Dường như chỉ trong một đêm, huyết ma đã tràn lan khắp Khai Phong, rất nhiều môn phái giang hồ tuyên bố đã bắt
được huyết ma, hơn nữa còn tung tin, nói mình sắp trở thành minh chủ võ
lâm.
Số lượng môn phái như thế tăng nhanh chóng, cho nên bắt đầu tranh nhau, thậm chí là đánh nhau, phủ Khai Phong lại náo nhiệt.
.
.
“Võ lâm minh chủ gì chứ.”
Trong phủ Khai Phong, Công Tôn vừa bóc
đậu phộng cho Tiểu Tứ Tử vừa nói, “Đã sắp thành võ lâm mông chủ rồi, chỉ ra sức lừa gạt.” [mông là lừa gạt]
“Bọn họ đều nói đã bắt được huyết ma,
nhưng chúng ta đã điều tra đầu não và nơi trọ của những người đó, hoàn
toàn không có dấu vết giam giữ huyết ma.” Tử Ảnh nói Triệu Phổ, “Đúng
thật là chỉ nói không làm.”
“Quả nhiên là lừa gạt sao?” Công Tôn lắc đầu, “Cũng đúng, không ai biết hình dạng huyết ma thế nào, tiện tay tìm một xác chết nào đó hóa trang cho trở nên kinh khủng một chút thì có
thể nói là huyết ma!”
“Hay là dán tranh vẽ bức họa gì đó.” Triệu Phổ cầm bút vẽ một mạch, giơ lên cho Công Tôn xem.
Công Tôn cầm bức tranh Triệu Phổ vẽ quái vật ngây người, “Biết đâu… Nói không chừng sẽ có tác dụng.” Nói xong
thì nhấc bút viết viết vẽ vẽ bên cạnh, viết thành lệnh truy nã.
Mọi người nhìn hắn, Công Tôn lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì rồi.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này đang ở trong thư phòng của Bao Chửng, cũng đang nói về chuyện huyết ma.
“Quái nhân trong rừng hôm ấy thật sự là
huyết ma?” Bao Chửng nhíu mày hỏi, “Huyết ma rốt cuộc là thế nào? Đột
nhiên xuất hiện ở Khai Phong, có liên quan gì đến đại hội Thiên Nhai Cốc lần này?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng
không nói chắc được, có lẽ là, hai mắt đỏ như máu, miệng cũng đầy máu,
giống hệt như Huyết Ma trong truyền thuyết, nhưng Ngô Bất Ác đã chết rất nhiều năm rồi.
Quần hùng võ lâm tranh chức minh chủ là
một chuyện, lần này Khai Phong thật sự là không thể an bình được. Mấy
hôm trước vừa có một đàn cương thi ăn thịt người, bây giờ lại thêm một
đàn huyết ma ăn thịt người, thiên hạ này sao chẳng được thái bình?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra
khỏi thư phòng của Bao Chửng, Tiêu Lương chạy đến nói với hai người,
thôn dân Tiểu Sơn được cứu sáng nay đã tỉnh lại rồi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức đi xem, Tiểu Sơn ngồi trên giường, cổ quấn băng, tinh thần tỉnh táo, đang ăn cháo.
Công Tôn vừa bắt mạch vừa bảo nạn nhân nhớ lại tình hình khi đó.
Tiểu Sơn sợ đến bật khóc, nói hôm đó
mình lên núi bắt gà, bị một quái vật mặc y phục đen bắt vào sơn động,
trong sơn động đâu đâu cũng là máu, đầu tiên bị quái vật đó cắn cổ hắn
hút máu, rồi sau đó ngất đi.
Lúc tỉnh lại, thì quái vật đó ngồi trên
một tảng đá như đang tĩnh tọa, mặt đầy máu, đỉnh đầu bốc khói. Hắn sợ
nhưng vẫn còn tỉnh táo, vừa chạy vừa bò ra khỏi sơn động. Lúc đang chạy
xuống núi thì vấp ngã lăn xuống chân núi, lại ngất đi, cuối cùng được ba người Lục Tuyết Nhi nhặt được.
