói: “Bóng rổ chỉ là một hình thức. Mục đích thật sự chính là muốn xem linh lực của ngươi. Tuy ngươi không thể hiện nhiều nhưng chỉ bằng mưu kế, khả năng ứng biến, sức phán đoán đã có thể qua cửa.” Thật ra trong lòng hắn rất muốn nói: sự đê tiện và hèn hạ của ngươi là vũ khí vô cùng lợi hại.

Thế là Vương Hủ nhận được manh mối do Hoắc Phong cung cấp vào lúc chín giờ mười phút. Lúc này, hắn đang đi bộ trên đường. Trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm câu gợi ý mà Hoắc Phong đã nói với hắn, đó là “Phương Thành Chi Thủy.”