Ngày hôm sau, bọn người Vương Hủ về nước.
Ở sân bay, Trần Mẫn trịnh trọng cảnh cáo Vương Hủ không được ức hiếp "Linh Tuyết muội muội", trả lời nàng chỉ có một tiếng: "Cắt..." Khi máy bay đáp xuống thành phố S đã là buổi chiều ngày mười sáu tháng hai, cả bọn không hề biết những mạch nước ngầm trong thành phố này đang tuôn trào mãnh liệt.
Vừa xuống máy bay, Vương Hủ không ngừng lại mà lập tức tìm gặp cha vợ tương lai. Đúng hơn chỉ có mỗi mình hắn cho rằng đó là cha vợ tương lai của mình...
Có bốn câu để hình dung người vợ lí tưởng trong lòng đàn ông:
Tài sản trong nhà hơn trăm triệu, Dung mạo xinh đẹp không ai bằng.
Tính tình dịu dàng và hiền hậu, Cha vợ ung thư giai đoạn cuối.
Bốn câu này đủ cho thấy thanh niên hiện nay rất sợ gặp người lớn bên nhà gái, tất nhiên Vương Hủ nằm trong số đó. Nhưng cho dù hắn cảm thấy không tự nhiên thì vẫn phải đi gặp, bởi vì nghi vấn trong lòng hắn quá nhiều.
Đây là lần đầu hắn làm khách tại nhà Thượng Linh Tuyết nên thần kinh căng thẳng vô cùng. Vừa bứt rứt không yên ngồi trên sô pha, hắn vừa uống trà đợi cha vợ đại giá quang lâm.
Khi Thượng Vệ Quốc bước vào phòng khách, Vương Hủ càng căng thẳng hơn. Dáng vẻ nghiêm túc của cha vợ khiến hắn nhớ đến ông anh Bình Đẳng Vương, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Trước mặt người đàn ông như vậy, cho dù Vương Hủ là người thực vật thì giỏi lắm là một người thực vật toàn thân khô cứng mà thôi... "À, thưa bác..." Vương Hủ đứng dậy, tay chân đặt đâu cũng không được tự nhiên. Hắn mới chào hỏi thì đối phương đã vội ngắt lời. "Vương Hủ phải không? Nói thẳng nhé, ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi con gái ta." Vừa nói, Thượng Vệ Quốc vừa ngồi xuống phía đối diện Vương Hủ. Mọi cử động của lão luôn tuân theo tác phong của người lính: Mạnh mẽ dứt khoát và cũng vững vàng như núi Thái Sơn.
Mặt Vương Hủ sa sầm. Nếu lão đã không nể mặt thì ta đây không cần lấy lòng chi nữa: "Ta có thể hỏi nguyên nhân hay không?" "Đương nhiên vì suy nghĩ cho an toàn của nó. Chuyện ngươi làm quá nguy hiểm, rất có thể sẽ liên lụy tới người thân. Ta cho rằng ngươi không đủ năng lực bảo vệ con gái của ta, cho dù có thì ta cũng không mạo hiểm như vậy.” Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến Vương Hủ không thể đáp lời. Trầm tư giây lát, hắn nói: "Ngươi cũng nói vậy để thuyết phục Linh Tuyết lấy chồng phải không?" Thượng Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm, bởi vì ta muốn con gái ta rời xa ngươi, khiến ngươi hết hi vọng. Cho dù nó không hạnh phúc thì ít ra vẫn không khiến kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Nhưng ta không ngờ nó lại một lòng theo gã côn đồ như ngươi, thế là ta đưa ra điều kiện: Chỉ cần ngươi có cách khiến đám cưới không thành thì ta sẽ không ép nó nữa." Sắc mặt Vương Hủ càng lúc càng khó coi: "Vậy e rằng lúc này ngươi rất bực bội, bởi vì ngươi không thể nào ngờ một gã côn đồ bình thường lại có thể đuổi tới Las Vegas ngăn cản đám cưới." Bị nói trúng, ánh mắt Thượng Vệ Quốc trở nên lạnh lùng như mũi dao: "Chuyện xảy ra đến nay cho thấy ngươi có vốn liếng để đắc ý, đã vậy còn âm thầm giết chết Castillian. Tại sao một thanh niên hơn hai mươi, thân thể khỏe mạnh đột ngột phát bệnh tim? Ta thấy đó là do chuyện tốt ngươi và bạn bè đấy chứ?" "Nếu ta nói hắn không phải bị "con người" giết thì ngươi có tin hay không?" "Hừ! Ta tin hay không không quan trọng, ta chỉ không muốn một ngày nào đó con gái ta cũng chết như thế!" Vương Hủ không giải thích gì thêm. Thứ khó thay đổi nhất trên thế giới này là suy nghĩ của người khác. Nhiều khi bạn nói rách miệng thì vẫn không thể thay đổi được. "Không cần nói nhiều nữa, ta nghĩ số tiền này chắc đủ rồi." Thượng Vệ Quốc lấy tập chi phiếu ra rồi viết vào đó. Bên trên tờ chi phiếu xuất hiện rất nhiều, rất nhiều số không...