“Mặt đầy máu, đỉnh đầu còn bốc khói sao.” Triển Chiêu lầm bầm, “Là luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?”
“Người thấy trong rừng sáng nay không giống như tẩu hỏa nhập ma.” Bạch Ngọc Đường nhắc Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, thấy Lục Tuyết Nhi
và Ân Lan Từ bên cạnh đều nhìn Tiểu Sơn có vẻ rất nghiêm trọng. Triển
Chiêu biết hai người đang lo chuyện gì, nếu như là huyết ma thật… Hẳn là có khả năng ngày nào đó Tiểu Sơn sẽ ma hóa?
.
.
Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
lại vào rừng tìm một lượt, vẫn không có tung tích nào của huyết ma! Hai
người quay về phủ Khai Phong, tình hình có hơi kì dị.
Trong sân, Triển Thiên Hành và Bạch Hạ
đang đánh cờ, Công Tôn, Triệu Phổ và một chùm ảnh vệ vây quanh quan sát, dường như đang phá thế cờ nào đó.
Đường Thạch Đầu, Nhạc Dương và Tiêu
Lương đang cùng nghiên cứu một bộ nội công tâm pháp Lục Tuyết Nhi vừa
dạy. Dưới gốc dương liễu, Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ vừa cãi nhau vừa
chọt lét Tiểu Tứ Tử, còn mang một đống vải mẫu lớn về chọn vải chuẩn bị
may y phục cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng
khoanh tay trước cửa nhìn một lúc, cảm thấy hình ảnh này thật sự quá hòa thuận ấm áp hoàn toàn không có cảm giác nha môn! Quay lại đường lớn
điều tra tiếp vậy.
Vừa bước ra, Bạch Phúc chạy đến, “Gia, đệ tử phái Thiên Sơn đã đến đủ, đang chờ trong Bạch phủ.”
“À.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ngươi chiêu đãi bọn họ tử tế.”
“Gia, chưởng môn Nhạc Phong nói muốn mời ngài đi một chuyến.” Bạch Phúc nói, “Sắc mặt lão gia tử rất nghiêm túc, tiểu nhân cũng không dám nhìn.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Chợt, Nhạc Dương chạy từ bên trong ra,
“Lần trước chưởng môn bị thương vẫn chưa khỏi sao?” Nói đến chuyện này,
hắn cũng hơi áy náy.
“Dường như không phải, nói là trên đường gặp phải người của Bách Hoa Minh.” Bạch Phúc nói, “Nói thiếu gia phế võ công minh chủ nhà người ta, đòi công bằng, còn muốn ngài khôi phục cho
hắn.”
“Phế rất hay.” Triệu Phổ ở bên trong góp lời, “Cho kẻ đó bớt ra ngoài nhảy nhót.”
Bạch Ngọc Đường nói với Bạch Phúc, “Ngươi nói bọn họ đừng để ý đến người của Bách Hoa Minh.”
“Gia, hay là ngài về một chuyến xem thử, nếu không qua vài hôm người của Bách Hoa Minh lại đến mắng gà mắng vịt, đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân.” Bạch Phúc khuyên Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, quay đầu lại nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ta quay về xem thử.”
“Ta cũng đi.” Triển Chiêu túm tay áo Bạch Ngọc Đường.
“Ta cũng đi!” Bên kia Lục Tuyết Nhi cũng kéo tay áo Bạch Ngọc Đường.
“Ta cũng đi!” Ân Lan Từ kéo tay áo Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vốn định
tìm cớ thoát thân, nhưng hai vị mẫu thân đã treo dính trên cánh tay rồi, đành phải mang theo.
Hai vị mẫu thân còn tiện tay kéo Tiểu Tứ Tử theo cùng đi.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía trước, vừa đi vừa thảo luận chuyện vụ án, hai vị mẫu thân nắm tay Tiểu Tứ Tử đi phía sau.
“Này.” Lục Tuyết Nhi gọi Ân Lan Từ một tiếng.
“Chuyện gì?” Ân Lan Từ nhìn sang.
“Tối qua ngươi có nghe không?” Lục Tuyết Nhi hỏi.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, nghe Lục Tuyết Nhi hỏi xong lại xoay qua nhìn Ân Lan Từ.
