Chớp mắt đã là tháng tư...
Trong lúc mùa xuân hoa nở sắp qua, có một người mang tâm trạng trầm lặng như ở giữa mùa đông giá rét.
Hôm nay, trên sân thượng một tòa nhà nào đó ở trường Tường Dực, một bóng lưng cô độc đang đi qua đi lại. Hắn chờ đợi...
Kẻ thù!
Chừng nửa tiếng sau, Vương Hủ mở cánh cửa duy nhất dẫn lên sân thượng. Bộ dạng hắn trông có vẻ không để tâm cho lắm: “Ngươi tìm ta có việc à?” Hoa Triển Vân đẩy mắt kính: “Đúng vậy.” “Ta nói nè, sao ngươi lại thích hẹn gặp người khác trên sân thượng vậy hả?” “Vương Hủ!” Hoa Triển Vân đột nhiên cao giọng. “Cái… cái gì?” Vương Hủ bị dọa đến mức nhảy dựng lên. Thằng cha cán bộ hội học sinh này luôn tạo ấn tượng nhiệt tình giúp đỡ người khác, hoàn toàn không dễ nổi nóng. Ấy vậy mà cũng có lúc hắn ta vênh râu trợn mắt. “Ta muốn quyết đấu với ngươi!” Hoa Triển Vân cao giọng nói, sau đó xắn tay áo và đi tới trước mặt Vương Hủ. “Ngươi nói gì chứ?” Vẻ mặt của Vương Hủ cứ như bị co giật, nhưng không phải vì sợ mà chỉ là do không thể lý giải được. “Ngươi không nghe rõ sao? Ta muốn quyết đấu với ngươi!” “Hừm, vậy sao? Thế ta có thể hỏi lý do được không?” Hoa Triển Vân tỏ ra hết sức căm giận: “Biết rõ còn hỏi!” “Chuyện này… ta không rõ tình hình lắm, nhưng xuất phát từ an toàn của ngươi, ta khuyên ngươi đừng động tới ta…” “Bớt nói nhảm đi!” Hoa Triển Vân quát lớn một tiếng rồi xông lên. Tốc độ của hắn quả thật nhanh hơn không ít so với tưởng tượng của Vương Hủ. Khổ nỗi Vương Hủ không để thằng cha này vào mắt nên lúc này phải chịu lỗ lớn.
Hoa Triển Vân một tay chụp cổ áo bên trái của Vương Hủ, tay còn lại nắm eo, chân chặn chân. Đây là một động tác quăng qua vai chuẩn mực của môn Judo!
Vương Hủ bị ném bay ra xa. Trong khoảnh khắc nhìn bầu trời xoay tròn trước mắt, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: “Thằng nhóc này muốn chết!” Hắn nổi giận, nghĩ bụng: Ta đã nhường thằng nhóc nhà ngươi ba phần, vậy mà ngươi vẫn dám động thủ! Thế thì hãy ông đây làm sao dạy dỗ ngươi!
Tư thế rơi của Vương Hủ lẽ ra là vai đập xuống trước, thế nhưng hắn đột nhiên xoay người thật mạnh trên không trung, sau đó nhẹ nhàng chống một tay để bật lên.
Hoa Triển Vân nghĩ thế nào cũng không ngờ đối phương lại làm được như vậy, phải biết rằng động tác này không phải nói làm là làm được. Cái gã Vương Hủ này cũng không giống loại người tập thể thao từ nhỏ, chẳng lẽ hắn thật sự là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Vương Hủ đứng vững xong thì lập tức ra vẻ hung hăng càn quấy: “Có biết ông đây chỉ cần một chiêu để quét sạch ngươi hay không hả?” Hoa Triển Vân xông lên đấm vào mặt Vương Hủ. Thật ra đây chỉ là động tác giả, mục đích của hắn là chờ đối phương né qua rồi sử dụng kĩ thuật vật sở trường của mình, tiếc rằng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.
Nắm đấm của Hoa Triển Vân thật sự trúng lên mặt Vương Hủ. Vương Hủ không né không tránh, thậm chí không thèm động đậy. Thế nhưng mắt hắn chợt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám đánh lên mặt ta!” Hoa Triển Vân chưa kịp phản ứng thì thấy trước mắt tối đen, cả cơ thể bay thẳng ra phía sau.
Bụng hắn bị trúng một đấm của Vương Hủ, tốc độ đó thật sự nhanh đến mức khó hiểu. Đến khi cảm giác đau đớn lan tới thì hắn mới nhận ra mình không cách nào hít thở được nữa.
Vương Hủ bước tới gần Hoa Triển Vân. Mặc dù không có vết thương nào trên mặt nhưng hắn vẫn nói năng không biết ngượng: “Đây là phòng vệ chính đáng! Là do ngươi ép ta!” Hoa Triển Vân rất muốn phản bác, song vẫn chưa thể thở bình thường nên đành nằm trên mặt đất mà không nói được một chữ.
