Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 72: Quyển 3 - Chương 7: Xuất hiện




Hai chiếc xe đều đã sẵn sàng. Tiếng động cơ của chiếc BMW rất kêu, hệt như một con dã thú đang gầm nhẹ, còn chiếc Honda do Cổ Trần điều khiển lại phát ra âm thanh như một ông lão đang thở khò khè. "Bắt đầu đếm ngược! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Xuất phát!” Lái xe của đội Red Moon giẫm chân ga, chiếc BMW lao đi và tăng tốc trong nháy mắt, thoáng chốc đã cách Cổ Trần hơn mười mét. Chiếc Honda chỉ có thể chạy theo từng bước, rồi mới chậm rãi tăng tốc. Tốc độ tối đa của chiếc xe này khoảng 180 km/giờ, song chỉ khi lưu thông trên đường cao tốc mới có thể đạt đến mức ấy. Trong khi chiếc BMW kia không cần năm giây đã tăng tốc lên 100 km/giờ, điều này khiến Cổ Trần cảm thấy hơi khó tin.

Chạy đến khúc cua thứ nhất thì cự ly đã bị kéo dãn một khoảng lớn, Cổ Trần chỉ có thể nhìn thấy đèn xe sau của đối phương một cách mơ hồ.

Cổ Trần tiếp tục điều khiển tay lái bằng một tay, tay còn lại cầm bộ đàm nói: “Đầu Cây Lau Nhà, ngươi đâu rồi?” Lúc này, Đầu Cây Lau Nhà đứng ở điểm xuất phát cùng Đại Ngưu và Nhị Hổ thuộc đội của hắn. Cả bọn đang đợi tin thất bại truyền đến với vẻ mặt đau khổ... “Đây! Đây! Anh bạn, ta xưng hô với ngươi thế nào đây?” “Ta là Cổ Trần, hiện có vài vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi có hiểu biết gì về phương diện xe cộ không?” “À, ta là tay đua Tha Bả Đầu…” "Được rồi, ngươi biết gì về chiếc BMW kia?” “A, chiếc kia hẳn phải là BMW M5 có mã lực lớn, mô-men xoắn lớn, số vòng quay một phút cao, tốc độ nhanh, gia tốc tốt, tính năng gia tốc lần hai cũng tốt, thiết kế kiểu giọt nước, thân xe thấp, giảm tối đa lực cản của không khí và gia tăng tính ổn định khi chạy tốc độ cao. Ta vừa xem qua chiếc M5 kia vài lần, có vẻ bọn họ muốn giảm trọng lượng nên đã tinh giản bớt điều hoà và hệ thống âm thanh. Trong ruột xe có hình dạng gì ta không tưởng tượng được, nhưng chiếc xe đó chắc chắn là một quái vật!” “Ha ha, Đầu Cây Lau Nhà! Hóa ra ngươi cũng biết xem hàng. Dù gì trận đấu cũng đã bắt đầu, chi bằng để ta nói cho ngươi biết một vài chi tiết thú vị.” Một người trong đội Red Moon bước đến, đoạt bộ đàm trong tay Đầu Cây Lau Nhà. “Này, chú em là vũ khí bí mật của Ngôi Sao Tốc Độ à? Đầu Cây Lau Nhà nói không sai đâu, chẳng qua còn có vài thứ hắn không biết, ví dụ như chiếc M5 của bọn ta có độ trễ góc khi ngoặt cua rất thấp. Ta tin rằng ngươi cũng nhìn thấy các tia lửa trong ống xả, đó là nhờ chuyên gia cải tạo xe thay đổi lập trình khi đánh lửa, đây chính là kỹ thuật cải tạo xe đua chuyên nghiệp. Thật tình mà nói, chiếc xe này không đơn giản là một chiếc M5, mà là một chiếc M8.” “Cái gì?” Đầu Cây Lau Nhà kinh hô, hai đồng đội đứng cạnh hắn cũng trừng mắt thật lớn, miệng không khép lại được. “Ngươi… ngươi... ngươi nói gì? M8? Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Toàn cầu chỉ có một chiếc M8 duy nhất! Tại sao lại xuất hiện ở đây?” “Khà khà, Đầu Cây Lau Nhà, ngươi biết không ít đó. Này vũ khí bí mật, ta nghĩ ngươi đã từng nghe qua. Thôi thì để ta giải thích cho ngươi biết thêm, việc chiếc M8 không được chế tạo thêm nữa là vì BMW biết mình đã làm quá khoa trương. Động cơ của chiếc xe này là động cơ S70 6.0V12... Ngươi biết nó có nghĩa gì không? Phải biết rằng đội đua McClaren dùng phản ứng hạt nhân này để có 550 mã lực, nhưng động cơ của M8 có thể quay 9000 – 10000 vòng một phút, vận tốc quay có thể tạo ra 1000 mã lực. Giờ bọn ta dùng vỏ M5 để phối trí bên ngoài, ngươi cảm thấy mình có phần thắng không?” Đầu Cây Lau Nhà cả kinh, không nói thêm được gì.

