Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 1 - Chương 22: Vị khách không mời




Miêu Gia mặc một bộ âu phục đã được ủi phẳng phiu, trên cổ thắt caravat nên trông có vẻ rất đứng đắn. Hắn đứng trước gương chải đầu, râu ria trên mặt không những được cạo vô cùng sạch sẽ mà càng khó tin là hắn cũng đã ăn sáng!

Sau khi bận rộn sửa soạn cả buổi sáng, hắn ngồi nhai kẹo cao su ngay tại bàn làm việc. Hôm nay, phòng làm việc của hắn đã được dọn dẹp gọn gàng và sạch sẽ, thậm chí có thể nói là sạch đến mức không còn một hạt bụi. Nếu Vương Hủ trở về chắc chắn sẽ tưởng rằng mình vào nhầm phòng, nhận nhầm người.

Đúng một giờ chiều, tiếng gõ cửa vang lên.

Miêu Gia nuốt kẹo cao su: “Mời vào."

Một người đàn ông trung niên bước vào. Người này đeo kính gọng đen, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người cũng mặc một bộ âu phục. Tuy Miêu Gia cảm thấy mình đã sửa soạn rất tốt nhưng nếu so với người này thì có lẽ hắn chẳng khác gì một gã lưu manh.

Người bước vào ngay sau người đàn ông kia chính là 'Thiên Phong', người đã từng đánh nhau với Miêu Gia vào đêm đó và cũng chính là Sở Giang Vương đương nhiệm.

Mấy hôm trước, sau khi Huyết Liên thông báo với Miêu Gia rằng hai người sẽ viếng thăm thì đầu hắn đã to như cái đấu. Hắn cũng đoán được rằng mình sắp gặp chuyện nên mấy hôm trước đã thắp nhang khấn Phật, lại chuẩn bị sẵn mấy lí do để thoái thác, hi vọng hôm nay hai vị khách này có thể chừa cho mình con đường sống.

"Cổ Trần à, từ lúc chia đến nay ngươi vẫn khỏe chứ." Khi người đàn ông trung niên nói chuyện toát lên một cảm giác không giận mà uy. Cho dù chỉ lên tiếng chào hỏi cũng khiến Miêu Gia toát mồ hôi.

"Bình … Bình Đẳng Vương đại nhân. Xin... xin... xin chào …"

Bình Đẳng Vương Nhận Hải phụ trách việc kỷ luật những người săn quỷ trong Thập Điện Diêm Vương. Người này công chính nghiêm minh, quyết không lưu tình.

“Sao vậy Ripper? Ngươi không hoan nghênh ta sao?" Chỉ khi nói chuyện với Miêu Gia, giọng nói của Thiên Phong mới đáng yêu như vậy, chỉ là trong lời nói chứa đầy cạm bẫy.

Thực ra hôm nay Nhận Hải không hề muốn đến đây, bởi hắn là người giám sát của thành phố B. Ngoài việc bắt quỷ ra, công việc của viện kiểm sát cũng khá bận rộn. Mỗi ngày trong lòng hắn đều vang vọng mấy câu hát trong bài “Gần đây thật buồn bực”. Nói thế bởi ngày nào vợ hắn cũng nghi ngờ vì hắn về nhà quá muộn, xe hơi quá cũ, tiền bạc không có dư, con gái quá mập, con trai không chịu ăn cơm... Một cuộc sống thật cực đoan!

Do vị Sở Giang Vương mới nhậm chức không ngừng báo cáo nên Nhậm Hải chỉ đành công tác xa trong tình trạng bất đắc dĩ. Ripper Cổ Trần và Soul Breaker Thủy Ánh Dao của năm năm trước giờ một người là Miêu Gia của thành phố S, người còn lại đã là Sở Giang Vương. Thật ra, người trong Thập Điện Diêm Vương đều biết mối quan hệ mờ ám giữa hai người này, thế nên Nhận Hải cũng biết hôm nay mình phải làm đao cho người khác. Nhưng dù gì đi nữa thì hắn cũng là Bình Đẳng Vương, còn Thủy Ánh Dao lại dùng thân phận Sở Giang Vương để kể tội của Miêu Gia. Vì vậy, cho dù chỉ có thể dùng thân phận của một kiểm sát viên, hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Do đó, hắn mới dày mặt đến dàn xếp và nhân tiện khuyên Miêu Gia bớt phóng túng một chút. Dẫu sao thằng này chỉ kém phần tử khủng bố có một bước mà thôi.

