Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 7 - Chương 18: Quỷ ảnh che phủ




Cấu tạo của kim quan có vẻ rất kỳ lạ. Bên trong cũng không phải trống rỗng mà là lõm vào một hình người, còn lại đều là ánh vàng rực rỡ.

Bàng Thái Sư nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, nhịn không được, thò tay gõ gõ hai cái: " Thực sự là vàng a? Khó trách nặng như vậy ! "

Bao Chửng vẻ mặt bội phục nhìn hắn: " Trọng điểm ngươi quan tâm quả nhiên không giống người bình thường ! "

Bàng Thái Sư ho khan một tiếng. Hắn cũng là cảm thấy thứ này đem đến cảm giác khủng bố, bởi vì trong quan tài kia trừ bỏ hết thảy đều bằng vàng còn thật sự chứa thứ gì đó có chút đáng sợ.

Ở trong quan tài có một khe hở hình người, không lớn không nhỏ, vừa vặn bỏ vào một bộ xương khô mặc áo giáp.

Bộ xương khô này toàn thân màu xám, so với người bình thường thì cao hơn, cũng to hơn rất nhiều

Triệu Phổ cau mày nhìn nửa ngày: " Sao ta cảm thấy nó không giống người a ? "

Mọi người gật đầu.Ở Khai Phong phủ, xương khô đầu lâu thấy không ít chỉ là bộ xương cốt trước mắt này, cũng không giống loại ngày thường hay thấy. Đặc biệt là phần đầu trông không giống người mà giống thú hơn.

" Mũi nhô ra, răng nanh cũng nhọn, thứ này hơi giống đầu chó hay con gì đó ? " Bàng Dục nhíu mày.

" Là mèo." Công Tôn khoát tay : " Không phải chó."

" Đầu mèo lớn như vậy ? " Bạch Ngọc Đường theo bản năng xoay mặt nhìn đầu Triển Chiêu: " Hơn nữa răng nanh cũng quá dài."

Triển Chiêu cũng theo bản năng sờ cằm. Xác thực trông rất giống đầu mèo, bất quá không lý nào lại lớn như vậy ? Hơn nữa đầu và cổ tựa hồ rất khớp, không giống ghép, có người trời sinh có một cái đầu như vậy sao?

" Phụ thân."

Tiểu Tứ tử đứng trên lưng Tiễn tử chỉ chỉ vào quan tài: " Xem nha, thiệt nhiều đuôi ! "

Lúc này mọi người mới dời lực chú ý từ đầu tử khi đến vĩ bộ _ quả thực có rất nhiều đuôi.

" Năm cái nga ! " Tiểu Tứ tử đếm đếm, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp hỏi Tiêu Lương: " Phải không, Tiểu Lương tử ? "

" Ân ! " Tiêu Lương gật đầu.

" Là cùng một loại với thứ trên nắp quan tài ? " Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ hai bên võ sĩ khắc trên nắp quan tài, cũng là hình dáng mặt thú nhiều đuôi.

"Nhưng một bên chỉ có mặt mèo mà không có đuôi, một bên không có mặt mèo mà lại có đuôi. Còn người nằm trong quan tài này tựa hồ là tập hợp của cả hai bên "

" Có người như thế tồn tại sao ? " Triển Chiêu nhíu mày: " Thoạt nhìn rất giống yêu quái. "

" Mèo yêu hoặc là báo xali tinh?" Công Tôn nhíu mày: " Thật sự có yêu quái tồn tại ? "

Mọi người nhìn chằm chằm quan tài. nhìn thật lâu cũng không hiểu được nguyên nhân chỉ là cảm thấy có điềm xấu.

" Ai, lão Bao, ngươi còn nghịch thứ đó để làm gì? Nhìn thật kinh khủng, mau đóng lại đi ! " Bàng Cát ở một bên thúc giục Bao Chửng: " Ta còn không ít chuyện chính sự phải làm đâu."

Bao Chửng nhìn hắn, mọi người vẫn là quyết định đem kim quan đóng lại trước đã, sau đó sẽ nghiên cứu xem thứ này đến tột cùng là cái gì .

" Meo meo ~ "

Đang lúc mọi người đóng quan tài lại, Ngũ Mệnh không biết từ đâu nhảy ra, lẻn đến gần bức tượng ngũ mệnh miêu kia.

