Vương Hủ không thể kiên nhẫn đợi đến lúc trời sáng. Hắn xông thẳng lên văn phòng thám tử ở tầng hai.
Mặc dù hắn gấp thật đấy, chỉ có điều trước khi phá cửa xông vào vẫn phải để ý. Chẳng may Miêu Gia và Thủy Ánh Dao đang làm một số chuyện cẩu thả trong đó, hắn xông vào thì khác nào muốn bị diệt khẩu. Thế là hắn ngừng trước cửa, đằng hắng hai tiếng, sau đó gõ cửa.
Không có bất cứ phản ứng nào. Hắn lại gõ cửa mấy cái nhưng vẫn không có phản ứng. Hắn đành đẩy cửa, phát hiện trong phòng không có một ai. "Móa... chẳng lẽ đi khách sạn thuê phòng?" Hắn lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với Miêu Gia, kết quả đối phương đang tắt điện thoại. Điều này càng khiến Vương Hủ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Không còn cách khác, hắn ôm đầu ngồi trên sô pha cho đến khi trời sáng.
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa chớp soi, Vương Hủ chẳng chờ được điều gì ngoài quầng thâm trên mắt.
Trừ những lúc đi vệ sinh, hắn vẫn luôn ngồi ở đó. Cứ cách nửa giờ thì hắn lại gọi điện thoại cho Miêu Gia một lần, mãi tới khi điện thoại hết pin.
Cuối cùng, khi gần giữa trưa, Miêu Gia và Thủy Ánh Dao trở về. Điều làm Vương Hủ bất ngờ là Tề Băng cũng đi cùng họ. "Từ tối qua đến giờ ta vẫn cố gọi điện cho ngươi." Vương Hủ không chào hỏi, mở miệng ra chỉ nói câu này.
Miêu Gia không định giải thích mà ném cho Vương Hủ một số thứ: "Đây là hộ chiếu của ngươi, tự giữ đi. Chiều nay chúng ta sẽ bay thẳng tới Las Vegas bằng máy bay thương mại tư nhân." Cái gì gọi là bạn bè chân chính? Bạn bè chân chính là người không nói nhảm lúc ngươi khó khăn, thay vào đó là sự giúp đỡ thực tế nhất.
Vương Hủ trợn tròn mắt, đứng dậy nói: "Anh hùng! Ngươi đúng là giúp yếu diệt mạnh, đưa phân trong ngày tuyết rơi..." (Phân có thể dùng để đốt, câu này Vương Hủ nhại lại câu "đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi".) "Được rồi, được rồi, được rồi... ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Tề Băng đi. Nếu không nhờ gia tộc hắn giúp đỡ thì đến khi chúng ta ra nước ngoài, người ta đã hưởng xong tuần trăng mật và về nước rồi." Vương Hủ quay đầu, kích động nhìn Tề Băng. Người kia không biểu lộ chút gì trên mặt, chẳng qua điều đó không ảnh hưởng tới sự phát huy của Vương Hủ: "Anh hùng à! Ngươi thật là nghĩa bạc vân thiên, kiếm đảm cầm tâm, tình nghĩa vô song..." Với ánh mắt trống rỗng, Miêu Gia nói: "Vì sao ngươi đánh giá ta đưa phân trong ngày tuyết rơi..." Tề Băng cắt ngang lời nói nhảm của Vương Hủ: "Ta cũng vừa khéo phải sang đó gặp một người, coi như nửa công nửa tư, với lại chuyện nhỏ này không cần cảm ơn. Những chuyện giữa ngươi và Thượng Linh Tuyết... ta cũng biết chút chút. Nếu cô ấy lấy người khác thì ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ qua." ...
Ba giờ chiều ngày chín tháng hai, Vương Hủ ngồi trên máy bay, đi cùng hắn ngoài nhân viên đội bay còn có Miêu Gia và Tề Băng.
