"Ta có một phương pháp." Vương Hủ nói.
Khó lắm Miêu Gia mới nghe ý kiến của Vương Hủ một lần: "Nói ta nghe thử." "Giờ ta cố gắng cuốn lấy thằng cha đảng 3K, còn ngươi tiêu diệt Cao Tấn." (Đảng 3K, còn gọi là đảng KKK - viết tắt từ Ku Klux Klan, là tên của nhiều hội kín lớn ngày xưa và ngày nay ở Hoa Kỳ với chủ trương đề cao thuyết Người da trắng thượng đẳng, chủ nghĩa bài Do Thái, bài Công giáo, chống cộng sản, chống đồng tính luyến ái và chủ nghĩa địa phương) "Ờ, đồng ý." Nói xong, Miêu Gia biến mất tại chỗ.
Cao Tấn vừa cười lạnh, vừa quơ tay lấy một thanh trường kiếm che trước cơ thể để nghênh đón lưỡi dao giải phẫu do Miêu Gia chém ra. Một kích này khiến linh thức khuếch tán trong phạm vi hơn trăm mét. Một giây sau, hai người đã xuất hiện ở nơi khác, lại tiếp tục một vòng giao đấu...
Tốc độ của bọn họ đã nhanh đến mức khó bề tưởng tượng. Chỉ có khi vũ khí va nhau, Vương Hủ mới thấy thân hình hai người lúc ẩn lúc hiện. "Ngươi còn có thời gian rãnh để nhìn đông nhìn tây sao?" Lời nói Mộng Ma chưa dứt, thân người đã tới trước mặt Vương Hủ, Tam Xoa kích đâm thẳng yết hầu hắn.
Vương Hủ nghiêng mình, vừa hay né kịp. Một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trên người hắn, nhiệt độ không khí chung quanh đột ngột tăng cao, mùi máu tươi ngập tràn. Mới bắt đầu cuộc chiến mà Vương Hủ đã ra chiêu Linh Thức Tụ Thân Thuật - Cải tạo.
Mộng Ma đánh trật một chiêu, dù hơi ngạc nhiên khi thấy Vương Hủ gia tốc nhưng chưa mức hoảng loạn, cũng không thu hồi Tam Xoa kích mà thuận thế quét ngang người Vương Hủ.
Vương Hủ đỡ chiêu này bằng thành kiếm ngắn màu đen, chỉ cảm thấy chiêu quét ngang tuy phổ thông nhưng lực địch ngàn quân, khiến tay hắn bị chấn động đến độ tê dại, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, thân người bị đẩy lùi hơn mười mét.
Không đợi Vương Hủ ổn định lại, Mộng Ma đã ở sau lưng hắn: "Thằng nhóc, chỉ với ngươi mà vọng tưởng giữ được chân ta? Thật không biết lượng sức mà!" Mộng Ma vươn tay áp vào lưng Vương hủ, sát cơ hiển hiện trong mắt: "Quỷ Khiếu!" Ánh sáng trắng lóe lên, Vương Hủ cảm thấy như vừa có một quả bom nổ tung sau lưng hắn.
Hắn vừa hét thảm, vừa bị đánh bay vào thành lan can trên boong tàu. Thành lan can bằng sắt liền biến dạng, gãy đôi rồi rớt xuống biển cùng Vương Hủ. "Hừ, không chịu nổi một chiêu nữa." Mộng Ma ngoảnh lại nhìn Cao Tấn và Miêu Gia chiến đấu. Hai người này đánh nhau khó phân thắng bại, chiêu nối chiêu, hung hiểm dị thường. Mặc dù trong lòng Mộng Ma không muốn thừa nhận nhưng chính hắn đánh với Miêu Gia trong thế giới thật cũng khó đoán trước được chuyện thắng thua. "Này, ngươi còn có thời gian rãnh để nhìn đông nhìn tây à?" Giọng nói đột ngột vọng tới từ sau lưng khiến Mộng Ma không dám tin vào lỗ tai mình, chẳng qua Mộng Ma thân kinh trăm trận nên bản năng chiến đấu hơn người. Tiếng nói vừa vang lên, Tam Xoa kích của hắn lập tức quét ngang phía sau, nhưng đã chậm một bước... "Hắc Viêm Diệt Tấu!" Vương Hủ trở tay cầm kiếm, trên thân kiếm bùng lửa đen. Mọi âm thanh xung quanh trở nên yên tĩnh tựa chút bóng tối ngắn ngủi trước khi bình minh tới, như thể toàn thế giới đang chờ đợi một chiêu này!
