Đêm đó, Vương Hủ đi theo Miêu Gia đến nhà hàng đã hẹn trước. Bọn họ đến đúng giờ, tuy nhiên, Von Al Stein còn đến sớm hơn một chút.
Đêm nay, cái gã này đã thay vẻ ngoài kệch cỡm như nhà giàu mới nổi bằng một bộ đồ dạ hội chỉn chu. Mặc dù trong ánh mắt của hắn có phần lo lắng nhưng mặt mày vẫn lạnh lùng, trông cứ như một người khác hẳn.
Miêu Gia và Vương Hủ nghênh ngang ngồi vào ghế, cũng không thèm chào hỏi mà thay phiên nhau gọi món. Sự phẫn nộ của Von Al Stein vọt lên đến đỉnh điểm.
Qua ba tuần rượu, ba người vẫn chưa nói với nhau câu nào. Von Al Stein không kìm nén nổi, bèn nói:
“Ngài Logan, ta hy vọng ngài có thể giải thích một phen.”
Vương Hủ ngắt lời, không cho hắn nói hết câu:
“Hai thằng nhãi nhép kia là do ta đánh ngất đấy.”
Miêu Gia bổ sung:
“Ta nghĩ hằng ngày ngài đến bưu điện không chỉ chờ điện báo của ta mà còn nhận tin tức vô giá trị từ họ nữa.”
Von Al Stein nói:
“Không! Ta cho rằng tình báo mà họ giao cho ta rất có giá trị. Ít nhất chúng chứng minh rằng ngươi đã phản bội ta trong chuyện này!”
“Ồ? Chẳng lẽ mỗi ngày ta mời nàng ra ngoài uống trà, nói chuyện phiếm là phản bội à? Ngài không cho rằng đây là một phần công tác của ta sao?”
Miêu Gia nói.
Von Al Stein chồm người về phía trước, nghiêm mặt nói:
“Nếu là vậy, ta xin lắng nghe phần công tác này của ngươi.”
Vương Hủ ngừng nhịp độ nhét này nhét nọ vào trong miệng, ngẩng đầu lên nói:
"Đúng vậy, ta cũng muốn nghe."
Miêu Gia bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, thong thả nói:
"Đầu tiên, Irene... xin thứ cho ta mạo muội, hy vọng ngươi bỏ qua cho ta khi gọi chị gái của ngươi như vậy."
“Cái gì!”
Biểu lộ của Von Al Stein thay đổi mạnh mẽ. Lần này không phải giả vờ, mà là chấn động thật sự. Hắn bèn uống một ngụm rượu để đè nén cảm xúc xuống:
“Ngươi... làm thế nào lại biết được.”
Miêu Gia nói:
“Ha ha, thật ra Irene đã biết chuyện này từ trước, thậm chí còn sớm hơn ngươi nữa. Trong khi đó, ta phải mất nhiều công sức mới đưa ra được kết luận trên.”
Von Al Stein nói:
“Ta quá coi thường ngươi rồi.”
Miêu Gia cười lạnh:
“Ta tin rằng loại người như ngươi sẽ rút ra được nhiều điều bổ ích từ chuyện này. Ít nhất giảm bớt sự tự tin quá mức của mình.”
“Xin ngài hãy nói tiếp.”
Von Al Stein nén cơn giận xuống. Thái độ của hắn đã trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
“Ta nghĩ nên nói về chuyện của hai năm trước. Lúc đó, ngươi gặp được chị gái Irene trong một buổi nhạc hội. Ngươi chưa biết mối quan hệ giữa hai người nên bắt đầu theo đuổi nàng.
Song, Irene biết ngươi là em trai của nàng nên không thể đáp lại bất cứ điều gì với ngươi. Ngược lại, ngươi cho rằng mình còn có chỗ thiếu hụt, bèn thuê người điều tra về sở thích, xuất thân và tất cả mọi thứ thuộc về nàng.
