Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 167: Quyển 5 - Chương 14: Bán đứng




Miêu Gia lái xe chở người đàn ông bí ẩn về văn phòng. Sau khi vác gã này vào con hẻm nhỏ và thành thạo rẽ lên cầu thang, hắn đột nhiên cảm thấy có vẻ bất thường ngay lúc định vặn nắm cửa.

Hắn biết trong phòng có người, một là Vương Hủ, người còn lại thì không rõ.

Sau phút chốc do dự, Miêu Gia vẫn mở cửa, kết quả là cảnh tượng như sau đập vào mắt của hắn: Yến Ly bị trói vào ghế bằng dây thừng, miệng bị dán băng keo, còn Vương Hủ thì đang ngồi trên sô pha uống cà phê hòa tan kém chất lượng trong tủ của Miêu Gia.

Vương Hủ nhìn Miêu Gia, Miêu Gia cũng nhìn hắn, sau đó lùi gấp ra khỏi phòng và đóng cửa lại. “Này! Ngươi phản ứng kiểu gì vậy!” Vương Hủ xông tới mở cửa.

Miêu Gia đứng ngoài nói: “Ầy, thanh niên bây giờ đúng là có sức sống. Các ngươi tiếp tục chơi đi… coi như ta chưa từng tới…” “Ngươi cho rằng ta đang làm gì hả?” Miêu Gia liếc xéo hắn, ánh mắt gian ác dị thường: “Ngươi chuẩn bị làm gì thì người bình thường nhìn một cái là biết, vấn đề là… ngươi chuẩn bị làm thế nào.” “Chuyện không phải như ngươi tưởng tượng.” “Ngươi không cần phải giải thích… ta lái xe đi vài vòng, sáng sớm mai về lại là được.” “Ngươi vừa phải cho ta!” Năm phút sau, người đàn ông áo đen bị vứt trên sô pha. Vương Hủ và Miêu Gia ngồi bên bàn làm việc, mắt to trừng mắt nhỏ.

Lúc này, Yến Ly không tỏ ra hoảng loạn cho lắm. Nàng bình tĩnh ngồi đó như thể mình chỉ là người ngoài. “Đây là học tỷ của ta, tên là Yến Ly.” “Chà… vậy sao? Không ngờ ngươi thích tìm người lớn tuổi hơn mình, thế roi da và nến ở đâu?” “Không có mấy thứ đó…” “Hóa ra chỉ trói buộc đơn thuần.” “Đã nói với ngươi là chuyện không phải như vậy.” “Hay là ngươi thiếu thốn tiền bạc nên chuẩn bị bắt cóc tống tiền. Ta nói cho ngươi biết… bắt cóc thì phải làm theo lệ thường. Mấy chuyện như cắt ngón tay hay xẻo tai gửi tới người thân là thủ đoạn đơn giản nhất, còn kiểu mỹ nữ thế này rơi vào tay thì thông thường phải quay một vài phim tình yêu loại ngắn để tiện cho ngày sau vơ vét tài sản…” “Này! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu còn nói lung tung thì ta sẽ nói cho Thủy Ánh Dao biết ngươi đêm hôm mang một người đàn ông ngoại quốc cao to về để chơi gay!” Bộ dạng của Miêu Gia hoàn toàn không có vẻ sợ hãi: “Ậy, chuyện này ta phải đính chính cho ngươi biết. Chơi gay là cái gì? Gay là cách gọi không hề lễ phép, người đồng tính cũng là người, chỉ là khuynh hướng tình dục không giống người bình thường mà thôi. Bọn họ vẫn là người tốt, vẫn rất thân thiện và không hề làm gì sai trái, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?” … Bọn hắn ngồi đó nói nhảm trọn nửa tiếng đồng hồ, Yến Ly ngồi một bên coi như đã xem đủ. Câu chuyện của hai người này không chỉ hoàn toàn lệch khỏi vấn đề chính, mà còn không ngừng bộc lộ bản chất cặn bã của cả hai… Yến Ly phát ra thanh âm ư ư, tỏ vẻ mình muốn nói. Vương Hủ đi qua từ từ mở băng keo: “Gì hả?” “Ta muốn đi vệ sinh.” “Thật hay giả?” “Thật giả cái gì? Mau thả ta ra!” Vương Hủ tỏ ra bất lực, bèn thả Yến Ly ra. Miêu Gia ở một bên cười ha ha, trong tiếng cười đầy vẻ khinh thường.

Sau khi Yến Ly trở lại, thấy ánh mắt hết sức kì quái của Vương, nàng không vui hỏi: “Làm gì? Chẳng lẽ muốn trói nữa?” Vương Hủ lườm một cái: “Ngươi rửa tay chưa?” “Bịch!” một tiếng, Yến Ly tiện tay vớ lấy một thứ lặt vặt đập lên mặt Vương Hủ. May mà chỉ là đồ chặn giấy, bằng không Vương Hủ đã đầu rơi máu chảy. “Ta thấy hai vị đùa giỡn đủ rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc thôi.” Miêu Gia nghiêm trang nói.