Tam Xoa kích bị chém đứt như giấy, hoàn toàn không thể cản kiếm phong Vương Hủ chém đến.
Hắn muốn hi sinh một cánh tay để đỡ kiếm đen, nhưng vô ích. Nơi hắc kiếm đi qua như cây bút vẽ một nét trên bức tranh gọi là "Thế giới", vì thế nét vẽ sẽ không ngừng lại bởi những hình vẽ sẵn có.
Lưỡi kiếm hủy diệt tất cả mọi "tồn tại" trên thế giới, để lại vết thương trong thời không. Đây rõ ràng là chiêu thức không thể ngăn cản. "A!!" Mộng Ma gầm gừ vì phẫn nộ. Không chỉ phần tay trái bị chém đứt, trên ngực trái của hắn cũng bị chiêu kiếm để lại một vết thương cực lớn. Nếu hắn không cố hết sức nhảy về phía sau, e rằng toàn thân đã bị chém đứt.
Mộng Ma không rõ tại sao Vương Hủ vừa bị đánh văng xuống biển thì lại xuất hiện sau lưng hắn. Thứ khiến hắn cảm thấy tức giận là việc mình tiếp tục bị thương bởi chiêu vừa rồi.
Lần trước, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn bỏ chạy là vì hắn phát hiện thương thế phục hồi rất chậm sau khi bị thanh kiếm đen chém trúng, nào ngờ bây giờ lại trúng chiêu giống hệt. "Vậy mà không chết... Không hay..." Vương Hủ thi triển xong chiêu kia, tức khắc ngã gục xuống. Hắn vốn đã bị thương nặng bởi Quỷ Khiếu, lại mạnh mẽ dùng ra sát chiêu nên giờ khó có thể đứng dậy.
Mộng Ma vừa che miệng vết thương, vừa đi tới trước mặt Vương Hủ. Lần này, hắn không chém đầu Vương Hủ không ngừng.
Vương Hủ hết lần này đến lần khác đánh vỡ lòng tự tôn của Mộng Ma. Phải biết rằng ba trăm năm trước hắn từng đánh ngang tay với Chu Tước trong chúng quỷ tướng. Cho dù nhiều năm qua hắn bị tù cấm, không có hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nhưng hắn vẫn tự cho rằng thực lực tuyệt đối không kém bất người săn quỷ ở thành thị nào.
Thằng nhóc này hai lần khiến hắn bị thương, đã vậy còn hung hăng dạy dỗ hắn trong giấc mơ, nơi hắn tự cho mình là vô địch. Bấy nhiêu chuyện đã khiến Mộng Ma phát điên. "Thứ cặn bã yếu ớt như ngươi mà dám chống lại ta nhiều lần!" Mộng Ma nâng cao Tam Xoa kích bằng một tay: "Đi chết cho ta!" Nhưng tay Mộng Ma vẫn chưa hạ xuống, không phải hắn không muốn, mà là không thể. Mộng Ma ngẩng đầu nhìn, hóa ra tay cầm Tam Xoa kích của hắn bị băng đông cứng nên không chuyển động được. "Thì ra là ngươi!" Mộng Ma xoay người nhìn Tề Băng ở phía xa.
Lúc này, Tề Băng nằm trong vũng máu. Mặc dù hắn đứng không nổi nhưng vẫn cố vận hết sức lực cuối cùng để sử dụng năng lực linh hồn. "Ta hiểu rồi. Chính ngươi dùng băng kéo thằng nhóc kia lên. Tốt lắm! Các người đều phải chết!" Mộng Ma cố sức giãy dụa, băng liền vỡ. Giờ hắn đã đứt một tay, chỉ có thể dùng cánh tay còn lại để giết người.