Ban đầu, ngươi chỉ mong tìm ra vài điều hợp ý nhưng kết quả lại tìm hiểu được nhiều bí mật kinh người. Thời điểm khi cha ngươi học y tại London đã yêu một người bạn cùng trường, còn có một cô con gái riêng. Tuy nhiên, cha ngươi còn trẻ và chỉ là một con cháu của một dõng dõi hoàng tộc yếu ớt, không có đủ điều kiện chu cấp cho hai mẹ con. Điều đó buộc hắn phải rời London tới một Ấn Độ đang bất ổn. Tại Ấn Độ, vì bác sĩ từ Anh chuyển đến có ưu thế hơn nhiều so với bác sĩ bản địa nên cha ngươi nhanh chóng phất lên.
Quả thật hắn đã dốc sức gây dựng sự nghiệp ở Ấn Độ. Cho dù trong những năm tháng khó khăn nhất, hắn vẫn không ngừng chu cấp tiền bạc cho hai mẹ con. Sau năm năm, đang lúc trở thành một quý ông giàu có, một tin dữ chợt bay đến tai hắn: Cô bạn học đã qua đời.
Có lẽ là do vận mệnh đưa đẩy, lúc này, ông ngoại của ngươi đề xuất mối hôn sự với mẹ ngươi. Sau khi cân nhắc nhiều lần, hắn chấp nhận. Khi ông ngoại ngươi mất, mẹ ngươi không thích Ấn Độ và muốn trở về London. Cha ngươi bèn thuận thế xử lý hết công việc ở Ấn Độ rồi đưa cả nhà về London.
Nhiều năm qua, cha ngươi vẫn giữ liên lạc với Irene. Hắn cho Irene có được sự giáo dục tốt, giúp nàng trải qua cuộc sống giàu có và yên bình. Có thể nói hắn yêu quý nàng không kém gì yêu quý ngươi.
Thứ duy nhất hắn không thể cho cô con gái này là danh phận. Nếu hai người nhận nhau thì hắn sẽ bị coi là một kẻ phụ tình, vứt bỏ vợ con. Tình cảnh của Irene cũng trở nên rất khó xử.
Vì vậy... tiếp theo mới là chuyện chính, thứ ngài muốn ta tìm là phong thư này.”
Nói đến đây, Miêu Gia lấy một phong thư ra khỏi ngực áo.
Von Al Stein trợn mắt, vung tay định giật lấy. Song, Miêu Gia lại đưa phong thư vào ngọn nến trên bàn để đốt đi.
“Ngươi làm gì vậy?”
Von Al Stein nghiêm giọng quát.
“Trong phong thư này vốn có vài bức thư trao đổi giữa hai cha con và vài bức ảnh, không có gì nhiều. Tất nhiên, ngài cũng chỉ quan tâm đến những giấy tờ có thể chứng minh xuất thân của Irene Jones mà thôi.”
Miêu Gia mỉm cười một cách bí ẩn, sau đó nhìn từng miếng tro rơi vào trong gạt tàn thuốc.
“Thư và ảnh đã được Irene mang đi như kỷ vật giữa hai cha con, còn giấy tờ chứng minh xuất thân vừa bị ta đốt đi.”
Von Al Stein nhìn Miêu Gia với vẻ nghi ngờ:
“Cho dù ngươi vừa đốt một tờ giấy trắng thì ta cũng chẳng thể kiểm chứng được.”
Miêu Gia nói:
“Ngài Von Al Stein, xin đừng nói linh tinh nữa. Ta không ghét ngài, nhưng nếu ngài tỏ ra hoài nghi ta lần nữa thì nó chứng tỏ bản thân ngài rất ngu xuẩn. Ta không thích những kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa.”
Nghe xong, Von Al Stein chẳng lấy làm tức giận:
“Ngài nên biết rằng ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ mong có được sự yên tâm hoàn toàn.”
Miêu Gia trả lời:
“Bây giờ ngài có thể yên tâm, sáng sớm hôm nay Irene đã rời khỏi London. Ta nghĩ rằng nàng không bao giờ trở lại đây nữa, còn chuyện nàng đi đâu thì thứ lỗi cho ta không thể nói, tóm lại là rất xa.
Ngài không phải người xấu. Vì không muốn tổn thương chị của mình nên lúc trước chỉ thuê người lục tìm trong phòng chứ không phải giết chết. Thật ra, ta có thể hiểu được những chuyện ngài làm. Ngài đã chuẩn bị hai mươi năm để tiếp nhận số gia sản khổng lồ ấy, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận mạo hiểm.”