Lại nhìn Ngũ Mệnh, nó giống như huynh đệ hồi lâu không gặp, cái đuôi cuốn lấy đuôi của tượng mèo kia, nghiêng đầu cọ a cọ, miệng thì kêu "Mieo~ mieo~" không ngừng

" Nga, Ngũ Mệnh hình như rất thích nó nga ! " Tiểu Tứ tử xoa đầu Ngũ Mệnh: " Nó là tượng, sẽ không cử động đâu."

" Mieo ~" Ngũ Mệnh tiếp tục cọ.

Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi: "Có cảm thấy cách Ngũ mệnh kêu so với trước đây hơi khác không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, giả bộ lơ đãng hỏi: " Cách kêu trước đây như thê nào ? "

" Chính là cách bình thường mèo hay gọi ." Triển Chiêu giải thích.

Bạch Ngọc Đường vẫn là lắc đầu: "Có cái gì khác nhau?"

" Sách." Triển Chiêu bất mãn: " Ngươi không phải rất am hiểu mèo sao! Bình thường kêu là ' Meo meo ~', Ngũ Mệnh bây giờ lại kêu ' Mieo ~ '

Bạch Ngọc Đường hơi điều mi.

" Rõ ràng rất khác, ngươi không nghe được ? " Triển Chiêu thấy hắn còn chưa hiểu, có chút sốt ruột.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: " Hình như đúng là có chút bất đồng, lại kêu hai tiếng nghe một chút ? "

Triển Chiêu nhíu mày: " Meo meo..." Lập tức cảm thấy không đúng, giương mắt thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu hưởng thụ đứng một bên nghe. (Chuongco : phúc hắc kìa *cười lăn lôn*)

Triển Chiêu thò tay qua nhéo eo hắn, chỉ là con chuột này gầy, eo sờ không có thịt.

Bạch Ngọc Đường nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi: " Muốn sờ chỗ khác không? " ( Trangki :Ngũ gia à =.= )

Triển Chiêu nhéo má hắn...

Xương khô lại thêm tượng gỗ cũng không có gì hay để xem, mọi người tạm thời đem kim quan và tượng gỗ bỏ vào một gian phòng trống, phái ảnh vệ nghiêm ngặt trông coi. Hơn nữa nó lại nằm ngay dưới mắt mọi người nên cũng không sợ mất.

Lại bận rộn quá ngọ một chút, Triệu Phổ thu được hồi âm của Thổ Phiên. Họ cũng thập phần khẩn trương, thứ nhất Đạt Tịnh nằm trong tay Triệu Phổ, thứ hai đây là Thổ Phiên đơn phương cùng Hạ Chính cấu kết ý đồ tạo phản. Một khi xảy ra chiến hỏa Thổ Phiên đuối lý không nói, còn không chiếm được ưu thế. Tây nam chư quốc, có ai lại không sợ Triệu Phổ?

Vì thế, hồi âm nói đám tiểu hài nhi đều rất khỏe mạnh, nguyện ý đưa người đến trao đổi Đạt Tịnh. Triệu Phổ vui vẻ đồng ý.

Bao Chửng cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn có tin tức tốt. Nhóm người bị Hạ Chính bắt cóc sau mất đi ý thức cũng đã dần bình phục lại, dược Công Tôn cho bọn họ dùng đều rất hiệu nghiệm. Vì thế cùng ngày Bao Chửng bảo mọi người sớm đi nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ giải quyết nốt.

Nửa đêm bỗng nhiên nổi gió lớn, không bao lâu sau khắp Thành Đô phủ tuyết bắt đầu rơi, thời tiết cũng lạnh lên.

Trong phủ nha thắp đèn tránh gió, đây là thứ Công Tôn chế cho nhóm ảnh vệ chuyên dùng lúc gác đêm buổi tối. Bốn phía đều thắp sáng nếu có người lẻn vào cũng không có chỗ nấp, nhóm ảnh vệ cũng có thể ở chỗ ấm áp tập trung trông coi, không cần ở trong tuyết đi tới đi lui.

Trù phòng hâm cho mọi người chút rượu nóng, Triển Chiêu cầm một bình vội vã đạp tuyết chạy về phòng, đóng cửa: " Tê... Hảo lạnh."

Bạch Ngọc Đường đang tựa trên giường nhìn một quyển trục Triển Chiêu đã chép xong, Ngũ Mệnh nằm liếm lông cạnh hắn.