Vương Hủ không phải thằng ngốc nên hiểu được ý đồ của đối phương.
Thượng Vệ Quốc viết chi phiếu xong thì liền quẳng trên bàn trà trước mặt Vương Hủ: "Đừng gặp mặt con gái ta nữa, số tiền này là của ngươi." Bấy giờ, Thượng Linh Tuyết đang áp tai vào cửa để nghe lén. Tim nàng đã lên tới cổ họng, nàng sợ Vương Hủ nhận chi phiếu thì cả hai sẽ kết thúc, mãi mãi kết thúc.
Vương Hủ cầm chi phiếu lên, Thượng Vệ Quốc cười lạnh: "Vậy mới là người thông minh." Nhưng Vương Hủ chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Ngươi biết tờ giấy này dùng để làm gì hay không?” Vấn đề này thật ngớ ngẩn. Số tiền lớn như thế thì dùng làm gì chẳng được?
Song nửa câu sau lại vô cùng mạnh mẽ: "Ngươi có thể dùng nó để chùi đít..." Thượng Linh Tuyết suýt bật cười thành tiếng. Nàng vội vàng che miệng thật chặt.
Đầu Thượng Vệ Quốc nổi đầy gân xanh, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Hủ. Lần đầu gặp mặt mà cả hai đã giương cung bạt kiếm, hoàn toàn nói những lời khó nghe. Coi bộ hai bên đều chạm tới giới hạn của đối phương. Tình trạng này không thể nào trở mặt được nữa, bởi vì họ không hề nể mặt đối phương ngay từ lúc bắt đầu.
"Ngươi biết thái độ của ngươi rất thiếu trách nhiệm với bản thân và với sinh mạng của con gái ta hay không?" "Ngươi biết ép duyên là chuyện của xã hội xưa hay không?” Hai người đứng song song nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, bản lĩnh giết người bằng mắt đạt tới cực hạn. Song cả hai dường như không hề động đậy chút nào. "Cho dù ngươi là người bình thường thì ta cũng không thể để con gái ta qua lại với một gã côn đồ như ngươi!" "Sau này, ta sẽ kể cho cháu ngoại ngươi nghe những lời trên như một chuyện nực cười..." "Ngươi tin ta cho ngươi bốc hơi khỏi thế giới này ngay ngày mai hay không?" "Ngươi tin ta cho ngươi bốc hơi khỏi thế giới này ngay lúc này hay không?" Cuộc đối thoại đã rơi vào tình huống gay go nhất, đó chính là đe dọa lẫn nhau. "Hai người ngồi xuống đi! Có gì từ từ nói!" Thượng Linh Tuyết đẩy cửa. Nàng cảm thấy nếu không đứng ra giảng hòa thì hai vị này sẽ đánh nhau mất thôi.
Vương Hủ và Thượng Vệ Quốc hừ lạnh cùng một lúc, sau đó ngồi xuống. "Tiểu Tuyết, ngươi coi người ngươi tìm về trông giống thứ gì? Với điều kiện của ngươi thì tìm người nào mà chẳng được, sao cứ phải tìm một đứa mất dạy như vậy chứ?" Vương Hủ hung hăng bắt chéo chân, sau đó xoay cổ và tay khiến xương cốt kêu rôm rốp. Dáng vẻ hắn như muốn thị uy, ý nói: Ngươi chưa thấy hết sự mất dạy của ta đâu.