“Ờ, chào Sở Giang Vương đại nhân.” Miêu Gia hơi ngượng. Thủy Ánh Dao vẫn gọi hắn là Ripper mà không gọi biệt danh hiện giờ của hắn, ý trong câu nói đã rất rõ ràng: Bây giờ chức vụ của ta lớn hơn ngươi, bắt nạt ngươi cũng giống như chơi đùa vậy thôi.

Nhận Hải ngồi xuống sô pha rồi nói: “Thật ra hôm nay ta đến vì nhận được báo cáo rằng người không những coi thường luật lệ mà còn cố ý phạm luật nhiều lần liên tiếp. Ngươi phải nhớ, tuy chúng ta không giống người thường nhưng cũng không thể vi phạm luật pháp nhân gian quá mức được...”

“Ồ! Nhắc tới cố tình phạm luật, ta mới nhớ trong giới săn quỷ có quy định không được vô cớ ra tay với người trong nghề thì phải? Chà, không biết gần đây Sở Giang Vương đại nhân có từng làm một việc như vậy hay không?” Miêu Gia lập tức lấy chuyện Thủy Ánh Dao đến thành phố S để tìm hắn quyết đấu vào mấy ngày trước để đáp trả.

“Sao ta lại không nhớ chuyện này nhỉ?”

“Con mẹ kia, ngươi giả vờ ngớ ngẩn với ta à..."

"Ngươi gọi ta là cái gì?”

“Ta nhắc nhở ngươi một chút nhé, sau khi ta nói ‘Ta đang lo lắng rằng nếu sau này ngươi rơi vào trong tay của ta thì có lẽ ta sẽ tửu sắc quá độ' thì ngươi liền sợ đến nỗi không dám đánh tiếp, sau đó chạy mất.”

“Ta chạy trốn sao? Ta thấy ngươi bị thương quá nặng nên lo lắng nếu đánh tiếp thì ngươi sẽ chết!”

“Ồ! Ngươi thừa nhận rồi đó! Này Bình Đẳng Vương lão huynh, ngươi xem! Cô nàng vừa thừa nhận rồi!”

Nhận Hải vừa ngồi trên sô pha vừa ôm đầu, hình tượng cao nhân đã biến mất không còn lại chút nào. Bởi hắn cảm thấy mình giống như một bà tổ trưởng tổ dân phố đang khuyên can hai vợ chồng đang cãi nhau. Đấy là chưa chuyến này hắn ngồi máy bay đến đây nhưng không biết đào đâu ra tiền để về...

- ----o0o-----

Lúc này, Vương Hủ đã tỉnh lại và nhận ra mình vẫn đang mặc bộ quần áo cháy khét. Nhìn cảnh vật xung quanh, hắn dám chắc rằng đây là phòng của mình.

Lúc này, Tề Băng đang ngồi bên cửa sổ mò mẫm laptop. Thấy Vương Hủ tỉnh lại, hắn chỉ liếc nhìn một cái.

“Ta hôn mê được bao lâu rồi?” Vương Hủ bước xuống giường thì bỗng phát hiện vết thương trên người mình đã lành lại hoàn toàn. Cũng không biết là do Tề Băng chữa trị cho hắn hay là vì Miêu Gia đã từng dùng Độn Giáp Thiên Thư để cải tạo thân thể cho hắn.

“Ngươi ngất đi vào tối hôm qua, bây giờ là giờ nghỉ trưa. Ta đã giúp ngươi xin nghỉ một ngày, buổi chiều cũng không cần đến lớp đâu.”

“Ồ, cảm ơn. Đúng rồi, hai con quỷ đó thì sao? Ngươi xử lý bọn chúng rồi chứ?”

"Không, chạy rồi."

"Vậy cũng tốt. Hôm nay, ông đây sẽ đích thân xử lý bọn chúng! Nhớ chừa nữ quỷ lại, ông đây sẽ...”

“Ngươi đến xem cái này trước đã.” Tề Băng cắt lời Vương Hủ rồi ra hiệu bảo hắn nhìn vào màn hình máy tính.

“Đây là thứ gì? Gia phả à?”

“Ta vừa liệt kê ra sơ đồ bao gồm các mối quan hệ của những sự kiện xảy ra vào hai mươi năm trước thì phát hiện chúng ta đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng. Sau cuộc điều tra của ta, toàn bộ sự việc đã dần nổi lên mặt nước.”