" Ngũ Mệnh sao lại ở trong này ? " Triển Chiêu có chút khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu: " Ngô lão gia tử mang theo Đậu Đậu về nhà thu dọn phòng ở. Bọn họ bây giờ đã có thể về nhà cũ nên mấy ngày này nhờ ta chiếu cố Ngũ Mệnh."

Triển Chiêu cầm rượu đi đến cạnh bàn, thuận miệng hỏi một câu: " Đậu Đậu rất thích ngươi a thế nên mới yên tâm giao cho ngươi. Ta còn tưởng nó sẽ nhờ Tiểu Tứ tử chứ."

Bạch Ngọc Đường hơi điều mi: " Nghe nói Đậu Đậu hỏi Tiểu Tứ tử: 'Trong Khai Phong phủ ai thích mèo nhất?'" Nói xong, hắn chỉ mình: " Tiểu Tứ tử không cần suy nghĩ đã nói là ta ! "

Triển Chiêu cười gượng.

" Sau đó Ngô lão gia tử hỏi Bao đại nhân 'Khai Phong phủ ai am hiểu nuôi mèo nhất, lại rảnh rỗi ?'" Bạch Ngọc Đường tiếp tục chỉ mình: " Bao đại nhân cùng Bàng Thái Sư cũng không thèm nghĩ ngợi đã nói là ta, vì thế..."

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ bế Ngũ Mệnh lên quơ quơ: " Con mèo này mấy ngày nay tạm thời theo ta."

Triển Chiêu rót chén rượu đi đến bên giường, thấy Bạch Ngọc Đường không đi tất ngồi trên chăn, liền phủ chăn lên người hắn: " Vào đông rồi cẩn thận cảm lạnh! "

Bạch Ngọc Đường kéo một tay hắn túm đến bên người, Triển Chiêu vội ôm chén rượu: " Đừng nháo, rượu mà đổ là phải giặt chăn đó..."

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, tiếp lấy chén rượu trong tay Triển Chiêu một hơi cạn sạch chợt nghe "Đốc đốc" hai tiếng, có người gõ cửa.

" Vào đi." Triển Chiêu chưa khoá cửa, Bạch Ngọc Đường vừa đáp ứng một tiếng, cửa đã bị đẩy ra.

Tiểu Tứ tử thò đầu vào tay còn ôm theo cái gối.

" Tiểu Tứ tử ? " Triển Chiêu cùng Ngũ Mệnh ngẩng mặt, động tác cực đồng đều.

Tiểu Tứ tử nhìn nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nằm trên giường liền mếu miệng hỏi: " Các ngươi cũng không rảnh nha ? Ta đi tìm Tiểu bao tử ngủ vậy."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, tâm nói Công Tôn và Triệu Phổ không rảnh ? Hai người bọn họ thật là có hưng trí. (đem con bỏ chợ a)

Bạch Ngọc Đường khó hiểu: " Không phải ngươi và Tiêu Lương ở riêng một phòng sao ? "

Tiểu Tứ tử tiếp tục mếu: " Hôm nay lạnh, phòng không đủ dùng, mọi người phải ngủ chung nga."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đằng sau hắn, thấy còn có cả Tiêu Lương đang ôm chăn và Thạch Đầu Tiễn Tử. ( Trangki :một lũ lóc nhóc :D )

Gian khách phòng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khá lớn, giường cũng đủ to vì thế liền ngoắc hai đứa: "Đến đây."

Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau một cái, vui vẻ chạy vào.

Triển Chiêu trải lên mặt đất một cái chăn nhỏ cho Thạch Đầu Tiễn Tử ngủ ấm một chút, tiếp theo bảo Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ tử mau chui vào chăn.

" Bên ngoài lạnh chết." Tiểu Tứ tử chui vào chăn ôm lấy Ngũ Mệnh.

Triển Chiêu tắt đèn, mọi người ngủ sớm.

" Hảo nhiều." Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn bên ngoài.

" Tuyết rơi nhiều còn đốt nhiều đèn như vậy." Triển Chiêu cũng nằm xuống, đảo mắt nhìn cửa sổ.