Vương Hủ ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Nếu ngươi muốn nói rõ ràng thì ta cho ngươi thêm một cơ hội, hoặc nếu ngươi muốn bị đánh tiếp thì ta cũng sẽ đồng ý.” Rốt cuộc Hoa Triển Vân đã thở được: “Ta… ta không có gì để nói với loại người như ngươi!” “Ta đã làm gì ngươi?” “Hừ! Gần đây trong trường đồn ầm cả lên, ngươi đừng giả ngu nữa!” “Có rất nhiều lời đồn liên quan tới ta, ngươi muốn nói tới cái nào? Ta nói trước, chuyện cướp kẹo của con nít chắc chắn là không đúng sự thật, là bịa đặt!” “Đương nhiên là chuyện giữa ngươi và Yến Ly!” Hoa Triển Vân hét lên.
Vương Hủ không phải người ngu, vừa nghe đã hiểu có chuyện gì, bèn cười gian ác rồi nói: “À há, ta cứ tự hỏi tại sao loại người Hoa Triển Vân đây lại gia nhập câu lạc bộ kịch, hóa ra ‘ý của túy ông không phải ở rượu’...” Hoa Triển Vân ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Chuyện đã thế này thì ngươi sỉ nhục ta thế nào cũng được thôi.” “Ầy, nghe cho kỹ đây. Ta không quan tâm ngươi yêu thầm hay yêu công khai, tình đầu, tình sớm hay tình muộn, ngươi muốn theo đuổi nàng thì cứ theo đuổi đi, không liên quan gì tới ta. Cũng chẳng biết ngươi đã nghe được tin đồn gì, sự thật là ta không hề có một chút hứng thú nào với cô ta.” Vương Hủ cho rằng mình đã nói rất rõ ràng. Nào ngờ Hoa Triển Vân bỗng bật dậy, nắm cổ áo Vương Hủ và quát lớn: “Ngươi là đồ cầm thú! Là thứ lừa gạt tình cảm! Ta phải giết ngươi!” “Này, này… ngươi lại phát điên gì đấy?” “Ngươi đã có được cô ấy rồi, thế mà bây giờ lại nói không có hứng thú với cô ấy! Ngươi… ngươi quá vô sỉ mà!” Hoa Triển Vân lại đấm lên mặt Vương Hủ.
Vương Hủ vững vàng chụp lấy nắm đấm rồi hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ? Có phải đã mất đi lý trí nên nảy sinh ảo giác hay không?” “Bây giờ khắp nơi đều đồn rằng ngươi và Yến Ly cùng qua đêm ở ngoài trường! Ngươi dám phủ nhận không?” “Ặc…” Khóe miệng Vương Hủ co giật: “Chuyện này… chuyện này…” Tròng mắt hắn đảo loạn, thầm nghĩ một cách nói ổn thỏa chứ không thể nói: Yến Ly phát hiện ta là người săn quỷ nên bị ta bắt cóc đi, sau đó cô ta qua đêm ở chỗ trọ của ta. “Không còn gì để nói à? Sao ngươi không phủ nhận nữa? Cái thứ vô sỉ này!” Hoa Triển Vân càng nói càng hăng, coi bộ muốn liều mạng với Vương Hủ rồi đây.
Đang lúc hết cách, Vương Hủ chỉ có thể giải thích: “Này bạn học Hoa Triển Vân, dù ngươi tin hay không thì ta vẫn phải nói cho ngươi biết rằng giữa ta và Yến Ly hoàn toàn không có mối quan hệ như ngươi tưởng tượng. Còn nữa, hành động bây giờ của ngươi không giải quyết được chuyện gì! Người ngươi nên tìm là cô ấy chứ không phải là ta!” Nói xong, Vương Hủ bèn nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ Hoa Triển Vân ngồi ngẩn người tại chỗ.
Vừa mở cửa sân thượng, hắn chợt nhìn thấy Yến Ly đứng phía sau.
Rõ ràng cô nàng đang nghe lén, thế mà lúc này vẫn tỏ ra vô cùng lý lẽ: “Chuyện tình cảm của ta không cần ngươi quan tâm!” Vương Hủ lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng không hiểu mình lại đắc tội với Yến Ly ở đâu.
Đang định chuẩn bị phát huy bản sắc vô lại để đáp lễ Yến Ly, hắn đột nhiên cảm thấy khác thường. Đây là cảm giác nguy hiểm ập tới!
Vương Hủ biến sắc, thần kinh căng ra chú ý tình hình xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Trong hành lang chỉ có hắn và Yến Ly, ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, chỉ có điều cảm giác kìm nén do bị người khác theo dõi vẫn tồn tại.
Bấy giờ, trên đỉnh một tòa nhà thương mại cách chỗ Vương Hủ đứng hơn hai cây số có một khẩu súng bắn tỉa đang ngắm vào mi tâm của hắn. Ngón tay đã đặt lên cò súng.