”Khoảng 4 giờ rạng sáng ngày hôm nay, cảnh sát Đông London phát hiện một cái xác nữ tại đường Buck’s Row, khu Whitechapel. Danh tính của nạn nhân được xác định là phu nhân Mary Ann Nichols, 43 tuổi. Trước khi chết, bà đã bị hành hạ tàn bạo. Độ hư hại của xác chết cực kỳ nghiêm trọng. Đây là vụ án giết người hủy xác thứ hai ở London chỉ trong tháng tám này và đều xảy ra ở quanh khu Whitechapel. Điều đó khiến phía cảnh sát tỏ ra rất nghiêm túc. Theo tin tức mà báo chúng tôi tìm hiểu được, thám tử lừng danh Ethel Tierney Morton đã tham gia vào cuộc điều tra. Với một người được học trong trường lớp và kinh nghiệm phong phú như vậy, chúng tôi tin rằng chẳng mấy chốc vụ án sẽ được phá...”
Đọc xong đoạn văn trên tờ báo, Vương Hủ ngẩng đầu lên nhìn Miêu Gia, hiện đang ngồi uống cà phê ở đằng kia:
"Daily Mail viết nhiều quá ta, phần sau toàn là mấy câu thổi phồng ngài cảnh sát trưởng nọ."
Miêu Gia thở dài:
"Câu nói của ngươi vừa rồi vớ vẩn không kém gì bọn họ. Haiz! Truyền thông mà, trải qua bao nhiêu năm, ngoại trừ phát triển về mặt nhiều chuyện ra thì mọi thứ vẫn không thay đổi là bao. Ngươi nhìn xem, tờ The Standard nói đây là một cuộc mưu sát liên quan đến chính trị, còn tờ The Times chuyển sang vấn đề di dân... Trong những nhà báo trên, dù chỉ một người đoán được vụ án sẽ phát triển đến tình trạng chấn động trong vòng ba tháng tới thì chắc chắn được đưa lên làm chủ biên!"
Vương Hủ ném tờ báo sang một bên, bắt đầu ăn cơm tối:
"Vậy ngươi thủ nói xem chuyện này chấn động đến mức nào?"
Miêu Gia cười nói:
"Không phải rõ ràng lắm rồi sao? Ta đã từng nói qua với ngươi, đây là kẻ sát nhân liên hoàn số một ở thời cận đại! Hắn mở ra kỷ nguyên mới cho một lĩnh vực phạm tội mới! Đó là giết người không phải vì tiền, không phải vì tình, mà chỉ là vì bản thân muốn giết người. Kẻ này bỏ qua tất cả đạo đức, chuẩn mực và pháp luật. Có lẽ hắn theo đuổi sự kích thích, hoặc thỏa mãn bệnh trạng nào đó. Tuy nạn nhân không quen biết hắn nhưng chẳng thể nào tránh khỏi cái chết!
Ở thời đại của chúng ta, tất cả kẻ sát nhân liên hoàn đều bắt chước hắn. Cho ví dụ gần đây, gã sát nhân Axeman nổi tiếng xuất hiện ở New Orleans vào năm 1918, đã chậm hơn hắn tới 30 năm!
Hắn chẳng những giết người mà còn viết thư khiêu khích cảnh sát, cắt bộ phận của người chết vừa để ăn, vừa để gửi cho cảnh sát. Ngươi cho rằng Hannibal trong phim Silence of the Lambs rất lợi hại phải không? Người lợi hại thật sự phải là gã này, bởi vì hắn không bao giờ bị bắt hoặc để người ta điều tra ra thân phận của mình!"
Vương Hủ cười lạnh:
"Ta thấy ngươi rất sùng bái hắn. Thế thì rốt cuộc danh hiệu của kẻ sát nhân biến thái này là gì?"
Miêu Gia tựa lưng lên ghế rồi trả lời:
"Ta tốn công nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn chưa biết là ai sao? Hắn là Jack the Ripper!"
"Phụt..."
Vương Hủ đang nhấp một ngụm trà, kết quả liền phun ra hết:
"Thì ra ngươi là fan hâm mộ của hắn, khó trách lại dùng danh hiệu Ripper."
"Không phải đâu, nguyên nhân dẫn đến danh hiệu đó... là vì với tư cách một người săn quỷ, ta đã móc nội tạng và để mặc cho một kẻ chết dần chết mòn..."
Vương Hủ ngắt lời nói:
"Ngừng, ngừng, sao cũng được. Bây giờ ngươi định làm gì? Tự tay bắt hắn hả?"
Miêu Gia nói:
"Hừ, tất nhiên rồi. Hắn là con mồi tốt nhất. Có điều muốn bắt hắn thì phải đợi thêm hai tháng nữa."
"Vì sao vậy?"
