Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 61: Quyển 2 - Chương 25: Tỉnh lại và lời tiên đoán




"Giới Vương Quyền! Gấp mười lần!" Trong nháy mắt, khí thế quanh người Vương Hủ hóa thành màu hồng.

Mộng Ma còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm thấy ngực bị một luồng sức mạnh khó có thể hình dung đánh trúng. Hắn phun máu tươi, bay ngược ra phía sau.

Ở trên cao, Cao Tấn nhìn một màn này thiếu chút nữa cười ra tiếng. "Thằng nhóc khốn kiếp..." Toàn thân Mộng Ma bị đánh đến rã rời nhưng hắn vẫn cố bò dậy thật nhanh. Trong giấc mơ, hắn có thể mau chóng khôi phục thương thế trên người và gần như không thể bị giết chết, thế nhưng một đấm vừa rồi đánh lên người quả thật rất đau.

Giờ đây, Vương Hủ cảm thấy mình đã vô địch. Sự thật là trong giấc mơ chỉ cần tin mình làm được thì sẽ làm dược, mà người càng lý tính thì năng lực trong giấc mơ càng yếu ớt.

Rõ ràng Vương Hủ là một thằng điên, bởi vậy hắn đang mạnh đến kinh người... "Ngươi chết đi cho ta!" Mộng Ma gầm rú như điên loạn.

Một bức tượng phật khổng lồ phá hủy mặt đất bay ra, phần đầu đã nhập thẳng vào mây xanh. Tượng phật này to đến mức khó có thể tưởng tượng.

Mặc dù chân tượng sắp giẫm xuống người Vương Hủ nhưng hắn không trốn cũng chẳng tránh, đã vậy biểu lộ trên mặt còn hung hăng như muốn bị đánh.

Chỉ thấy hắn rút một thanh bảo kiếm trong bộ thánh y sao Thiên Xứng, tay kia rút thanh kiếm ngắn màu đen của mình ra, thần thái trong mắt lạnh dần... "Phái nhị đao, Trảm Đại Phật!" (Bên trên là một chiêu của hải tặc Roronoa Zoro trong bộ truyện tranh nổi tiếng One Piece) Thân hình hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trên vai tượng phật, còn tượng phật khổng lồ thì bị chém thành ba đoạn và ngã đổ ầm ầm. "Ngươi! Ngươi có thể..." Từ trước đến giờ Mộng Ma dùng đến chiêu này thường đều là chiêu tuyệt sát, đó là nhờ cái gọi là "trong lòng người tu đạo có Phật". Người săn quỷ cũng giống người tu đạo một chút, dù biết rõ Phật này là giả nhưng trong lòng sẽ có chướng ngại nên không thể nào xuất toàn lực đối kháng. Không ngờ Vương Hủ chẳng cần chớp mắt thì đã chém hỏng tượng phật. "Ông đây là người theo thuyết vô thần." Nói xong câu này, Vương Hủ dịch chuyển tức thời đến bên người Mộng Ma và sờ đầu hắn, sau đó chỉ cười mà không nói gì... "Á!" Mộng Ma lại rống một tiếng, rồi đâm Tam Xoa kích về phía Vương Hủ. Nhát đâm này uy lực rất lớn và mang theo sóng khí kinh người đến nỗi đường phố sau lưng Vương Hủ như gặp phải cơn bão cấp 100 càn quét.

Chỉ trong chốc lát, khắp nơi đã biến thành một đống đổ nát. Lạ là Vương Hủ vẫn đứng sừng sững tại chỗ, một tay nắm chặt Tam Xoa kích do Mộng Ma đâm tới.

Con ngươi của Mộng Ma sắp rớt ra ngoài. Hắn cảm thấy mình đang mơ phải ác mộng...

Lầu cao nơi Cao Tấn đứng đã bị phá hoại khi tượng phật khổng lồ xuất hiện. Lúc này, hắn trôi nổi giữa không trung để theo dõi hai người chiến đấu. "Thật kỳ lạ, người bị Mộng Ma xâm nhập giấc mơ lại có thể tự tìm lại mình sao? Chỉ mỗi khôi phục lý trí thôi không tệ rồi, thậm chí dùng được năng lực linh hồn cũng đã là dạng siêu cường. Không ngờ hắn còn có thể khống chế giấc mơ đến trình độ như vậy, chuyện này thật không hợp quy luật bình thường..." Đang nghĩ đến đây, thần sắc hắn chợt thay đổi: "Cái gì? Vậy là thế nào? Sao có thể tồn tại một kẻ như vậy được?" Trên đường, Mộng Ma đang bị Vương Hủ đánh tả tơi bằng tốc độ nhanh như chớp cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Cao Tấn hô to: "Mộng Ma! Mau dùng hết sức giam Võ Quang Tông và hai Thập Điện Diêm Vương trong giấc mơ! Không được thể để bọn họ tỉnh lại! Những người khác đều đã bị thương không nhẹ, chúng ta mau đến thế giới thật để giải quyết họ! Mau lên!" Trên boong du thuyền, mọi người lần lượt tỉnh lại. Nhiều người vừa tỉnh vừa phun máu.

Vũ thúc, Lữ Bình và Thủy Vân Cô vẫn ngủ say.

Cao Tấn và Mộng Ma ngồi xếp bằng trên đất. Cả hai từ từ mở to mắt rồi đứng dậy. Chỉ có Vương Hủ và Miêu Gia mới có thể đứng dậy như họ.