“Có nghe.” Ân Lan Từ hơi chán nản, “Chỉ được một lát mà thôi.”
“Ngươi nói hai đứa nó có vấn đề gì
không?” Lục Tuyết Nhi chậc lười, “Có phải là Ngọc Đường nhà ta từ nhỏ
sống trong động băng quá lâu rồi, cho nên mới chậm chạp như vậy?”
“Ta thấy là do Thiên Hành dạy Chiêu Chiêu cái gì mà chính khí bừng bừng từ nhỏ, làm nó ngơ ngơ ngác ngác.” Ân Lan Từ thở dài.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt bận rộn xoay đầu.
“Tướng công còn nói chúng nó như vậy là vì nghiêm túc.” Lục Tuyết Nhi lắc đầu, “Nhưng đã lớn cả rồi, nên có đều đã có!”
“Thiên Hành cũng nói vậy.” Ân Lan Từ thở dài, “Cứ tiếp tục như vậy không phải cách.”
Đang nói, chợt nghe Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Di di tình cảm thật tốt!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi sửng sốt, nhìn nhau một cái… lập tức xù lông.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi phía
trước, chỉ nghe hai vị mẫu thân phía sau xì xào nói gì đó, nhưng không
nghe rõ. Ban đầu còn tốt, đột nhiên âm lượng tăng lên, quay đầu lại
nhìn, quả nhiên lại cãi nhau.
Tiểu Tứ Tử thấy hai người lại cãi nhau, thở dài, buông tay hai người ra, chắp tay sau lưng, phồng má bĩu môi đi tới trước.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn nhau, thấy Tiểu Tứ Tử như vậy, chẳng lẽ giận rồi sao?
Hai người chạy đến, “Tiểu Tứ Tử? Giận rồi sao?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn hai vị mẫu thân, vỗ ngực nhỏ, “Tiểu Tứ Tử muốn tác hợp Miêu Miêu và Bạch Bạch nhiều năm rồi!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi giật mình, “Thật sao?”
“Từ năm năm tuổi bắt đầu!” Tiểu Tứ Tử đưa bàn tay béo múp lên, “Đến ngày hai người hôn hôn là đã chờ được ba năm! Ba năm!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ngẩn người, cùng nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử… tám tuổi rồi?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, mặt đỏ bừng, “Phải, Trung Thu mấy hôm trước là sinh nhật tám tuổi!”
“Tuổi mụ hay tròn năm?”
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng lầm bầm, “Đến sinh nhật đương nhiên là tròn năm rồi, tuổi mụ là sang năm mới.”
“Tám tuổi rồi?!” Lục Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử: “Sao lại nhỏ như vậy?”
“Đúng vậy, ta còn nghĩ là Tiểu Tứ Tử chỉ mới năm tuổi.” Ân Lan Từ gật đầu liên tục.
“Ta vừa lùn vừa ngốc mà.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục không vui.
“Tiểu Tứ Tử vừa mới nói chỉ chờ hôn hôn
đã mất ba năm, vậy đến ngày thành thân có khi phải đến lúc tóc chúng ta
đều bạc trắng không?” Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi cùng lắc đầu.
“Nếu trước chậm, thì sau sẽ rất nhanh,
cha và Cửu Cửu cũng như vậy, Tiểu Đỗ Tử nói, cái này gọi là súc thế đãi
phát, hậu tích bạc phát!” Tiểu Tứ Tử xòe ngón tay ra đếm, “Đầu tiên sẽ
thường cãi nhau, sau đó gặp vài chuyện, rồi trở thành hoạn nạn thấy chân tình, cuối cùng thì khanh khanh ta ta…”
“Khoan đã!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi cùng kéo Tiểu Tứ Tử, ngắt lời, “Con vừa mới nói gì?”
Tiểu Tứ Tử giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, “Nói gì?”
“Con vừa mới nói hoạn nạn thấy chân tình?!” Lục Tuyết Nhi híp mắt.