Là một người yêu xe, giấc mơ của hắn nhiều nhất cũng chỉ là có được một chiếc BMW X3, Serie M còn chưa từng nghĩ đến. Giờ phút này, hắn lại nghe đến “chiến sĩ băng” M8, lập tức kích động đến rơi nước mắt. Vừa nghĩ đến đội xe sơn trại mới thành lập của mình đang thi đấu với đối thủ cỡ đó, hắn không ngừng tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không?

Nếu lúc này Đầu Cây Lau Nhà là người thi đấu thì dù có táng thân xuống đáy vực cùng đối phương và chiếc BMW kia, hắn cũng nguyện ý.

Đương nhiên, tiền đề là Đầu Cây Lau Nhà phải đuổi kịp người ta.

Giọng nói hữu khí vô lực của Cổ Trần truyền đến bộ đàm: “À, ra là vậy. Cảm ơn các ngươi đã giải thích, ta thấy qua ba khúc cua nữa các ngươi sẽ nhận ra cân lượng của gã lái xe kia. Ta chỉ muốn hỏi một chút về giá trị chiếc xe mà thôi. Giờ xem lại mới thấy sau khi các ngươi thua thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.” “Ngươi nói cái gì?” Người của đội Red Moon lập tức nổi trận lôi đình: “Thật mạnh miệng! Ta thấy ngươi đã bị bỏ xa đến mức không thấy đèn ở đuôi xe nên mới có thể thảnh thơi nói chuyện phiếm bằng bộ đàm ấy chứ!” “Nhị… Nhị đương gia! Ngươi mau tới đây! Tình huống không đúng!” Một người khác của đội Red Moon có hơi kinh hoàng, biểu lộ rất giống lúc Đầu Cây Lau Nhà bắt đầu thi đấu… Nhị đương gia của đội Red Moon thấy khiêu khích không có tác dụng, liền đặt bộ đàm lên tay Đầu Cây Lau Nhà, rồi chạy về phía đội mình: “Gọi cái gì? Sợ cái gì? Dù sao đã sớm bỏ xa đối thủ, giờ chỉ cần chờ Tiểu Tây xuống dưới chân núi là xong.” Nói đến đây, hắn lấy bình cà phê trên mui xe xuống để uống. “Nhị đương gia, sự việc không tốt chút nào! Chiếc Honda kia vẫn bám riết Tiểu Tây, hoàn toàn không thể vứt bỏ!” “Phốc!” Nhị đương gia phun hết cà phê vừa uống ra: “Khụ, khụ.. không thể nào! Sao lại có thể như vậy?” Hắn cầm bộ đàm công cộng để nghe tin tức mỗi khúc cua truyền đến. “Đây là khúc cua thằn lằn, đã nghe được tiếng nổ của động cơ. Đến rồi! M5 ở phía trước, bắt đầu tiếp cận và vượt qua khúc ngoặt thật nhanh! Dường như không hề giảm tốc, cực kì đẹp mắt, tốc độ khi vượt qua khúc cua là 80 km/giờ. Thật lợi hại!" "Theo sát phía sau, CE đã tới gần, khoảng cách bị kéo dãn không quá xa... Có vẻ phanh của chiếc xe này không nhạy? Vì sao vẫn chưa giảm tốc! Á!!!”