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhích lại một tí: " Ngủ không được ? "

" Không." Triển Chiêu chỉ chỉ cửa sổ. Tuyết rơi xuống che lấp ánh sáng của đèn, cảm giác có chút lấp lánh, phi thường đặc biệt.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn đầu kia của giường. Tiểu Tứ tử đã ôm Ngũ Mệnh gối đầu lên tay Tiêu Lương ngủ say còn Tiêu Lương cũng đang vừa nghỉ ngơi vừa điều chỉnh nội tức, có vẻ là đang luyện công. (Chuongco: ôi, cục cưng *chấm nước mắt*)

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái _ quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.

Nửa đêm tuyết rơi đặc biệt yên tĩnh, hai người cũng cứ vậy trầm ngủ.

Triển Chiêu ngủ mơ mơ màng màng bắt đầu gặp ác mộng. Chốc lát là người đeo mặt nạ quái vật, chốc lát lại mơ thấy Triển Hạo xuất hiện, đằng sau là con mèo có năm cái đuôi thật dài. Hắn thật ra cũng biết mình chắc chắn đang nằm mơ, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, càng ngủ càng mệt. Đang khó chịu liền cảm giác có người nhẹ nhàng lay mình.

Triển Chiêu đẩy ra: " Đừng nháo."

Nhưng người nọ còn chưa dừng, hơn nữa tựa hồ còn có người ôm chân mình.

Triển Chiêu đang buồn bực, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường: " Miêu Nhi! "

" Ân? "

" Miêu Nhi! "

Có thể là bởi vì Bạch Ngọc Đường ở cạnh nên Triển Chiêu ngủ đặc biệt trầm, có chút giống bất tỉnh. Cuối cùng hắn cảm giác không thích hợp, Bạch Ngọc Đường hướng tai hắn thổi khí, nóng nóng lại có chút ái muội.

" Tê ! " Triển Chiêu vội che tai mở to mắt nhìn.

Trước mắt là khuôn mặt Bạch Ngọc Đường phóng to, chập chờn, vẻ mặt cũng hơi kì lạ.

Triển Chiêu có chút mệt mỏi, vươn tay ôm lấy cọ a co, quyết định tiếp tục ngủ.

Lúc này liền cảm giác Tiểu Tứ tử đang ôm chân hắn chọt chọt hai cái vào đùi: " Miêu Miêu, đừng ngủ nữa."

Triển Chiêu mới tỉnh dậy, cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ tử ghé vào trên đùi hắn, Tiêu Lương nhướn nửa người ra ngoài còn Thạch Đầu và Tiễn Tử ghé vào bên giường. Điểm giống nhau của mọi người lúc này chính là đều nhìn thẳng tắp ra ngoài cửa sổ.

" Làm gì vậy ? " Triển Chiêu khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường hai tay ôm mặt hắn xoay ra ngoài, ý bảo hắn nhìn cửa sổ!

Triển Chiêu mới quay đầu lại, liếc mắt một cái kinh ngạc há to miệng.

Lúc này, tuyết bên ngoài hình như đã ngừng, đèn trong viện phỏng chừng cũng tắt một nửa, còn lại một nửa, không sáng không tối. Mà ngay trong bóng đêm tối đen này, giữa viện đứng một đội nhân.

Triển Chiêu có chút không thể tin được bởi vì hoàn toàn không có tiếng động. Nhiều người như vậy đứng ở trong viện, bên ngoài hẳn là tuyết phủ đầy trên đất, nhưng bọn họ một chút thanh âm cũng không nghe được. Thậm chí một chút hơi thở cũng không có cảm giác, hoàn toàn không có khả năng a!

Nhìn kỹ những nhân ảnh nọ, trong tay bọn họ đều cầm đại đao thật dài, tựa hồ đang thao luyện, mặc khôi giáp có vẻ đặc biệt lớn. Quỷ dị nhất là _ phía sau còn có mấy cái cái đuôi đang vung vẩy.

Triển Chiêu càng nhìn, miệng há càng lớn, cảm giác Tiểu Tứ tử đang ôm chân mình cũng càng ôm càng chặt. Mọi người lúc này không hẹn mà cùng nghĩ đến thi thể người mèo quỷ dị trong kim quan ban sáng.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, thân thủ vỗ vỗ tay Bạch Ngọc Đường đang đặt trên vai mình, thấp giọng hỏi: " Ngọc Đường, cái kia..."

" Quỷ quỷ ! " Tiểu Tứ tử chui vào chăn.