Việc đầu tiên Miêu Gia làm khi tỉnh lại là rút một điếu thuốc đưa lên miệng: "Huyễn quỷ Cao Tấn phải không? Nghe danh ngươi đã lâu, hôm nay được gặp mặt mới chỉ là lần đầu. Ta vốn rất hiếu kỳ một vấn đề, trước lúc ra tay ngươi có thể giải thích một chút hay không?" Cao Tấn cười lạnh: "Ta biết vấn đề của ngươi, đáp án chính là thứ này." Hắn lấy một viên đá tròn màu trắng ra khỏi ngực. Viên đá này tỏa ánh sáng dìu dịu, dùng khả năng linh thị có thể thấy trên viên đá có chứa linh lực mạnh mẽ. "Viên đá này gọi là Mộng Hồn Thạch. Sau khi lấy linh khí trong phạm vi rất lớn bỏ vào trong viên đá thì có thể khiến linh hồn quanh quẩn trong trạng thái giống mộng mà không phải mộng. Nói cách khác, đây chính là pháp bảo giam cầm linh hồn." Miêu Gia búng tay: "Hiểu rồi, ngươi dùng viên đá này để khởi động năng lực linh hồn, thế là những người có mặt đều phải vào trong giấc mơ. Nhưng khi sử dụng thứ này lại có tác dụng phụ là người sử dụng, kể cả ngươi và Mộng Ma, cũng chìm trong giấc ngủ say. Bằng không nhục thể của bọn ta đã bị hủy diệt trong thế giới thật từ lâu, không cần các ngươi ra tay trong giấc mơ nữa." Nụ cười lạnh lẽo ngưng đọng, Cao Tấn lộ sắc mặt hung ác của mình ra: "Ripper Cổ Trần, quả nhiên ngươi lợi hại như trong lời đồn! Đến nỗi khiến người khác bực bội đến mức muốn giết chết ngươi..." "Này, bây giờ làm thế nào? Trong hiện thực, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu." Vương Hủ thì thầm với Miêu Gia.

Miêu Gia trả lời với nụ cười khổ sở: "Ta cảm thấy chỉ có một tình huống xoay chuyển được tình thế, nhưng có nói ra cũng như không. Chúng ta chỉ đành liều mạng mà thôi." Nói xong, tám lưỡi dao giải giải phẫu tỏa ánh sáng đỏ như máu xuất hiện trong kẽ tay Miêu Gia. "Móa, toàn nói lời thừa thải." Vương Hủ cũng lấy thanh kiếm ngắn màu đen ra. "Ha ha ha... ha ha ha!!!" Tiếng cười của một người vọng tới, bốn người đang đứng đều nhìn về phía hắn.

Người nọ chính là Khương Nho!

Phần quần áo trước ngực Khương Nho đã bị tẩm ướt bởi máu tươi do hẳn phun ra. Máu mũi hắn đang chảy ròng ròng. Nụ cười của hắn làm Mộng Ma và Cao Tấn cảm thấy rất không tự tại tí nào, bởi giọng cười kia phảng phất như của một kẻ chiến thắng...

Cao Tấn nhìn hắn nói: "Vừa rồi ngươi phá hỏng pháp thuật của ta phải không? Không ngờ tới còn một người như ngươi tồn tại. Nếu không phải ta phát hiện kịp thời thì không chừng bây giờ ba nhân vật lợi hại kia cũng được người cứu tỉnh rồi." "Ha ha ha! Các người đã thua rồi, không thể thay đổi đâu!" Khương Nho tựa lưng vào lan can, tiếp tục nói: "Ta đã hiểu ra năng lực của mình rồi! Đó chính là năng lực thống trị giấc mơ!" Mộng Ma thấp giọng nói với Cao Tấn: "Vừa rồi hắn đã dùng cách gì để những người săn quỷ kia thoát khỏi cảnh trong mơ?" Cao Tấn tỏ ra rất nghiêm trọng: "Hắn phá hỏng sự tồn tại của giấc mơ nhưng không phải bằng cách ảnh hưởng đến đại não hay linh hồn, mà là trực tiếp can thiệp vào lĩnh vực của giấc mơ!" Vẻ mặt của Mộng Ma không tốt cho lắm. Mặc dù được gọi là Mộng Ma nhưng hắn chỉ đi vào cảnh trong mơ và dùng năng lực linh hồn hệ ảo thuật làm nhiễu loạn tư tưởng người khác mà thôi. Năng lực của Khương Nho mới thật sự ảnh hướng đến thứ gọi là "giấc mơ", chỉ tính riêng về năng lực đã hơn hắn rất xa. "Giam giữ bọn người Vũ Quang Tông có vấn đề không?" Cao Tấn vẫn cảm thấy lo lắng.

Mộng Ma tự tin trả lời: "Trình độ bọn Võ Quang Tông không giống những tên này nên ta đã đề phòng bọn họ rời khỏi cảnh trong mơ. Chỉ cần ta không chết thì bọn họ không cách nào tỉnh lại từ trong giấc mơ." "Vậy thì tốt! Thằng nhóc kia cứu đám người săn quỷ đã dùng hết toàn lực và tự làm mình bị thương. Chúng ta không cần để ý hắn, mau thu thập Cổ Trần và thằng nhóc quái đản kia là xong." "Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào." Vừa nói, Mộng Ma vừa lấy ra Tam Xoa kích tiếp cận Miêu Gia và Vương Hủ. "Tán gẫu kết thúc rồi hả? Sao Cao Tấn không lên cùng với ngươi?" "Một mình ta đủ đối phó với các ngươi rồi!"