(CE: Honda Civic EXi) Tiếng kinh hô vọng đến từ đầu bên kia của bộ đàm, theo sau là vô lần tiếng huýt sáo và hoan hô.

Người cầm bộ đàm sững sờ tại chỗ, qua hơn nửa ngày mới nói tiếp: “Quá mạnh mẽ! Đó quả thật là lướt qua! Hắn vượt qua khúc cua với tốc độ hơn 100 km/giờ! Không, là 120 km/giờ! Ngoặt cua không cần giảm tốc độ! Quá thần kỳ! Quá xuất chúng! CE ngoặt cua còn nhanh hơn cả BMW! Ta còn tường hắn muốn lao ra khỏi vòng chắn, chắc muốn hù chết ta đây mà!” Khoé miệng Nhị đương gia co giật, lẩm bẩm: “Hắn vượt cua tốc độ một... một trăm…” “Nơi này là khúc cua thứ nhất, hai chiếc xe đang lao tới! BMW ở phía trước, tiếp tục kéo dài cự ly bằng những đoạn đường thẳng, đến rồi! BMW vào khúc cua, ngoặt ngay sát bên sườn!” Khúc cua vòng cung thứ nhất nhìn như một vầng trăng non, rất dài và hẹp. Khán giả chỉ có thể đứng ở mặt trong vòng chắn để nhìn chiếc xe chạy qua. Bộ đàm nhanh chong truyền đến tiếng ma sát giữa lốp xe với mặt đất, xen lẫn cùng tiếng đánh lửa của chiếc BMW. “Đã qua rồi, quá nhanh! Thoáng giảm tốc độ tại giữa khúc cua, sau đó bám ngang bên sườn, gia tốc nhanh và hoàn mỹ. Quá đẹp! Kìa, đó là gì! Đó là CE! CE như đang lướt đến! Tới rồi!” Bộ đàm truyền đến một mảnh kinh hô không ngớt. “Tay lái xe! Hắn... hắn thản nhiên hút thuốc bằng một tay! Hắn trực tiếp lướt vào nương theo khúc ngoặt và áp sát sườn cua! Chỉ dùng một tay!” Nhị đương gia như muốn rớt quai hàm, cầm bộ đàm nói: “Móa! Ngươi nhìn lầm à? Chuyện này quá khoa trương rồi đó!” “Không hề! Ở đây gần khúc cua, người người đều nhìn thấy. Hắn còn nghiêng đầu qua một bên nữa, trông có vẻ rất nhẹ nhàng..” Đầu Cây Lau Nhà, Đại Ngưu và Nhị Hổ đã rơi vào trạng thái nửa điên cuồng. Nhất là Đầu Cây Lau Nhà, hắn thấy cảnh ngộ của mình thay đổi rất nhanh, các loại đả kích tinh thần bất ngờ ập đến đủ để não hắn ngắn lại. “Ha.. ha... haha... Ta không có nằm mơ chứ? Đó là chiếc xe của ta sao? Nó bám theo sau một chiếc M5, ngoặt cua với tốc độ 100 km/giờ. Ha ha... ha ha ha..." Đầu Cây Lau Nhà mừng đến nỗi cười mãi không dứt, Đại Ngưu Nhị Hổ cũng cười khúc khích theo. Cả ba ngồi chồm hổm và quây thành một vòng như người điên, trong tay cầm một chiếc bộ đàm… “Oáp…” Cổ Trần ngáp dài trong xe, cảm thấy hơi buồn chán.

