Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 228: Quyển 6 - Chương 32: Nhảy khỏi máy bay




Đang buổi chiều yên tĩnh, vẫn chưa đến lúc quán bar Hắc Miêu mở cửa buôn bán, thế mà có hai bóng người vội vàng bước vào. Mạnh Hồng ngủ gật gà trên bàn bỗng trợn mắt nhìn cửa ra vào, sau đó lại ngủ tiếp.

Vũ Thúc đang lau ly rượu ở quầy bar nhưng hình như không nhận ra có hai người đến.

Vương Hủ vội bước nhanh vào văn phòng, trong khi Miêu Gia lại từ tốn ngồi vào quầy bar kêu rượu. Vũ Thúc đặt miếng lót ly trước mặt hắn, vừa rót rượu vừa nói: “Định đi xa à?”

Miêu Gia huơ chén rượu trong tay: "Đúng vậy, chuyện rất khẩn cấp."

Giọng nói của Vũ Thúc vẫn không nóng không lạnh như mọi khi: "Ta thấy ngươi chẳng gấp gì cả."

"Ha ha, vì sốt ruột cũng vô dụng thôi. Kẻ địch lần này... ta không đối phó được."

Vũ Thúc giương mắt nhìn Miêu Gia: "Lời này không phải là thứ ngươi hay nói."

Miêu Gia thở dài nói: "Nhưng đây là sự thật. Nếu tình báo của Cửu Khoa không sai thì lần này đi Thành Đô, bọn ta phải chống lại thủ lĩnh của Vô Hồn —— Liễu Khuynh Nhược."

Vũ Thúc ngừng lau ly: "Thì ra là vậy, người phụ nữ đó muốn động thủ rồi."

Miêu Gia hợp một ngụm rượu: "Hóa ra ngươi cũng biết một chút về ‘kế hoạch Sáng Thế’."

Sắc mặt của Vũ Thúc không rõ ràng: “Lão Dư từng nói với ta, tổ chức Vô Hồn được thành lập là để thực hiện kế hoạch này. Thế nhưng, nội dung chi tiết của kế hoạch chỉ có rất ít người trong Vô Hồn được biết, người ngoài hoàn toàn không rõ bọn họ định làm gì. Vì vậy, Giới Săn Quỷ không tùy tiện ra tay với họ.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi vừa nhắc đến Cửu Khoa phải không? Chẳng lẽ họ yêu cầu ngươi giúp đỡ ư?”

Miêu Gia ngáp một cái: "Cửu Khoa không biết nhiều lắm. Dựa theo lập trường của bọn họ, chuyện trước mắt đã rất nghiêm trọng rồi. Ví dụ như gần đây khí hậu thất thường, xuất hiện nhiều cái chết ly kỳ, ngoài ra còn có một số sự kiện ma quái khiến xã hội không ổn định. Phải biết rằng, họ xuất phát từ việc giữ gìn yên ổn quốc gia nên có một số việc phải khống chế trước khi bị làm ầm lên.

Bởi vậy, khi điều tra ra kẻ đứng sau lưng những chuyện này định thực hiện kế hoạch phá hoại cỡ lớn, Cửu khoa đành bất lực tìm đến nhờ Giới Săn Quỷ hỗ trợ."

Vũ Thúc sửa lại suy nghĩ: "Nếu lần này các ngươi muốn chống lại Liễu Khuynh Nhược thì mang nhiều người cũng vô dụng, có khi chỉ tăng thêm thương vong. Theo ta được biết, đến nay chưa có ai phát hiện năng lực của nàng. Hơn nữa, những người từng giao thủ với nàng đều đã chết hết."

Miêu Gia duỗi người: "Mặc kệ là năng lực linh hồn gì đi nữa, mỗi chuyện nàng ta nắm giữ Quỷ Cốc đạo thuật là đủ để có chuyện rồi."

Vũ Thúc cả kinh nói: "Cái gì? Nàng cũng là truyền nhân của phái Quỷ Cốc?!"

"Chẳng những truyền nhân phái Quỷ Cốc mà còn là người mạnh nhất."

"Làm sao ngươi biết những chuyện này?"

Miêu Gia trả lời: "Còn nhớ Vincent không? "

Tất nhiên Vũ Thúc còn nhớ: "Ngươi vẫn còn liên hệ với hắn sao?"

"Gần đây trông thấy hắn vài lần, một lần là trước khi phát động Triệu Ma Trận, một lần là ở thời điểm Hào Long Đảm xuất thế, còn một lần nữa là vào ngày hôm qua.

Thực lực và trí lực của người đàn ông này trước nay ta chưa từng gặp qua, may mà hắn không phải là kẻ địch của chúng ta, hoặc nói, trước mắt không có xung đột. Bởi vậy, tình báo của hắn rất đáng tin. Nếu hắn nói Liễu Khuynh Nhược là mạnh nhất thì chắc chắn là vậy."

Vũ Thúc như nghĩ tới điều gì: "Nếu như là thật... chỉ sợ lần này các ngươi không có cơ hội thắng rồi."

Miêu Gia hỏi: "Có phải ngươi biết cái gì hay không?"

Vũ Thúc nghiêm mặt nói: "Trước khi gặp Vương Hủ, ta biết hai trong bảy nơi mà Quỷ Cốc đạo thuật xuất hiện. Một là Đồ Long Thiên trong tay ta, bản khác là 'Thần Nghệ Thiên" trong tay Tinh Long!"

