Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 200: Quyển 6 - Chương 4: Chuyện giang hồ




Vào chín giờ tối, khi năm người mang đầy thương tích ngâm mình xuống suối nước nóng, Miêu Gia nhàn nhã xuất hiện.

Nét mắt, điệu bộ và sự tồn tại của hắn khiến mọi người cảm thấy - - con người trước mắt muốn ăn đòn.

“Trời tối rồi mà năm người các ngươi còn đi leo núi à? Giờ đã biết sợ chưa?”

Hiển nhiên lời nói này là để thị uy.

Chỉ có điều cả bọn không có lời nào để nói, dù sao đi nữa thì tối nay đã bại trận hoàn toàn.

Nhẫn nhịn cả buổi, Vương Hủ mới thốt ra một câu: “Cuộc sống cũng giống như một hộp chocolate, kết quả thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Miêu Gia cười cợt: “Coi bộ cảnh giới sống của ngươi rất cao à nha.”

“Câm đi.” Bốn người còn lại đồng thanh nói.

Đang lúc Miêu Gia châm chọc đến độ đắc ý, có người gõ cửa phòng bà chủ Sayuki ở bên kia khách sạn Ôn Tuyền.

"Vào đi."

Thượng Linh Tuyết kéo cửa, bước vào căn phòng cuối dãy nhà phía Nam.

“Ta cứ tưởng Miêu Gia tới tìm.”

“Mục đích của bọn ta như nhau cả.”

“Là để chữa trị cho cậu nhóc Vương Hủ sao?”

"Đúng vậy."

“Ha ha, xin ta trợ giúp cũng không phải không được.”

Bà chủ mỉm cười dịu dàng nhưng Thượng Linh Tuyết lại nảy sinh cảm giác kỳ hoặc.

“Ngươi cần điều kiện trao đổi như thế nào?”

“Ngươi thông minh lắm, chỉ là ta lo người không chấp nhận.”

“Không đâu! Tiền, tin tức và tính mạng của ta đều được hết.”

Sayuki vẫn mỉm cười như trước: “Ta chỉ muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.”

Ánh mắt của Thượng Linh Tuyết vô cùng kiên định: “Vậy xin hãy nói cho ta biết đó là chuyện gì.”

“Dùng lực chi phối của ngươi kết hợp với bí pháp Quỷ Cốc đạo thuật gia truyền của ta để khống chế mọi người trong khách sạn.”

Hơi ngạc nhiên, Thượng Linh Tuyết đi từ nghi ngờ này đến nghi ngờ nọ: “Có thể nói cho ta biết ngươi định làm gì hay không?”

Sayuki cười nói: “Đương nhiên là để chữa bệnh... Ta có khả năng chữa rất nhiều loại bệnh. Tổn thương não và linh hồn của Vương Hủ cũng không có gì khó chữa, nhưng vết thương lòng thì... rất khó. Hai người các ngươi đã làm nhau tổn thương quá nhiều, quá sâu sắc. Nếu hắn không phải là người quan trọng trong đời ngươi thì ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy.”

"Hắn là người tốt, không bao giờ làm sai chuyện gì. Mọi cái sai là do ta..."

Sayuki cắt lời Thượng Linh Tuyết: “Cô bé, ngươi không cần phải giải thích gì nữa. Người có thể đọc trí nhớ ở đây không phải chỉ có mình ngươi. Mặc dù ta không cách nào tìm hiểu từ ngươi nhưng cô bé Yến Ly thì khác. Nàng là người bình thường và biết về Vương Hủ rõ hơn ai hết.”

Thượng Linh Tuyết im lặng.

Sayuki tiếp tục nói: “Nếu ngươi thực sự tin Vương Hủ là người đáng để mình trả giá thì không cần phải lo sợ. Sự do dự của ngươi là do ngươi có thể đọc trí nhớ nhưng không đọc được tình cảm của họ.

Vương Hủ và Tôn Tiểu Tranh có phải chỉ là sự áy náy? Chẳng lẽ áy náy có thể khiến con người ta nhớ kỹ một người hay sao? Còn có cảm tình giữa hắn và Yến Ly, liệu cuối cùng hắn sẽ chọn ai?

Ngươi cho rằng khiến Vương Hủ trở lại như cũ là xong chứ gì? Vậy thì sai rồi, chọn lựa của hắn mới là kết thúc cho mọi thứ.”

Thượng Linh Tuyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Ngươi thật sự có thể cởi bỏ vấn đề đó sao?”

Sayuki gật đầu: “Mặc cho kết cục như thế nào thì ta vẫn tin các ngươi không hối hận hay nuối tiếc gì nữa.”

