Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 10 - Chương 6: Cửa Hàng Đêm (3)




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Khoảng 2 giờ sáng, kèm theo tiếng nổ xe bịch bịch vang vọng là một đám thanh niên cưỡi mô tô dừng trước cửa tiệm. Tất cả đều mặc áo da, đeo trang sức bằng kim loại và dây xích sáng loáng, đa phần đều cắt kiểu đầu Mohican, đủ mọi màu sắc. Trong đám cũng chẳng thể tìm nổi một tên nào tóc đen.

Thanh âm mở cửa tự động vang lên, sáu tên to con nối tiếp nhau đi vào. Cầm đầu đám này là một tên tóc dài màu vàng kim, sau khi đi vào chẳng hề nhìn Vương Hủ và Elbert tới một cái, coi hai người như không khí. Hắn như cố ý khoe ra cái vẻ tàn bạo, dùng ánh mắt bất cần đời nhìn một lượt khắp gian hàng, sau đó cùng đám bạn tiến sâu vào phía quầy hàng.

Cả đám tuỳ tiện giống như ở nhà, cầm đồ trên kệ lên ngó một cái, xem xong cũng không trả về chỗ cũ mà ném xuống đất. Còn có mấy tên cầm túi khoai tây chiên lên, tiện tay xé miệng túi, đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm.

Quá trình này kéo dài ước chừng hơn mười phút, tên cầm đầu tóc vàng đi tới trước quầy thu ngân: "Tính tiền tính tiền." Mấy tên sau lưng hắn đã chuẩn bị cầm đồ đi ra khỏi cửa tiệm.

Vương Hủ tỏ ra hết sức bình tĩnh: "Đưa đồ kia tới đây."

Phía đối diện lập tức vang lên tiếng chửi: "Kháo! Lại còn lằng nhằng, mày chỉ cần tính tiền là được rồi."

"Vậy ông anh chỉ cần đưa 1 vạn 800 là được rồi."

"Mày nói cái gì?"

Tên tóc vàng có thể không nghe rõ lời của Vương Hủ thật, cũng có thể đối với tình huống mới phát sinh trước mặt cũng không ngờ tới. Nhưng ngay sau đó hắn đã phục hồi tinh thần: "Kháo! Thằng nhãi này quả thật có khí phách! Khiêu khích lão tử có phải không?!"

"Tao cảnh cáo mày, chỉ có lão tử mới có thể tự xưng lão tử. Mày nếu còn dám nói mình là lão tử, lão tử sẽ để cho mày không thể nói ra hai chữ lão tử một lần nào nữa." Cả một tràng dài khó hiểu này được Vương Hủ trả lại cho tên tóc vàng.

"Ái chà! Miệng lưỡi cứng cỏi! Các huynh đệ, tới, thằng nhãi này muốn được thư giãn gân cốt."

Mấy tên bạn của hắn sớm đã chú ý tình huống ở quầy, cho nên tên tóc vàng này vừa mở miệng, cả đám đều nở nụ cười tàn bạo mà vọt tới.

"Mày vừa nói cái gì, nói lại lần nữa để lão tử nghe xem." Tóc vàng nói.

Phốc một tiếng, răng cửa của đầu gấu nick name tóc vàng không còn, máu trong miệng không ngừng nhỏ xuống, giọng Vương Hủ vẫn rất bình tĩnh: "Thấy chưa, như vậy sau này mày chỉ có thể nói được hai từ "lão cứt" mà thôi."

"Đánh cho tao!! Đập nát cái tiệm này!!" Tóc vàng che miệng, không nhịn được đau mà rống lên một tiếng.

Vì vậy, chỉ sau hai phút ngắn ngủi, cả đám đều nằm dưới đất, cả người không chỗ nào là không đau. Cho dù có thể miễn cưỡng đứng lên, nhưng tuyệt đối chúng sẽ không làm vậy, bởi vì nằm dưới đất rên rỉ mới không phải ăn thêm đòn.

Elbert một tay chống cằm, đứng ở phía sau quầy thu ngân, hai mắt nhìn về phía cái đồng hồ ở xa. Từ lúc đám người này đi vào đến bây giờ, hắn chẳng thèm nhìn kỹ một cái, lúc này lại lên tiếng: "Mấy đứa chúng mày dọn dẹp lại tiệm này một chút."

Đám Bosozoku (*) không ngờ rằng cái tên ngoại quốc đứng sau quầy lại nói như vậy.

(*)băng đảng thanh thiếu niên phạm pháp thường độ xe của Nhật

"Không nghe thấy sao?" Ánh mắt của Elbert quét tới.

Lập tức cả đám như khởi tử hoàn sinh, quét sân, sửa sang lại quầy hàng, lau cửa kính, dọn dẹp so với trước khi cả đám bước vào càng sạch sẽ hơn. Mà Vương Hủ, Elbert vẫn đứng sau quầy không chút biểu tình.