Tề Băng điều tra được một cái tên mới, đó là Dương Tứ Hải. Hai mươi năm trước, hai nam hai nữ đã chết đều là học sinh của hắn. Một tháng trước khi Cố Hữu Kim chết, hắn cắt cổ tay tự tử trong ký túc xá của mình.

Lại nói trước đây bọn họ chỉ chú ý đến những cái chết bí ẩn của học sinh mà bỏ qua những hồ sơ tử vong khác. Thế nên lúc điều tra ra người này, Tề Băng liền cảm thấy đã tìm được một đầu mối. Sau khi tiếp tục điều tra rất nhiều hồ sơ vào thời điểm đó, hắn lại phát hiện một câu chuyện rất kinh người.

"Cái gì! Ngươi nói Dương Tứ Hải là anh họ của Trần Phương à? Hơn nữa hắn còn thích cô ta?” Vương Hủ nghe suy đoán của Tề Băng mới ngạc nhiên đến mức la ầm cả lên.

“Không sai, tuổi tác của hai người này chênh lệch nhau tám tuổi, mối quan hệ từ nhỏ đến lớn cũng rất tốt nên khả năng này rất lớn. Có thể Dương Tứ Hải tự sát vì bị Trần Phương từ chối, vậy một loạt cái chết tiếp theo đều có thể giải thích được. Đầu tiên, hắn giết chết người yêu của Trần Phương là Cố Hữu Hâm, sai đó lại giết chết Trần Phương. Oan hồn của Cố Hữu Hâm cho rằng Lê Diệu Hoa giết chết Trần Phương nên Lê Diệu Hoa cũng chết. Còn Từ Tiểu Mai có lẽ chỉ là người đầu tiên bị oan hồn của Trần Phương hại mà thôi. Bọn họ vốn là ác quỷ nên oán khí khó tan, do đó giết người không cần lí do gì cả. Rất có thể khi tiền bối đến xử lý chuyện ở đây đã dùng phương pháp phong ấn đại loại như trấn hồn gì đó... Mà bây giờ vật đổi sao dời, không biết vì sao phong ấn lại mất tác dụng.”

Vương Hủ nghe Tề Băng phân tích xong, thầm nghĩ có vẻ chuyện không sơ hở nào. Chỉ là hắn luôn cảm thấy vẫn có một chỗ không đúng, nhưng bản thân hắn cũng không thể giải thích nên đành phải gật đầu đồng ý rồi lấy một bộ quần áo sạch để đi tắm.

Hắn vừa cởi áo xong, định khóa cửa lại thì bỗng có người gõ cửa nên hắn thuận tay mở cửa rồi hỏi: “Tìm ai? Có việc gì?”

Thượng Linh Tuyết thấy Vương Hủ chỉ mặc mỗi cái quần đùi thì chợt đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ta... ta nghe nói ngươi bị bệnh nên đến xem thử. Nếu không tiện thì ta sẽ đi đây." Nói xong, nàng liền cắm đầu chạy thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã xuống lầu, không còn thấy bóng dáng.

Vương Hủ vẫn đang đứng sững ngay cửa, vẻ mặt hệt như tượng đá trên đảo Phục Sinh rồi cứ ngẩn ngơ như thế trong năm phút.

Tề Băng vẫn đang mò mẫm laptop nhưng vẫn cố nói mà không cần ngẩng đầu: “Thật ra nàng cũng thuộc khoa Lịch Sử, hơn nữa còn chung lớp với chúng ta. Nhưng vì khi ngươi đến lớp thường chọn vị trí tốt rồi gục đầu ngủ nên không biết mà thôi. Hôm nay ngươi không đến lớp, nàng còn đến tìm ta để nghe ngóng tình hình về ngươi. Do sơ suất nên ta đã nói ra số phòng của ngươi. Xem ra, ta với ngươi đã bị hiểu lầm… Tốt nhất ngươi cứ mở một cuộc họp báo rồi gọi phóng viên đến để giải thích cho rõ rằng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác. Nếu không ta sẽ bối rối đến chết mất.”

Vương Hủ đóng cửa, nhếch mép rồi xông đến nhéo mặt của Tề Băng: “Ngươi có phải là Miêu Gia không hay là mèo máy được hắn cài chip? Ngươi muốn đùa giỡn ta đến chết phải không? Chắc chắn là muốn đùa giỡn ta đến chết rồi! Này! Nhéo như vậy mà mặt ngươi vẫn không hề có cảm xúc! Móa, chắc chắn ngươi là Kẻ Hủy Diệt rồi!”