“Vậy... hãy nói cho ta biết chi tiết.”

...

Nửa đêm, tất cả mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ nhưng Miêu Gia không hề chợp mắt. Hắn định tới căn phòng ở cuối dãy nhà phía Nam để nói chuyện với bà chủ.

Hắn ngời dậy rồi đi tới trước của. Ngay khi muốn kéo cửa để đi ra ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện tay mình xuyên qua tường.

“Xuất hồn?!”

Miêu Gia quay lại nhìn chăn đệm thì thấy cơ thể vẫn còn ở đó!

“Tại sao lại như vậy?”

Suy nghĩ xoay chuyển nhưng đáp án vẫn không xuất hiện, hắn cảm thấy có thứ sức mạnh nào đó đang dẫn dắt linh hồn mình.

Linh hồn của Miêu Gia bị kéo ra khỏi căn phòng. Hắn nhìn thấy linh hồn của những người khác cũng bay ra và chìm trong trạng thái ngủ say, không hay biết gì đến chuyện vừa xảy ra.

Miêu Gia không tìm thấy linh hồn của Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết trong số hồn phách này, thầm nghĩ có thể là do năng lực của họ tự bảo vệ trước ảnh hưởng. Hắn cố tìm cách gọi mọi người dậy nhưng cổ họng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thoáng cái, tất cả linh hồn bị hút vào trong một lỗ đen hình cầu. Miêu Gia cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức.

Thượng Linh Tuyết và bà chủ Sayuki cùng xuất hiện ở cuối hành lang. Trong khi đó, Mỹ Kỷ gầy gò xách Vương Hủ (đang ngủ say như heo chết) một cách dễ dàng.

“Mỹ Kỷ, ném hắn vào rồi về ngủ đi.”

“Vâng, thưa mẹ.” Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ.

Thượng Linh Tuyết định nói gì nhưng vẫn nhịn được. Vương Hủ cũng nhanh chóng bị ném vào lỗ đen.

Sayuki mỉm cười: "Cô bé, hãy đi theo ta."

Trở lại phòng, Sayuki mở ngăn tủ và lấy ra một cái hộp gỗ cổ xưa như cùng loại với thứ nên chứa Quỷ Cốc đạo thuật. Thế nhưng, Sayuki không hề lấy Y Cổ Thiên gì cả, thay vào đó là một viên đá màu đen.

“Cô bé, lực chi phối của ngươi đã kéo linh hồn của bọn họ vào trong một không gian hư vô, bây giờ ta dùng viên đá do gia tộc truyền lại để tạo ra một giấc mộng dài. Ừm, có lẽ nên thay đổi thời đại thì sẽ thú vị hơn.”

Sayuki mỉm cười tinh nghịch. Nàng lấy đại một quyển trên giá sách rồi nhìn sơ qua: “Chọn thời đại này đi.”

“Được rồi.” Nói rồi, Thượng Linh Tuyết lật sách. Tuy nàng không đọc những vẫn có thể xem hết quyển sách một cách nhanh chóng.

Sayuki cầm viên đá màu đen trong tay, tay kia đặt trên vai Thượng Linh Tuyết: “Vừa rồi, ta đã trị hết bệnh cho Vương Hủ. Trong giấc mộng do chúng ta sáng tạo ra, tất cả mọi người đều cho rằng mình là người khác, chỉ có Vương Hủ không bị ảnh hưởng nhưng chuyện này không phải là vấn đề lớn. Đối với họ, ngươi có năng lực như Thượng Đế... Giờ hãy bắt đầu dựa theo kịch bản mà chúng ta đã chọn...”

...

Từ thời xa xưa, người anh hùng bước ra giang hồ không bao giờ có đường quay lại.

Lại nói về những năm cuối thời Vạn Lịch triều Minh, hoàng đế bỏ bê triều chính, hoạn quan tiếm quyền, xã tắc trong ngoài khốn đốn.

Vì vậy, lòng người không yên, dân tình lộn xộn, xã hội ngày càng bất ổn.

Bấy giờ, gió tanh mưa máu bao phủ lấy giang hồ, sát phạt nổi lên khắp bốn phía. Đảng Đông Lâm và các tà giáo nuôi dưỡng nhiều cao thủ, thế lực ngang ngửa các đại phái trong võ lâm.

Bởi vì cái gọi là “tình nhi nữ làm giang hồ già đi, người trai trẻ thoáng chốc đã trưởng thành”, trong thời đại loạn lạc luôn có vài chuyện tình chứa đựng nhiều ân oán và khúc mắc.

Hôm nay, kẻ lang thang Vương Hủ tới phủ Tô Châu để bắt đầu cuộc sống võ hiệp.