"Ta vốn muốn đuổi bọn họ đi, không nghĩ ra đám phế vật này vẫn còn có giá trị lao động còn có thể khai phá đấy." Vương Hủ thở dài nói.

Elbert vẫn chống cằm nhìn đồng hồ: "Ta cảm thấy sau khi bọn chúng đi khỏi, công việc dọn dẹp có thể sẽ chuyển thành ta làm."

Đợi tới khi đám Bosozoku làm xong việc, Vương Hủ ngoắc ngoắc ngón tay với tóc vàng: "Lại đây."

Tóc vàng nhăn nhó đến gần, trong chứa đầy sự sợ hãi và bất an: "Đại... Đại ca. Ta... Chúng ta sai rồi..."

Vương Hủ căn bản không để hắn tiếp tục nói, thô bạo ngắt lời: "Tao cũng không phải là cha mày, không có nghĩa vụ nghe mày nhận sai. Thu dọn đồ đạc là được rồi, bây giờ đưa tiền!"

"Được được..."

Tóc vàng móc ví, lấy từ bên trong ra hai tờ 100 tệ, đưa tới trước mặt Vương Hủ.

"Còn thừa cầm đi uống trà, đại ca."

Vương Hủ không nhận tiền, hắn chậm rãi thò tay lấy một cái kẹo mút trên quầy, lột vỏ kẹo, bỏ vào trong miệng, sau đó dùng giọng lạnh như băng nói một câu: "Tao muốn đem mày đưa vào trong tủ lạnh kia, ba giờ sau lấy ra, làm thành nguyên liệu bánh cá xiên."

Tóc vàng lập tức cúi người, hai tay run run giơ ví tiền lên. Ngay cả chìa khoá, hình bạn gái cũng không kịp lấy ra: "Đại ca, ngài cứ tuỳ ý cầm, không đủ để ta về nhà lấy!"

Ánh mắt Elbert mơ màng, giống như đã mất đi tiêu điểm: "Thế còn chúng mày?"

Câu này của hắn không thể nghi ngờ chính là nói cho đám Bosozoku nghe, cả đám vốn đứng sau lưng tóc vàng không xa. Bây giờ như bị sét đánh vậy, khuôn mặt co quắp...

Hơn mười phút sau, sáu tên Bosozoku vốn kiêu căng phách lối, chạy trối chết khỏi tiệm như được thoát khỏi trại tập trung Auschwitz. Tới khi ngồi trên con xe yêu mến đi xa, cả đám thề...đời này không dám đi tới con đường này nữa.

Năm người đội đột kích linh dị tận mắt thấy hết thảy mọi việc, mặc dù bọn họ không biết người ở bên trong đang nói gì, nhưng đối với toàn bộ sự việc cơ bản cũng có thể đoán ra đại khái.

Giọng người cầm máy quay có vẻ run rẩy: "Sao ta cảm thấy hai tên này không hề giống quỷ... Mà giống đang mở hắc điểm vậy."

Đại Chu hỏi: "Chúng ta có phải lầm hay không vậy?".

Người chủ trì tựa như là đại ca của cả bọn, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Cũng có thể hai con quỷ đó vô cùng thích tiền... Mọi người đều nhìn thấy, cái tên gầy gò kia có thể giải quyết cả sáu tên côn đồ. Đây không phải là đóng phim, hắn cũng không phải là Lý Tiểu Long. Làm sao người bình thường có thể làm được chứ."

Cái này còn cần phân tích, vấn đề chính là cả sáu tên côn đồ đều bị hắn tiêu diệt, mà vẫn còn cái tên ngoại quốc kia còn không ra tay đó. Chúng ta cùng vọt vào chẳng phải là lấy trứng trọi đá hay sao?

Bốn người đều muốn nói như vậy, nhưng không một ai mở miệng.

Năm người rất vất vả mới xin được từ đài truyền hình một khoản kinh phí, để bọn họ làm một tiết mục kiểm tra, mặc dù đều bị những người khác cười nhạo. Nhưng bọn họ đều không quan tâm, bởi vì bọn họ đều là fan cuồng của những sự kiện linh dị. Hơn nữa sau khi thành lập đội đột kích linh dị, trình độ cuồng của cả đám lại càng gia tăng.

Có một câu nói thế này: trình độ điên cuồng của một người là có hạn, nhưng khi hắn gia nhập một "Tổ chức", gặp được rất nhiều người cùng chung chí hướng, thì sự điên cuồng của bọn họ sẽ gia tăng theo cấp số nhân.

Cho nên, những người nam nhân cuồng nhiệt mà cấp tiến này, tối nay nhất định phải liều mạng một phen...

"Được rồi! Liều mạng! Mặc kệ nó!"

Người chủ trì đứng thẳng người, thời khắc này hắn giống như trở nên cao lớn hơn trước mắt mọi người.

"Đúng! Liều mạng! Để cho mấy tên trong đài phải nhìn kỹ!" A Tán lên tiếng đáp lại.