Miêu Gia trả lời một cách chắc chắn:
"Ta chờ cho hắn giết sạch những người phải chết. Để nhớ lại xem, hắn giết một người vào ngày 8 tháng 9 ở phố Hanbury, ngày 30 tháng 9 có thêm hai cái xác ở phố Berner, ngày 9 tháng 11..."
Vương Hủ nuốt trọng đồ ăn trong miệng:
"Móa! Ngươi biến thái quá nha! Ngay cả khi biết cụ thể thời gian và địa điểm của mỗi vụ giết người mà không thèm ngăn cản luôn?!"
Miêu Gia thở dài, một lần nữa ném ánh mắt thương hại về phía Vương Hủ: "Sao cái loại người như ngươi không bao giờ chịu động não suy nghĩ hết vậy? Chúng ta là người của tương lai. Nếu ta thay đổi lịch sử thì phải gánh chịu hậu quả như thế nào?"
Vương Hủ chợt hiểu ra:
"A! Là hiệu ứng bươm bướm (1)!"
Vừa nói xong, hắn liền sửa lại câu chữ:
“Ôi chao! Không phải chứ? Dựa theo lý luận đó, mỗi việc mà chúng ta làm bây giờ, bao gồm hít thở, đều có thể ảnh hưởng đến tương lai. Vậy chẳng phải là thay đổi lịch sử sao?"
Miêu Gia lắc đầu:
"Tất nhiên ngươi đã phỏng đoán sai."
Hắn đổ ít cà phê trong bình ra, rồi nói tiếp:
"Thời không mà chúng ta đang ở có cơ chế bảo vệ nào đó. Khả năng chấp nhận của nó hơn xa so với tưởng tượng của ngươi.
Mỗi khi chúng ta làm một việc ở năm 1888 này đúng là sẽ ảnh hưởng tới tương lai. Cùng lúc đó, hiệu ứng bươm bướm có thể khiến vài chi tiết lịch sử bị thay đổi. Tuy nhiên, tính liên tục và định hướng không hề thay đổi. Sức mạnh của vận mệnh ở một nơi nào đó làm cho mọi thứ dần dần đi theo quỹ đạo vốn có. Còn nếu hai chúng ta cùng sống nốt quãng đời còn lại thì cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi trong dòng xoáy của lịch sử, chẳng có ai nhớ đến. Vậy là thế giới yên lành rồi...
Nhưng một khi chúng ta làm vài chuyện kinh thiên động địa thì mọi thứ lập tức trở nên nghiêm trọng. Ví dụ như viết một quyển tiểu thuyết và được xuất bản. Tốt lắm, ngươi đã để lại một vết mực đậm nét trong lịch sử văn học châu Âu; còn có ví dụ khác, ngươi ra khỏi nhà tìm thuyền đi Pháp, nhân dịp ném thẳng người anh em Van Gogh vào bệnh viện tâm thần mặc cho hắn chưa điên loạn đến mức tự cắt lỗ tai...”
Đến đây, Vương Hủ nói nối theo Miêu Gia:
“Nói cách khác, nếu chúng ta tham gia vào việc thay đổi những sự kiện lịch sử nổi tiếng, ví dụ như kết thúc vụ án giết người liên hoàn của Jack the Ripper. Vậy thì hắn sẽ gây ảnh hưởng nặng nề lên lịch sử, vượt qua sức chịu đựng và phạm vi điều chỉnh của thời không. Điều này có thể khiến thế giới ban đầu hoàn toàn sụp đổ. Trong khi đó, chính chúng ta... cũng không còn tồn tại nữa.”
Miêu Gia gật gù: “Đấy là tình huống xấu nhất. Đương nhiên, xác suất xảy ra kết quả trên khá thấp, bởi vì thời không chẳng bao giờ để chúng ta có cơ hội thành công. Ví dụ, bây giờ ngươi muốn đi Mỹ để giết Edison, có thể khi vừa nảy ra ý nghĩ này thì bỗng có muôn vàn khó khăn xuất hiện để ngăn cản ngươi lại. Nếu những điều trên vẫn không làm gì được... thế thì chuyện sấm sét từ chín tầng trời đánh xuống có thể xảy ra lắm.”
Vương Hủ gượng cười hai tiếng:
"Ha... Ha ha... cái gã kia... là Jack phải không? Hắn muốn làm gì thì cứ làm đi. Ta sẽ nói rằng những câu chuyện này đã xảy ra hơn một trăm năm trước rồi..."
Lúc này, Miêu Gia kéo chuông lục lạc. Bậc thang ở bên dưới liền vang vọng tiếng bước chân. Kế đó, một bác gái khẽ gõ cửa hai cái rồi đi vào phòng:
"Ngài Logan? Có phải ngài cho gọi ta không?"
"A, đúng vậy, thưa phu nhân Hudson. Ngươi hãy nấu giùm ta một bình cà phê được không? Mùi cà phê không tệ đâu."
Miêu Gia cười nói.