Lên được máy bay, Vương Hủ an tâm không ít, cho nên bắt đầu tìm đề tài nói chuyện. "Hình như bây giờ quan hệ giữa ngươi và Thủy tiền bối rất thân thiết... nhưng tại sao nàng không đi với ngươi?” Vừa lên máy bay, Miêu Gia liền mở ngăn lạnh lấy chai rượu. Khi Vương Hủ hỏi câu này, hắn run tay, suýt chút nữa làm đổ rượu. "Chuyện này không dễ đâu. Nàng đang làm một vài việc để giải quyết hậu quả, nào là giao danh hiệu Thiên Phong cho người khác, hôm nay thì nói muốn ở lại thành phố S để dọn dẹp chỗ ở trước đây, còn đưa chìa khóa cho ta nữa..." "Còn chuyện gì khó giải quyết chứ? Rõ ràng nàng chuẩn bị mời ngươi dọn qua ở chung, ngươi đang đối mặt với một tương lai tươi đẹp đó.” "Haiz, người trẻ tuổi vẫn vô tri như thế..."
"Ngươi vừa tròn ba mươi chưa được mấy ngày đâu." "Năm nay Ánh Dao hai mươi chín. Phụ nữ là một loại động vật hết sức đáng sợ. Nếu họ không lấy chồng trước ba mươi tuổi thì sẽ đánh mất lý trí ở một mặt nào đó..." "Không phải tuổi xuân của nàng bị ngươi cướp mất sao?" "Cho nên áp lực của ta khá lớn." "À..." Bọn hắn nói chuyện câu được câu không. Vương Hủ cũng uống chút rượu, sau đó ngủ bẵng đi mất.
Miêu Gia và Tề Băng biết hắn không ngủ cả đêm nên ngồi sang gian khác. "Lần này đi tìm anh ngươi phải không?" Miêu Gia hỏi. "Ngươi biết rồi sao?" "Chuyện này không khó suy luận. Khi ta tới tìm ngươi, ngươi nói nhanh nhất cũng phải ngày mai mới sắp xếp được máy bay. Nhưng sau khi gọi một cuộc điện thoại về nhà thì chuyến đi trở nên sớm hơn, điều này khiến ta thấy người nhà ngươi muốn ngươi đi Mĩ làm việc.
Kết hợp với một số tình huống gần đây, không khó đoán ra tin tức về Triệu Ma Trận đã nhanh chóng lan truyền. Khi toàn bộ giới săn quỷ cần phải tập kết chiến lực, nhà họ Tề sẽ không ngoại lệ, cho nên lần này ngươi đi Mĩ để tìm anh ngươi, Tề Trị." Tề Băng thở dài: "Thật ra ta không biết chuyến đi này có ý nghĩa gì không." "Sao lại nói vậy?" "Chuyện liên quan tới anh của ta... Mà thôi, đi thử cũng không tệ, đến lúc đó nói tiếp." Hắn có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Miêu Gia không hỏi tiếp mà dựa vào ghế để nghỉ ngơi.
Trong khi đó, hai viên phi công trong buồng lái nhìn tầng mây trước mắt với vẻ bất an. "Phía trước có thể gặp sấm sét, chúng ta phải tăng thêm độ cao để bay lên trên tầng mây." "Nhìn bề ngoài thì đám mây này vẫn có thể di chuyển, nhưng mà an toàn vẫn là nhất. Hãy bỏ chế độ dẫn đường tự động rồi tăng độ cao lên." "Được rồi, bỏ chế độ tự động..." Một tiếng nổ thật lớn vang lên cắt ngang lời họ. Một luồng sét đánh trúng cánh máy bay, hai động cơ bên phải lập tức báo hỏng trong chớp mắt.
Hai phi công trong buồng lái biết điều này có nghĩa gì, tức là sinh mạng của bọn họ đã sắp tới điểm cuối. Chuyện này không thể trách được ai, chỉ có thể trách số của bọn họ quá kém.
Máy bay bắt đầu rơi xuống từ độ cao hơn mười ngàn feet.
Dưới bầu trời mù mịt, chờ đợi bọn họ chỉ có Thái Bình Dương lạnh lẽo.