Người quay phim nhanh chóng đứng lên: "Phụng bồi tới cùng!"

Đại Chu, Tiểu Xích cũng đều gật đầu đồng ý.

Vì vậy, bọn họ lại bắt đầu ghi hình livestream.

"Thưa các quý vị đang xem, tối nay là một khảo nghiệm lớn nhất đối với đội đột kích linh dị từ khi thành lập. Như mọi người thấy, ngay ở phía sau chúng tôi là một cửa hàng tiện lợi, có hai ác linh đang trắng trợn buôn bán, giết hại những người đi lầm vào cửa hàng.

Bọn chúng chính là những u linh cường đại nhất chúng ta từng thấy! Đối đầu với bọn chúng rất có thể chỉ có đi không về, nhưng chúng tôi không thể ngồi yên bỏ mặc! Diệt trừ ác linh chính là công việc của chúng tôi! Nếu như chúng tôi bất hạnh hy sinh, hy vọng mọi người nhớ rõ những khung hình này, cũng như sự tồn tại của năm người chúng tôi!"

Sau khi nói xong đoạn văn này, tất cả cùng nhìn nhau một lần.

Cái gọi là xả thân vì nước, trăm chết không từ, tráng sĩ phò nguy,... Mấy người đều có thể cảm nhận vào lúc này. Trong cuộc sống của mỗi người đều có những giây phút kỳ diệu như vậy, bước về phía trước một bước, ngươi có thể sẽ trở thành anh hùng, lui về phía sau một bước, ngươi tất nhiên sẽ ân hận cả đời.

Đại đa số mọi người đều không có dũng khí bước về phía trước. Nhưng những người của đội đột kích linh dị, giờ phút này lại có được dũng khí đó!

Bọn họ vọt vào cửa hàng tiện lợi, mặc dù tất cả đều đã toát mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định. Mặc dù hoàn toàn không có linh thức, nhưng bọn họ lại có lòng tin vô hình.

Nhưng hai tên "ác linh" phía sau quầy thu tiền kia dường như cũng không coi bọn họ là đối thủ.

Vương Hủ nhiệt tình chào hỏi: "Sao vậy? Vị đại ca này, nhanh như vậy đã kéo thêm cả bạn tới? Lại còn có vẻ gấp gáp nữa chứ, tới tới tới. Các vị yên tâm, ở đây ta còn rất nhiều hàng tích trữ."

Elbert rất tự giác với tay lấy ra cái giỏ nhựa từ dưới mặt đất, đặt lên trên bàn.

"Đừng có kiêu ngạo!"

Người chủ trì móc ra vài thứ trong túi xông tới, Vương Hủ còn chưa kịp nhìn rõ, đối phương đã nhét một miếng tỏi vào miệng hắn. Sau đó người kia cởi từ trên cổ xuống một cái dây chuyền có gắn thập tự giá, quơ quơ không ngừng trước mặt Vương Hủ, miệng lại niệm: "Thái Thượng Lão Quân... Cấp cấp như luật lệnh..."

"Mọi người... A!!"

Elbert vừa định lên tiếng hỏi, Đại Chu và Tiểu Xích đã lấy ra từ trong túi hai vốc muối ăn, không nói nhiều đã vẩy ra xung quanh hắn, còn một người cũng ập cả vốc muối vào mặt hắn.

Người tên A Tán không biết lấy từ đâu ra một tràng hạt, đeo lên cổ Vương Hủ, miệng hô to: "Ác linh biến đi! Bàn nhược bàn nhược mật!"

Năm người đội đột kích linh dị chen chân nhau tiến lên, dùng tất cả những thủ đoạn mà bọn họ đã từng thấy trong TV hay phim trừ quỷ, đè Vương Hủ và Elbert xuống đất, dùng mọi cách giày xéo.

"Ta giờ rốt cục cũng hiểu..." Vương Hủ khạc tỏi trong miệng ra, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

"Cho nên nói... Không chuyên nghiệp chính là không chuyên nghiệp..." miệng Elbert phun ra nắm muối.

Cả hai người lách mình tránh khỏi kiềm chế, nhảy lên quầy thu tiền, đồng thanh hét lớn: "Dừng lại!!!"

......

Trời đã sáng, từ sau đêm đó, cũng không còn có người nào thấy cửa hàng tiện lợi kia xuất hiện thêm.

Số hiệu Đại Bàng và Báo Đốm trở lại đài truyền hình, năm người mặt mũi sưng vù, miệng ngậm đầy tỏi và muối mang về một cuốn băng ghi hình đầy kinh dị. Lãnh đạo đài truyền hình sau khi xem xong nói một câu: "Mọi người đều đã hiều, được rồi, sau này sẽ cấp thêm vốn."

Năm người rớt nước mắt, cảm kích rời đi. Nhưng bọn họ không nghĩ tới là từ đó về sau, đội đốt kích linh dị lại trở thành một tiết mục hài rất được đón nhận...