Nhưng nửa trên cơ thể lại bị đóng băng một lần nữa, vẫn là bên đó và vẫn là cánh tay đó. "Ngươi muốn cứu bạn sao? Ngươi cho rằng cách này hữu dụng à? Đúng là ngu xuẩn!" Mộng Ma đã tức giận đến mức không thể kiềm xuống.
Hắn giơ chân giẫm lên người Vương Hủ. Lưng Vương Hủ vốn đã bị Quỷ Khiếu nổ đến mức máu thịt bầy nhầy, một cước vừa rồi làm hắn đau suýt hôn mê. "Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Mộng Ma lại giẫm lên vết thương, lần này Vương Hủ hét thảm. Không nhịn được, miệng lại phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.
Tề Băng thét một tiếng. Trong biển xuất hiện một khối băng lớn bằng chiếc xe tải và bay về phía Mộng Ma, nhưng chưa đến gần thì bị một bức tường đá chặn lại. Sau khi va vào nhau, băng và đá đều vỡ nát.
"Đồ ngu! Bản Ma vẫn chưa cố hết sức đâu!" Mộng Ma gầm một tiếng. Trên trời xuất hiện một lưỡi rìu khổng lồ bay xuống người Tề Băng. Mặc dù lúc này đồ vật Mộng Ma huyễn hóa ra đều ở dạng bán trong suốt, uy thế không kinh người bằng trong giấc mơ, nhưng những người săn quỷ trên boong tàu đang hấp hối nên không thể phản kháng.
Mắt thấy Tề Băng và những người săn quỷ bên cạnh sắp phải phấn thân toái cốt, lúc này huyễn tượng đột nhiên biến mất.
Mộng Ma vứt hết băng bên người, vội lui vài bước.
Miêu Gia xuất hiện tại vị trí vừa rồi của Mộng Ma, ngậm thuốc cười nói: "Quả nhiên muốn sử dụng huyễn tượng trong trong thế giới thật thì ngươi phải tập trung tinh thần cao độ mới được." Cao Tấn lắc người xuất hiện bên cạnh Mộng Ma, rồi nói với Miêu Gia: "Ngươi xen vào thật đúng lúc. Mới vừa rồi bộ hạ bị đánh thảm như vậy mà ngươi còn nhịn được, chỉ đến lúc sinh tử tồn vong mới ra tay..." "Cao Tấn, nếu không phải đối thủ của ngươi tới phá thì vừa rồi ta đã đắc thủ." Cao Tấn vẫn cười lạnh như trước: "Hừ! Từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn lo lắng bên này nên đã lộ không ít sơ hở. Khi nãy, vì chạy qua cứu người nên miễn cưỡng đỡ một kiếm của ta. Giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà." Trong lòng Cao Tấn thật sự rất xem thường Mộng Ma, lúc mới đầu còn khoác lác muốn lấy một chọi hai, bây giờ không chỉ thụ thương mà còn nói mình không quản tốt đối thủ. Đúng là một tên ngốc cuồng vọng! Nếu không phải hắn đang nhốt ba người Võ Quang Tông thì mình đã làm thịt hắn từ sớm.
Quả nhiên trong tay áo Miêu Gia có máu chảy ra, nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh mồi thuốc: "Này Vương Hủ, mau đứng dậy giúp ta một chút. Ở đâu có chuyện ông chủ đứng mà nhân viên được nằm trên đất chứ?" "Nói nhảm! Vừa nãy lưng ta được mát xa nên ta chỉ nằm thưởng thức cảm giác thoải mái thôi." Vương Hủ vừa oán trách, vừa cố sức chống thân thể bằng hai tay, nhờ đó dần đứng dậy được. Thế nhưng, nếu nhìn biểu lộ của hắn thì có vẻ lưng đau đến mức mất cảm giác rồi. "Thoải mái thì việc gì ngươi phải thét như mổ heo?" "Bớt hỏi mấy câu ngu ngốc này đi. Bộ lúc ngươi và Thủy Ánh Dao sung sướng thì không kêu rên à?" "A? Xem ra xử nam như ngươi cũng biết không ít. Có phải vì đã xem nhiều phim ảnh và sách báo không lành mạnh đối với thiếu nhi hay không?" Hai ngươi họ ngươi một câu ta một câu như hát châm biếm, dường như không để đối thủ vào trong mắt.