" Có thể chỉ là cái bóng không ? " Tiêu Lương có vẻ giống Triệu Phổ, mặc kệ thấy hay không chỉ cần không tin thì nhất định không tồn tại, vì thế muốn đứng lên xem đến tột cùng là cái gì.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ không cho hắn đi, ấn hắn lại trên giường, đem nó cùng Tiểu Tứ tử nhét cả vào trong chăn. Còn hai người cùng nhau đứng lên, vọt đến bên cửa sổ.

Trước nghiêng tai nghe ngóng, lúc này bên ngoài nổi gió ù ù, nhưng không có thanh âm nào khác, ngay cả tiếng vung đao kiếm cũng không có.

Hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái, tâm linh tương thông cùng vươn tay đè lại hai phiến cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe . Khi nhìn vào viện lại cái gì cũng không thấy, chỉ có tuyết lớn rơi đầy viện tử, trên mặt đất phủ một tầng tuyết thật dày, một dấu chân cũng không có.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chau mày, mạnh đẩy cửa sổ ra...

Đồng thời đối diện, cách vách... cửa sổ các phòng đều mở ra, đồng thời có người ló đầu ra nhìn.

Phòng Công Tôn và Triệu Phổ đối diện bọn họ, song phương nhìn nhau, Triển Chiêu chỉ chỉ mắt.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều gật đầu, ý bảo _ đích thực cũng thấy được!

Lúc này trên nóc nhà có hai quả cầu tuyết giật giật.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ trong cái lêu nhỏ trên nóc nhà, Tử ảnh cùng Giả ảnh phụ trách canh gác thò đầu ra có vẻ khó hiểu: " Nguyên soái, các ngươi đang làm gì vậy? "

Triển Chiêu ngửa mặt hỏi: " Vừa nãy các ngươi có thấy ai trong viện không ? "

Tử ảnh cùng Giả ảnh cũng không giải thích được nhìn đối phương: " Người ? "

" Không có a. "

Lúc này màn xe ngựa ở góc sân cũng bị xốc lên, Thanh ảnh và Xích ảnh ló đầu ra: " Chúng ta vẫn luôn canh gác, không có ai a."

" Đúng vậy, ngay cả dấu chân cũng không có." Hôi ảnh cũng không biết từ chỗ nào nhảy ra.

Triển Chiêu nhíu mi, hỏi Bạch Ngọc Đường: " Chẳng lẽ nhìn lầm rồi? "

" Không có khả năng ! " Bạch Ngọc Đường lắc đầu: " Một người nhìn lầm, có thể là uống hơi nhiều nhưng không lí nào tất cả mọi người đều nhìn lầm? "

" Miêu miêu! "

Lúc này Tiểu Tứ tử từ trong chăn chui ra cái đầu, chỉ vào cửa sổ gọi Triển Chiêu: " Vẫn còn nga! Còn cử động nữa! "

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lại, đóng cửa sổ lui về phía sau vài bước... Quả nhiên thấy trên cửa sổ, bóng người vừa nãy lại hiện lên đó là một nhóm binh lính đang thao luyện.

Đối diện Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đóng cửa sổ nhìn lại, quả nhiên vẫn có thể thấy.

" Là bóng, Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường đi đến bên giường phủ thêm quần áo, đồng thời để ý thấy Ngũ Mệnh đang ngủ say, Thạch Đầu Tiễn Tử cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Sau một lát, toàn bộ cửa đều mở ra, mọi người từ trong phòng đi ra. Ngay cả Bao Chửng cùng Bàng Cát cũng tỉnh dậy, Bàng Cát dọc đường đi ngủ trong xe ngựa nên buổi tối ngủ không được. Nhìn thấy quỷ ảnh sợ tới mức từ trên giường bật dậy lay tỉnh Bao Chửng, khiến Bao đại nhân giật mình vừa tỉnh lại liền trực tiếp cho hắn một quyền trước.

Mọi người vào trong viện, cùng nhìn về khố phòng đang chứa kim quan.

Bọn Hôi ảnh vẫn luôn ngồi trên nóc khố phòng, không thấy có gì khác thường.

Triển Chiêu đi qua mở cửa khố phòng, mọi người vừa nhìn vào trong... Cũng không tự giác lui về phía sau.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường mặt than gặp biến không sợ cũng nhịn không được sợ hãi than một tiếng: "Chuyện này không có khả năng?!"