Von Al Stein thừa nhận:
“Đối với ta, Irene Jones chỉ là một cái tên xa lạ nhưng ta không phủ nhận máu mủ tình thân. Vì vậy, ta sẵn sàng gọi nàng là chị, quen biết và tiếp tục cho nàng một cuộc sống giàu có. Ta chỉ không chấp nhận để nàng kế thừa phần nào đó gia sản của một chúa tể.”
Miêu Gia tiếp tục ăn cơm, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:
“Nghĩ vậy tức là ngài đã quá coi thường chị gái của mình rồi. Ta có thể cam đoan, nếu không phải do nàng lương thiện thì ngài không thể nào đấu lại được đâu. Đến ta cũng sẽ thất bại nếu nàng muốn.”
Von Al Stein hỏi:
“Ý ngươi là, từ trước đến giờ nàng chưa từng có ý định phân chia tài sản của cha.”
Miêu Gia mỉm cười:
“Ta chỉ có thể nói một số người theo đuổi những thứ không giống người khác. Chuyện đó ngài không hiểu nổi đâu.”
Von Al Stein im lặng một lúc, rồi nói:
“Ta nghĩ rằng hôm nay mình đã giải quyết được vấn đề nhức nhối suốt bấy lâu nay. Ngài đã làm rất tốt, ngài Logan. Ta xin cảm ơn ngài từ tận đáy lòng.”
“Không cần khách sáo, chỉ mong ngài đừng quên ‘thù lao’ mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó.”
Von Al Stein cũng nở một nụ cười thật lòng hiếm có:
“Yên tâm, ta sẽ thực hiện lời hứa. Phục vụ, hãy mang cho những người bạn của ta một chai rượu nho Bordeaux.”
Tảng đá trong lòng vừa rơi xuống đất, hắn lại trở về với bộ dạng hào phóng của gã nhà giàu mới nổi.
Sau khi uống vài ly, Von Al Stein bỗng nhớ tới điều gì nên ngẩng đầu nói với Miêu Gia:
“Ta có một vấn đề chưa hiểu rõ.”
Miêu Gia nói:
“Mời hỏi.”
“Người theo đuổi chị của ta nhiều vô số, không ai không ngã gục dưới gấu váy của nàng, thế mà ta chưa từng thấy nàng thân cận với bất cứ người đàn ông nào. Theo như ta biết, ngài Logan, một thám tử đến từ phương đông huyền bí, dường như đã nắm được trái tim của nàng trong tay. Ngài đã làm như thế nào vậy?”
Lúc này, Vương Hủ đã ăn uống no nê và cũng quay đầu nhìn Miêu Gia để tìm cho ra đáp án. Không ngờ Miêu Gia chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta nghĩ ngài uống say rồi, ngài Von Al Stein. Bọn ta vừa hay đến lúc phải đi, xin tạm biệt.”
...
Hai người cứ như vậy rời khỏi, để mặc người ủy thác ở lại tính tiền.
Trên xe ngựa, Vương Hủ không nhịn được nên hỏi lại:
“Ta cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề cuối cùng. Ngươi làm thế nào nắm tuyệt đại mĩ nhân vào trong tay?”
Miêu Gia dùng giọng điệu qua loa nói: “Ta đã nói rồi, ta chỉ ôm thái độ thưởng thức đối với Irene. Với lại, ngươi phải biết rằng nếu ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ.”
Vương Hủ cười khẩy hai tiếng:
“Không cần dùng tới sức mạnh Chúa Tể, ta thừa biết ngươi đang nói nhảm.”
Miêu Gia bèn nở nụ cười tự diễu. Hắn biết rằng mình không thể dùng thái độ bất cần để che dấu tình cảm. Vượt qua thời gian trăm năm, vượt qua hai châu lục, lần đầu tiên hắn được hưởng hương vị thất tình.
Kinh nghiệm lần này cho hắn thấy một triết lý mới.
Có vài người phụ nữ, mặc dù bạn biết không có kết quả với họ nhưng vẫn bất chấp trao tình cảm đi. Đợi đến khi bi kịch rơi xuống đầu, bản thân chẳng lấy làm đau lòng mà lại hét to bốn chữ: Mình bị coi thường!
Như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.