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Đúng vậy, ừm… Khi
cha bị ức hiếp, Cửu Cửu rất hung dữ, bình thường không như thế. Khi Cửu
Cửu bị ức hiếp, cha sẽ rất nghiêm túc! Mỗi lần hai người trải qua một
lần sóng gió, tình cảm sẽ tiến thêm một bước.”
Nụ cười tinh vi xuất hiện trên khuôn mặt chán nản của Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ, có lý! Tạo cho chúng nó chút
phiền phức, là cách kích thích tốt nhất! Có câu hoạn nạn thấy chân tình
mà! Vấn đề là, ức hiếp đứa nào trước?
Lục Tuyết Nhi nhìn Ân Lan Từ, “Hay là
Chiêu Chiêu nhà ngươi trước đi? Tướng mạo nó là người tốt tiêu chuẩn, bị ức hiếp sẽ thật hơn!”
Ân Lan Từ nhướng mày, “Lý do gì chứ? Ức hiếp Ngọc Đường nhà ngươi đi, ức hiếp người không dễ ức hiếp mới càng thú vị!”
“Nhà ngươi trước!”
“Nhà ngươi trước!”
Hai người không ai nhường ai, cùng hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nói đi!”
Tiểu Tứ Tử nhìn hai người, thở dài, đưa tay nắm tay cả hai, “Bao búa kéo quyết định đi!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn nhau, cùng giờ tay… Bao, búa kéo!
Kết quả, Ân Lan Từ rất bất hạnh, đã thua, quyết định để Lục Tuyết Nhi ra tay trước, bắt đầu từ Triển Chiêu!
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía trước chợt cảm giác có khí lạnh thổi ngược từ chân lên gáy, có dự cảm chẳng lành!
Lại đi tới một đoạn, vừa rẽ qua đường
khác, đột nhiên một hắc y nhân che miệng nhảy ra, chỉ Triển Chiêu,
“Triển Chiêu, nạp mạng!”
Triển Chiêu ngẩn người, hắc y nhân kia
vừa định tiến lên, bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, khó hiểu hỏi, “Mẫu thân, người làm gì vậy?”
…
Hắc y nhân kia đương nhiên là Lục Tuyết
Nhi cải trang. Nghe thấy Bạch Ngọc Đường vạch trần mình, vội ôm mặt,
phát hiện khăn che mặt vẫn còn. Sao Ngọc Đường nhận ra mình được? Để
không bị phát hiện, còn cố ý mặc màu đen!
“Ai, ai là mẫu thân ngươi, đừng nói bậy!” Lục Tuyết Nhi quyết định chết cũng không nhận, lại quay sang Triển Chiêu, “Nạp mạng…”
“Nạp gì chứ!” Bạch Ngọc Đường nhìn trời, ngăn lại, thấy Lục Tuyết Nhi còn muốn xông đến, liền nói một câu, “A,
hình như người béo lên một chút!”
“Cái gì?!” Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, Lục Tuyết Nhi giật khăn che mặt xuống, giậm chân mắng, “Tiểu hài tử
chết tiệt nói ai béo, ba ngày tới lão nương không ăn cơm, tiểu tử nhà
ngươi cũng phải nhịn đói với ta!”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn Lục Tuyết Nhi đã phát rồ trước mắt, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy… Nói Lục
Tuyết Nhi béo sẽ bị mắng, nói xấu không chừng sẽ bị chém!
Phía sau, Ân Lan Từ và Tiểu Tứ Tử bóp trán, thất bại!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục
đi, Lục Tuyết Nhi ủ rũ theo phía sau, Ân Lan Từ liếc một cái, “Đã nói
với ngươi rồi, phải dùng mưu, không được khinh suất!”
“Ai biết mấy thứ đó chứ, tam hạ ngũ trừ
nhị, ngươi giải quyết một ta giải quyết một, vứt vào một chỗ là được
rồi!” Lục Tuyết Nhi oán hận.[tam hạ ngũ trừ nhị là một phép tính trên bàn tính, trong câu này Bạch ma ma nói ra làm ví dụ cho mấy thứ lý thuyết rườm rà]
“Hữu dũng vô mưu!” Ân Lan Từ liếc Lục Tuyết Nhi, “Chuyện này, phải là lưỡng tình tương duyệt!”