Thượng Linh Tuyết nhìn thoáng qua Vương Hủ rồi ưỡn ngực ngẩng đầu nói với cha: "Ta biết hắn đi học thích ngủ, đi thi thì quay trộm, lại thích khoe khoang, đôi lúc trông rất ngu ngốc. Hắn không chỉ hiếu sắc mà có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, trên người không có đồng nào, cha mẹ đều mất, ngoại trừ ở trường thì chỉ có thể ở quán bar, lúc trước từng làm việc ở sòng bạc... những thứ này ta đều biết.” Vương Hủ suýt ngã bò ra đất, trong lòng than khổ: Gì đây? Ngươi đánh giá khách quan hoàn toàn chuẩn xác, không lẽ định mượn đà đá ta luôn hả? "Ta biết ở cùng hắn rất nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng." Thượng Vệ Quốc nhìn Vương Hủ, ánh mắt như muốn nói: "Ngươi thấy mình còn hy vọng không, nhóc con?” "Nhưng ta không quan tâm!" Nói xong, nàng liền ra khỏi phòng mà không hề quay đầu lại.
Uy lực của câu nói này quá lớn, không những giúp Vương Hủ khởi tử hồi sinh mà còn khiến Thượng Vệ Quốc á khẩu. "Ha! Ha! Ha!" Vương Hủ cười lớn ba tiếng rồi đứng dậy, vỗ vai lão Thượng: "Cha vợ! Giờ không còn sớm, hôm nay con về trước nên không cần giữ lại dùng cơm." "Ai là cha vợ của ngươi!" Thượng Vệ Quốc thuận thế vùng dậy. Sự nhẫn nại của lão đã đến giới hạn, coi bộ định đập Vương Hủ một trận rồi nói tiếp.
Giọng điệu và thái độ của Vương Hủ đáng bị đòn nên hắn cũng chạy trốn rất nhanh.
Đang độ đắc ý, hắn trở về quán rượu Hắc Miêu. Dù sao quan hệ với cha vợ đã gay gắt rồi nên hắn không thèm nghĩ đến nữa. Với lại, hắn đâu yêu lão già đó. Gay gắt thì gay gắt chứ sao.
Vương Hủ nghĩ vậy, lập tức đẩy cửa bước vào. Nào ngờ vừa bước vào quán rượu Hắc Miêu thì bị dọa đến mức phải bước ra. Hắn lắc đầu, dụi mắt rồi lại đẩy cửa bước vào. Sau khi nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chửi thầm một câu tục tĩu...
Năm phút sau, Vương Hủ ngồi bên quầy rượu: "Định làm trò gì vậy? Tụ tập phi pháp à?" Miêu Gia uống cạn một ly: "Triệu Ma Trận từ bí mật trở thành công khai. Khương Nho và lão hồ ly Tống Đế Vương đột ngột xuất hiện cùng một lúc, sau đó công khai thời điểm Triệu Ma Trận xuất hiện. Khi nghe đến đây, ta lập tức nghĩ cách đi tìm "người đó" để xác nhận. Theo tình báo hắn cung cấp thì thời gian hoàn toàn chính xác, trận quyết chiến diễn ra... vào ngày mai." "Vậy địa điểm ở đâu?" "Tất nhiên là thành phố S. Tất cả những thứ này vốn đã bắt đầu từ sáu năm trước, thí nghiệm virus linh thể làm trụy tim luôn được diễn ra ở đây. Mật độ nhân khẩu ở thành phố S cũng cao nhất nên sẽ dễ dàng tìm ra mười vạn mạng người để tế sống." "Cho nên... những người này đều tới đây giúp đỡ?" "Đây chỉ là một phần rất nhỏ. Hiện chiến lực cả nước đang đổ về, khi đến nơi thì số người săn quỷ sẽ vượt quá hai ngàn. Bấy nhiêu vẫn chưa tính tới những người biên giới không rõ lập trường. Riêng Thập Điện Diêm Vương... sẽ tập kết đầy đủ." "Bộ muốn muốn chiến tranh hả? Rốt cuộc Mặc Lĩnh lợi hại đến mức nào vậy?" "Đó là một trong ba thế lực lớn của Âm Dương Giới, năm đường chủ Mặc Lĩnh đều là quái vật, chuyện này ta đã đích thân lĩnh giáo. Ngoài ra, dưới trướng họ còn có hơn ba vạn hồn ma, toàn bộ đều sở hữu năng lực linh hồn, một nửa trong đó linh thể hợp nhất." "Này, hay là chúng ta qua Mĩ lần nữa đi. Tám năm, mười năm sau hãy quay trở lại..." "Ngươi đừng nói nhảm nữa. Tuy ban đầu bọn chúng không thể tập trung nhiều nhưng vẫn đủ sức cho một phần mười binh lực xuyên qua cửa chuyển giới. Đến khi Triệu Ma Trận hoàn thành thì chúng ta sẽ phải đối mặt với không chỉ những đối thủ như Mặc Lĩnh thôi đâu..."