Điều này khiến Miêu Gia phải kinh ngạc. Lời nói của Vũ Thúc chẳng khác nào nói cho hắn biết Liễu Khuynh Nhược còn mạnh hơn Tinh Long, một trong hai lão quái vật truyền thuyết.

Miêu Gia buông chén rượu trong tay: "Vũ Thúc từng..."

Vũ Thúc biết hắn muốn nói đến cái gì: “Tinh Long hiếu thắng hơn ta, điểm ấy dù không giao thủ ta cũng biết. Ta vốn cho rằng hắn là người mạnh nhất trong nhóm truyền nhân phái Quỷ Cốc, thế nhưng bây giờ xem ra...”

Miêu Gia cười khổ: "Vậy phiền to rồi, ta biết mình không làm gì được nàng nên cố ý nhờ vài người giúp đỡ, dám chừng họ bị ta kéo xuống hố lửa."

Đang nói đến đây, Vương Hủ cầm túi du lịch đi ra: "Ta chuẩn bị xong rồi, chừng nào xuất phát?"

Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Ngươi vội vàng đi đầu thai à?"

"Móa! Lần này là do cha vợ nhờ đỡ, ta phải nhân cơ hội biểu hiện một chút chứ."

Miêu Gia ngửa đầu than thở, làm như không nghe Vương Hủ nói gì.

"Vô tri thật đúng là hạnh phúc..."

...

Hai ngày sau, Thành Đô.

Lưu Hàng và Gia Cát Duy ở phi trường đợi chuyến bay của bọn người Vương Hủ đáp xuống. Có điều hôm nay thật kỳ lạ, ở Thành Đô bỗng nổi lên sương mù dày đặc, ngay đến dự báo thời tiết cũng không đoán được. Vì vậy, những chuyến bay đến Thành Đô đành phải duy trì độ cao, không được đáp xuống.

Gia Cát Duy nhìn sương mù dày đặc quanh đường băng, cau mày nói: "Chuyện này thật kỳ quặc. Đám sương mù có vấn đề..."

Lưu Hàng gật đầu: "Sáng sớm sương mù, đến trưa vẫn không tan, đúng là không bình thường chút nào. Nhưng ta không cảm nhận được năng lực linh hồn quanh đây."

Gia Cát Duy lại nói: "Gần đây, khí tượng ở Thành Đô đặc biệt khác thường mà chẳng hề có dấu vết của năng lực linh hồn. Coi bộ có lực lượng nào đó đang giở trò quỷ. Ta phải mau đi xem thôi."

Hắn nói đi là đi. Lưu Hàng vội đuổi theo nói: "Đợi chút, ta cũng đi nữa!"

Bọn hắn sóng vai đi qua lối dẫn vào đường băng. Trong tay Gia Cát Duy có thêm cây sáo từ lúc nào. Hắn nhanh chóng đặt nó bên miệng, ngón tay chuyển động vài cái. Tuy không có giai điệu truyền ra nhưng linh lực khuếch tán ra khiến toàn bộ người ở trong phạm vi vài chục thước ngừng hành động, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Lưu Hàng cười nói: "Tiện lợi quá ta."

Gia Cát Duy vẫn tỏ ra bình thản: "Đi thôi."

Tuy bảo vệ trong phòng quan sát dốc sức gọi nhân viên làm việc ở lối vào đường băng nhưng trước sau chẳng có lấy phản ứng, đành trơ mắt nhìn Lưu Hàng và Gia Cát Duy đi vào trong làn sương mù dày đặc.

Cùng lúc đó, trên bầu trời.

Có bốn người tránh khỏi tất cả tai mắt và đi tới tầng dưới chót của cabin.

"Này, ngươi nghĩ kỹ chưa? Không ai ép ngươi làm vậy đâu."

Vẻ mặt của Vương Hủ giống như đang nhìn một người sắp chết.

Miêu Gia ở bên cạnh nói: "Ngươi cứ để hắn đi, không chết được đâu."

Tề Băng nói: "Không thì hãy để ta đi. Sương mù dày đặc luôn có độ ẩm cực cao, càng tiện lợi cho ta trong việc thi triển năng lực."

Đoạn Phi bình tĩnh nói: "Các ngươi đừng nói nhảm nữa. Ta làm việc có chừng mực, không cần phải ngạc nhiên đâu."

Dứt lời, Đoạn Phi liền mở cửa khoang. Gió mạnh ập vào khiến Vương Hủ lảo đảo, suýt chút nữa bị kéo bay ra ngoài. Thế mà ba người còn lại đều đứng yên như thường, đã vậy còn quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

Phi công nhìn màn hình thì phát hiện cửa khoang mở ra, gấp rút phái cảnh sát hàng không đi thăm dò. Nào ngờ, bọn này vừa đến khoang máy bay thì tận mắt nhìn thấy Đoạn Phi nhảy ra ngoài.

"Các ngươi là ai? Định làm gì đó? Người kia... Người kia..." Hắn ta thét to giữa cơn gió lớn.

Miêu Gia hoàn toàn không bị khí lưu ảnh hưởng. Hắn nhàn nhã bước đến đóng khoang cửa, sau đó quay đầu lại nói: "Đánh bất tỉnh là được rồi."

Ba tay cảnh sát gần như ngất đi ngay sau đó. Vương Hủ và Tề Băng ngầm hiểu nên ra tay nhanh như điện giật. Khi Vương Hủ đang thúc cùi trỏ vào hai gã thì Tề Băng đã đi tới đánh ngất người còn lại.