Lục Tuyết Nhi và Tiểu Tứ Tử đều tò mò, cùng nhìn Ân Lan Từ: “Ngươi có cách?”
Ân Lan Từ cười đắc ý, “Cứ chờ xem đi!”
.
…
.
Thấy Bạch phủ đã xuất hiện trước mắt,
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bước nhanh hơn, vừa đến giao lộ đã thấy
một đám người tụ tập phía trước, đều là các đại nương đại thẩm, đang nói chuyện phiếm.
“Này, có nghe nói chưa? Triển đại nhân và Bạch Ngọc Đường sắp thành thân!”
“Không phải chứ?”
“Đúng vậy, ta nghe nói, Bạch Ngọc Đường là một đại ma đầu giết người không chớp mắt!”
“Không phải là tối qua hắn phế võ công của người ta đó sao!”
“Hung ác vậy sao?!”
“Vậy làm sao xứng với Triển đại nhân của chúng ta?”
Thính lực của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất tốt, nghe rõ từng câu, các đại thẩm vẫn đang tiếp tục.
“Còn nữa, nghe nói Bạch Ngọc Đường rất phong lưu.”
“Không phải chứ, vậy chẳng phải Triển đại nhân sẽ rất đáng thương sao?”
“Ngươi đoán xem, có khi nào là Triển đại nhân bị ép buộc không?”
Lục Tuyết Nhi đi phía sau nghiến răng,
mắng thầm đám nữ nhân này, miệng chó không mọc được ngà voi! Đang mài
răng, chợt thấy Ân Lan Từ đang trốn trong ngõ nhỏ bên cạnh cầm bạc vẫy
tay với bọn họ, ý bảo, lớn tiếng chút nữa!
Lục Tuyết Nhi và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau,
thì ra đây là cách “ức hiếp” Bạch Ngọc Đường, dùng lời nói kích thích
hai người, cũng đúng… Nếu như Triển Chiêu thật sự quan tâm tới Bạch Ngọc Đường, thì hẳn sẽ đứng ra bảo vệ danh dự cho hắn!
Lục Tuyết Nhi và Tiểu Tứ Tử âm thầm cỗ
vũ Triển Chiêu, “Lên đi Chiêu Chiêu, xông tới nói, Bạch Ngọc Đường là
người tốt, không trêu hoa ghẹo nguyệt, tính tình cũng tốt, con tự
nguyện, hai đứa thật lòng yêu nhau!”
Quả nhiên, Triển Chiêu nghe đám nữ nhân
kia nói bậy đã hơi giận, đang định đến nói phải trái, chưa được vài
bước, cổ áo sau đã bị Bạch Ngọc Đường xách lên, mang đi.
“Này, để mặc cho bọn họ nói bậy sao?” Triển Chiêu bất mãn.
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Cũng đâu phải lần đầu tiên nghe, so đo với các lão thái thái làm gì?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Nói cũng đúng.” Rồi lại tiếp tục đi vào Bạch phủ với Bạch Ngọc Đường.
Lục Tuyết Nhi và Tiểu Tứ Tử cùng nhìn
sang hướng Ân Lan Từ đang trợn mắt há mồm trong ngõ, rồi sau đó, một đám nữ nhân vây quanh, chia nhau bạc trong tay Ân Lan Từ. Ân Lan Từ đứng
lại đó giậm chân, thất sách! Khi nãy bảo nam nhân đến nói là được rồi!
Tiểu Tứ Tử và Lục Tuyết Nhi tiếp tục thở dài, cũng vẫn thất bại!
.
.
Mọi người vào Bạch phủ, Nhạc Phong và
rất nhiều đệ tử phái Thiên Sơn đang uống trà. Sắc mặt Nhạc Phong không
tệ, xem ra vết thương đã khỏi hẳn.
Vừa thấy Bạch Ngọc Đường, người phái
Thiên Sơn vội đứng lên hành lễ, gọi đủ loại bối phận, thái sư thúc tổ,
thái thúc thúc tôn, thái thái sư thúc tôn gì gì đó… Triển Chiêu nghe rồi cười không ngớt.