"Đương nhiên là được, sự yêu thích của ngài chính là niềm vinh hạnh của ta."
Phu nhân Hudson lên tiếng rồi rời khỏi phòng.
Đợi tiếng bước chân đi xuống lầu dưới, Vương Hủ mới mở miệng:
“Nè, đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy kỳ quặc. Hai chúng ta không có tiền, không có giấy chứng minh, còn có khuôn mặt dễ gây chú ý của người phương Đông... Vậy ngươi làm cách nào để trả tiền thuê nhà, mua quần áo và đồ dùng từ bọn người Anh này?”
Miêu Gia nói:
"Có nhớ ta đã ra ngoài nửa giờ khi ngươi ăn điểm tâm ở tiệm cơm rách nát kia hay không?"
Vương Hủ gật đầu. Khuôn mặt liền Miêu Gia lộ ra vẻ tự mãn, lại nói tiếp:
"Chỗ đó trông vậy nhưng lại là trung tâm của khu vực phía Đông, rất dễ kiếm tiền. Ta chỉ tốn năm phút dùng linh thức tìm tòi và phán đoán, sau đó xuôi theo bờ biển tìm thấy một quán thuốc phiện ở gần bến tàu. Nó mang một tên rất vang dội là quán 'Gold’.
Cả bọn cặn bã của xã hội đang cùng nhau hít mây thở khói thuốc phiện. Cho dù ta mang khuôn mặt của người phương Đông nhưng chẳng cách nào khiến bọn nghiện ngập này cảm thấy hứng thú. Tuy nhiên, ông chủ quán là một người Ấn Độ. Ngoài việc mở tiệm, đôi khi hắn còn kéo theo đàn em bắt khách ra sau hẻm đánh đập, cướp bóp hoặc giết người lang thang nếu cần...”
Vương Hủ đã hiểu rõ ngọn ngành:
"Hóa ra ngươi lấy độc trị độc..."
Miêu Gia suy nghĩ hai giây rồi thoải mái trả lời:
"Ngươi nghĩ vậy cũng được. Nói tóm lại, gã này giàu hơn so với tưởng tượng của ta. Ít ra, ở một nơi phải có thu nhập 12 đồng mới sống được, hắn không phải là người nghèo."
"Khó trách lúc ngươi mua quần áo và thuê nhà vẫn không quên cho tiền boa. Thì ra số tiền kia tới dễ dàng đến thế."
Miêu Gia hừ lạnh một tiếng:
"Tuy nói năng hùng hồn nhưng dường như ngươi vẫn chưa hiểu rõ về đơn vị và khái niệm tiền bạc ở thời đại này. Tốt thôi, ta cũng lười giải thích với ngươi..."
Vương Hủ đã quét sạch đồ ăn trên bàn:
"Ừm, không nên dài dòng thêm về vấn đề trên. Phải rồi, về sau chúng ta làm gì đây? Đợi đến lúc ngươi chán cái gã Ripper kia, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải ở thời đại này cho đến lúc kết thúc cuộc sống tầm thường sao?"
Có vẻ như Miêu Gia đã tính trước chuyện này:
"Ngươi không cần phải lo. Ta cam đoan có phương pháp trở về. Có điều, vào giờ phút này, ta không có gì hay ho để tiết lộ với ngươi. Đợi hai tháng nữa, chúng ta sẽ có việc khác để làm."
Vương Hủ bắt đầu nói nhảm:
"Làm gì chứ? Ngươi muốn dẹp yên London sao? Hành động ầm ĩ như vậy coi chừng bị sét đánh đó nha..."
"Tất nhiên là không. Trong khoảng thời gian tiếp theo, ta sẽ nghĩ cách điều tra vụ án Jack the Ripper bằng thân phận hợp pháp, sau đó tìm ra chân tướng của vụ án này."
"Móa! Ngươi biết hắn giết người vào thời điểm nào, đến lúc đó dùng linh thức theo dõi chẳng phải xong rồi sao?"
Miêu Gia lắc đầu:
"Không được, ta phải tôn trọng đối thủ của mình. Bởi lẽ, ta là một cái thám tử, còn Jack là vua tội phạm. Nếu ta dùng cách của người săn quỷ để chiếm lợi thế thì chẳng khác nào sỉ nhục trận đấu! Ta muốn dùng cách của thám tử để giải quyết hắn!"
Vương Hủ bèn nằm ì ra ghế salon:
"Haiz! Dựa theo ý của ngươi, chi bằng hãy gửi phong thư tự đề cử đến Scotland Yard cho rồi."
"Cách thức ngây thơ và bần tiện này chỉ có ngươi dám làm mà thôi."
"Ngươi mà cũng có tư cách bình luận về nhân phẩm của người khác hay sao?"
Miêu Gia đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cả thành phố đang ngập trong sương mù:
"Không bao lâu nữa, những tay cảnh sát kia sẽ tự đến mời ta trợ giúp..."