Hắn không vượt qua chiếc M5 là vì hắn đang chờ oan hồn xuất hiện, nói đúng hơn là chờ chiếc Ferrari màu hồng chạy ra.

Nếu hắn vượt lên trước chiếc BMW thì rất có thể thành viên Red Moon Tiểu Tây sẽ biến mất tại một khúc cua nào đó. Rồi thì báo ngày thứ hai sẽ xuất hiện thêm tin tức: "Một thanh niên lái xe tại núi Đông Danh bất ngờ đột phát bệnh tim, dẫn đến tử vong." Trong khi đó, mồ hôi lạnh đang thấm ướt toàn thân Tiểu Tây.

Hắn đã bị Cổ Trần dọa không nhẹ, giờ lại liên tục nhìn kính chiếu hậu mà lẩm bẩm: "Đùa à? CE có thể ngoặt cua như vậy sao? Thứ rác rưởi như Honda Civic EXi hiển nhiên bám BMW M5 không thả! Ta là thiên tài thể thức đua xuống dốc, Lưu Tinh Tiểu Tây của đội Red Moon! Cái thứ xe rác rưởi này! Cái thứ chỉ có 1.8 lít đồng nát sắt vụn! Thậm chí không phải là loại có hộp số tự động cấp 5! A!!” Tiểu Tây lồng lộn, nhưng mặc kệ hắn gia tốc thế nào cũng không thể vứt bỏ gã sát tinh sau lưng mình.

Thế là một tay đua thuộc loại cao thủ nổi danh giới đua xe vòng tròn nghiệp dư, lái một chiếc xe thể thao đã qua cải tạo, bị một gã không biết chui ra từ xó nào lái một chiếc xe dân dụng đuổi theo không buông. Đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã, đủ khiến phòng tuyến tâm lý của hắn sụp đổ.

Bấy giờ, chuyện ghê rợn hơn mới bắt đầu phát sinh. “Nơi này là đỉnh núi, sao lại xuống lâu như vậy? Đường rẽ S4, hai chiếc xe đến chưa? Nếu có thì nói ta biết.” “Đây là đường rẽ S4! Rất kỳ lạ, vừa rồi như nghe thấy tiếng động cơ ở phía xa xa, sau đó đột nhiên biến mất. Không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta ở đây…” Cùng lúc đó, bộ đàm của mọi người đều nghe thấy những âm thanh sàn sạt, liên lạc bị gián đoạn. Mặc kệ gọi thế nào cũng không có phản ứng, cứ như thể tín hiệu bị thứ gì đó quấy nhiễu một cách mạnh mẽ.

Tiểu Tây lại chạy qua thêm một đường rẽ. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, lúc lên núi hắn không có một chút ấn tượng nào về khúc cua này.

Rừng cây hai bên đường đột nhiên trở nên tươi tốt, ven đường không có khán giả đứng xem.

Hắn đột ngột cảm thấy mình đang chạy đến một nơi xa lạ. Hoàn toàn không phải núi Đông Danh, thậm chí không tồn tại trên thế giới này...

Thấy không khí thở ra biến thành sương trắn, Cổ Trần tập trung tinh thần. Hắn biết nơi đây là quỷ cảnh nên gia tốc đuổi theo M5 với hy vọng tay lái phía trước phản ứng kịp với tình huống vừa xảy ra. Ai ngờ đuôi chiếc CE bị đụng một cái ngay lúc này, khiến hắn mất thăng bằng và suýt lao vào hàng chắn.

Cổ Trần nhìn kính chiếu hậu, theo sát CE là chiếc Ferrari màu hồng. Nhưng chưa thấy rõ, chiếc Ferrari tắt đèn trước và biến mất trong màn đêm…