Vương Hủ ôm đầu: “Cũng không biết vừa rồi ai lôi kéo mọi chuyện sang mặt tồi tệ nữa…” “Đầu tiên ngươi phải giải thích một chuyện, đó là lý do trói cô ấy?” “Cô nàng này thôi miên ta, đến hôm nay thì bị ta phát hiện. Ta đoán nàng có thể là gián điệp do chính phủ phái tới, chuẩn bị thăm dò tình hình của giới săn quỷ, sau đó bắt chúng ta về làm những thí nghiệm vô nhân đạo…” Miêu Gia quay lại nhìn Yến Ly: “Bạn học Yến Ly, ngươi giải thích thế nào?” “Không sai, ta thôi miên hắn và biết được rất nhiều chuyện của hắn. Có điều ta không hứng thú với giới săn quỷ, ta chỉ nghiên cứu cá nhân “Vương Hủ” mà thôi, mà bản thân hắn cũng đã đồng ý.” Vương Hủ lập tức nhảy dựng lên: “Ta đồng ý hồi nào?” Yến Ly hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi, là một “ngươi” khác.” Biểu hiện của Miêu Gia không thay đổi nhưng hắn biết được một lượng tin tức lớn từ câu trả lời này. Hắn lập tức hỏi Yến Ly: “Ý ngươi là ký ức của hai Vương Hủ không còn đồng bộ nữa?” Yến Ly nghe vậy thì liền ngẩn ra, sau đó đánh giá người có vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch trước mặt thêm một lần nữa, song vẫn không thể đoán được hắn có vẻ gì giống một người thông minh… “’Bản ngã’ của Vương Hủ có đầy đủ kí ức, trong khi kẻ này không biết chuyện lúc ‘bản ngã’ xuất hiện.” Nàng giải thích.

Vương Hủ tạo dáng vẻ khinh thường: “Xạo! Xạo hoài!” Yến Ly nghiêng đầu: “Ngươi không tin là quyền của ngươi. Dù sao ta đã đạt một thỏa thuận với người đó, chỉ cần ta làm được yêu cầu của hắn thì hắn có thể làm đối tượng nghiên cứu của ta.” “Hứ! Ai thèm tin ngươi…” Ai ngờ Miêu Gia vỗ vai Vương Hủ một cái: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi phải cố gắng hết sức phối hợp với bạn học Yến Ly.” “Cái gì? Này! Ngươi đứng ở phe bên nào hả?” Vương Hủ hoàn toàn câm nín, vốn dĩ trói Yến Ly lại là để hỏi Miêu Gia phải xử lý tình huống này như thế nào, bởi vì hắn đã hết cách. Giết thì không giết được, thả thì sợ xảy ra rắc rối, mà tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn. “Bạn học Yến Ly, ngươi hẳn phải học khoa tâm lý nhỉ? Tốt lắm, tốt lắm! Người trẻ tuổi như ngươi bây giờ không còn nhiều nữa, so với tên nào đó thì đúng là cách biệt như trời với đất. Ngươi yên tâm đi, ta hoàn toàn ủng hộ công việc nghiên cứu của ngươi đối với Vương Hủ, hắn không nghe thì ngươi cứ tới tìm ta, đây là số điện thoại của ta.” Vừa nói, Miêu Gia vừa ghi số điện thoại của mình rồi đưa qua.

Yến Ly do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy tờ giấy. Nàng không biết nói gì, cả buổi mới nói một câu: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, để hôm nào có thời gian thì ta sẽ nói chuyện riêng với ngươi. Đúng rồi, ta có thể hỏi tại sao hắn phát hiện mình bị thôi miên không?” “À, là do ta không cẩn thận làm cà phê nóng văng lên người hắn, hắn đột nhiên tỉnh lại.” “Chà, vậy sao? Lần sau phải chú ý.” Vương Hủ nhìn bọn hắn, cảm thấy mình sắp phát điên: “Này, các ngươi có thấy ta ngồi ở đây hay không?” Hắn bị lơ đi… Cả hai thảo luận rất lâu, nghiên cứu phải mổ xẻ Vương Hủ ra sao ngay trước mặt hắn.

Sau khi đã thảo luận xong xuôi tất cả các chi tiết, Miêu Gia pha cho mình một ly cà phê: “Hơn một giờ sáng rồi, ta nghĩ kí túc xá các ngươi đã đóng cửa, chi bằng đêm nay xuống quán bar dưới lầu ngủ một đêm đi.” Yến Ly đáp lại một tiếng để tỏ vẻ đồng ý. “Đây là chìa khóa phòng Vương Hủ, chủ quán bar gọi là Vũ thúc. Ngươi chào hỏi hắn rồi nói do ta sắp xếp là được.” Yến Ly nhận lấy chìa khóa rồi bỏ đi.

Miêu Gia quay đầu, phát hiện Vương Hủ sầm mặt nhìn hắn, trên mặt dường như viết hai chữ: Bực bội. “Không ngờ ngươi có chìa khóa phòng của ta.” Miêu Gia duỗi eo: “Tối nay thật nhiều việc, ngươi muốn oán trách thì lát nữa hẵng nói, trước tiên hãy giúp ta đánh thức người nước ngoài này, ta phải điều tra một số chuyện.”