Khuôn mặt Mộng Ma lúc xanh lúc trắng, cảm thấy mình đã bị sỉ nhục. Thế là hắn ném nửa thanh Tam Xoa kích trong tay, rồi nâng bàn tay đó lên: "Quỷ Khiếu!" Ánh sáng trắng mang theo linh lực mạnh mẽ đánh về phía hai người!
Vương Hủ dứt khoát nằm sấp xuống, còn Miêu Gia nhảy lên giữa không trung.
Cao Tấn lắc người tới sau lưng Miêu Gia. "Nhảy lên không trung là nét bút hỏng, bởi ngươi không né được nữa rồi." Miêu Gia quay đầu. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, cao ngạo và tự tin như thể trong mắt hắn đối phương đã không đường trốn. Vương Hủ chưa bao giờ thấy hắn lộ ra biểu cảm như vậy. "Có người từng nói với ta một câu giống vậy, giờ thì người đó đã đầu thân ly biệt." Con ngươi Cao Tấn co rút nhanh chóng. Hắn cảm thấy hơi thở của sự nguy hiểm, đó là một loại uy hiếp trí mạng. Người có kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú càng dễ cảm thấy cái chết sẽ đến lúc nào.
Ánh sáng hồng như khói hoa lan tràn trong không trung, Cao Tấn và Miêu Gia hạ xuống đất cùng một lúc.
Cao Tấn thở hổn hển, nhưng vẫn cười: "Đây là thực lực chân chính của ngươi sao? Ripper... Cổ Trần..." Miêu Gia như trở lại bộ dạng của một gã đàn ông củi mục, khuôn mặt lộ vẻ buồn ngủ: "Ngươi nghĩ vậy chứ chính ta còn không biết đó thực lực chân chính." Bên kia, Mộng Ma sử dụng Quỷ Khiếu, sải một bước dài đến chỗ của Vương Hủ, tung một quyền xuống mặt đất trước người hắn. "Uông!" Một tiếng hổ gầm, Hoắc Phong nắm chặt cổ tay Mộng Ma. Toàn thân hắn như vừa tắm máu, hiển nhiên đã bị trọng thương trong giấc mơ, nhưng lúc này vẫn liều mạng lao tới cứu Vương Hủ. "Muốn chết!" Mộng Ma tung một quyền đánh trúng cổ Hoắc Phong. Hoắc Phong bị đánh bay ra ngoài, phá vỡ khoang thuyền, sinh tử không rõ.
Mộng Ma còn chưa kịp thả tay xuống thì lại nghe một tiếng ưng kêu vọng tới từ bên hông. "Thương Ưng Phá Không!" Hạ Văn Hồng quỳ ngồi trên đất, bắn một phát. Thân thể hắn không chịu nổi phản chấn của chiêu này, sau khi xuất chiêu đành ôm một cánh tay và ngã xuống đất hét thảm.
Mộng Ma không trốn không tránh, chỉ dùng một tay đánh nát con ưng cánh bạc khổng lồ. Chỉ là hành động này đã làm tay hắn bị thương nhẹ.
Mộng Ma đi đến trước mặt Hạ Văn Hồng, nhìn thiếu niên đang hấp hối: "Thứ cặn bã như các ngươi ngoan ngoãn nằm trên đất không phải xong sao? Vì sao? Vì sao các ngươi còn tới ngăn cản ta?" Hạ Văn Hồng há miệng thở gấp, câu trở lời đứt quãng: "Quỷ Cốc Tử... là đối thủ... của ta. Chỉ có ta có thể... lấy mạng hắn. Ta sẽ... không nhường cho ngươi. Đồ... tà ma ngoại đạo!" Mộng Ma đá bay hắn như đá banh.
Hạ Văn Hồng đâm thẳng vào bức tường, ngất đi. "Các ngươi... Các ngươi, tất cả đều phải chết!" Mộng Ma điên cuồng gào thét khiến không khí xung quanh trì trệ một thoáng.
Hắn quay người, chuyển ánh mắt đến một nơi tập trung đông người săn quỷ, há to miệng, trong miệng đang tích súc ánh sáng trắng của chiêu Quỷ Khiếu...
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----