Lục Tuyết Nhi chưa kịp cười, đã bị gọi một tiếng “thái sư thúc mẫu”, lập tức giận trắng mặt.
“Tiểu sư thúc, sao ngài lại phế võ công của Tạ Bách Hoa?” Nhạc Phong thắc mắc.
Bạch Ngọc Đường cũng không muốn giấu
người của phái Thiên Sơn, trước tiên giới thiệu Triển Chiêu, sau đó ngồi xuống, kể lại một lượt những chuyện xảy ra gần đây, đương nhiên, đoạn
về Triển Chiêu và Thiên Ma Cung được lược bỏ.
“Tạ Bách Hoa này hoàn toàn là gieo gió
gặt bão!” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Nhạc Phong cũng bất mãn, “Nói
vậy, lần này rõ ràng là do ba đại môn phái một tay sắp xếp, thái sư
thúc, chúng ta nhất định phải vạch trần tất cả mọi chuyện trước mặt quần hùng võ lâm!”
“Nhưng chúng ta không có bằng chứng xác
thực nào, đám người đó lại ngang ngược, đến lúc đó cũng khó làm rõ
được.” Triển Chiêu bất đắc dĩ nói.
“Ai, chứng cứ đương nhiên là phải tìm!” Nhạc Phong lệnh cho các đệ tử trong phái, đi điều tra bí mật của tứ đại phái.
Đệ tử phái Thiên Sơn chia ra ai làm
chuyện nấy, Bạch Ngọc Đường thấy không còn chuyện gì, chuẩn bị về phủ
Khai Phong với Triển Chiêu.
“Sư thúc.”
Hai người vừa định đi, Nhạc Phong đột nhiên lấy gì đó ra, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy, là một chiếc hộp gấm, hơi thắc mắc, mở hộp ra xem thử, bên trong là một cây linh chi.
Bạch Ngọc Đường không hiểu gì, nhìn Nhạc Phong, “Đây là gì?”
“À.” Lão đầu Nhạc Phong hơi ngại, “Chút tâm ý nhỏ của đệ tử phái Thiên Sơn.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, thì ra là lão tiểu tử Nhạc Phong tặng quà mừng cho bọn họ.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ trả lại, Nhạc Phong vội xua tay, “Quà mừng nhất định phải có, sư thúc xin nhận cho.”
Lục Tuyết Nhi chạy đến nhận lấy, miệng
trách mắng Bạch Ngọc Đường không hiểu lễ, quà mừng là điềm lành, sao lại đẩy ra ngoài?! Ân Lan Từ vội chào hỏi bọn Nhạc Phong, nhân tiện mời đến uống rượu mừng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lùi qua một bên, Triển Chiêu vỗ vai hắn, “Nhận quà xấu hổ thật.”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún, “Quà mừng, đành chịu.” Thấy trên tóc Triển Chiêu bị dính lá cây, liền đưa tay lấy xuống.
Ân Lan Từ nhìn thấy, đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ Lục Tuyết Nhi, “Này, ta nghĩ ra một cách hay để kích thích chúng nó!”
“Trùng hợp vậy?” Lục Tuyết Nhi cười đầy tự tin, “Ta cũng nghĩ ra một cách!”
“Lần này ta trước, cách của ta bảo đảm linh nghiệm!”
“Cách của ta cũng không thua!”
Hai người trừng nhau, còn chưa kịp cãi
nhau đã bị Tiểu Tứ Tử kéo tay. Hai người cúi đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử
ngửa mặt, cười tủm tỉm nói: “Nào, kéo búa bao!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ra góc kéo búa bao, Bạch Phúc chạy vội từ bên ngoài vào, “Ngũ gia.”
Trong tay Bạch Phúc cầm một tấm thiệp trắng vào, “Phương trượng Thiếu Lâm sai người đưa thiệp mời tới.”
Triển Chiêu hơi nhíu mày, “Thiệp mời trắng? Xem ra lòng dạ Phúc Thiển cũng chẳng rộng rãi gì.”
“Có thể là liên quan đến chuyện các cao tăng Thiếu Lâm bị hại.” Nhạc Phong cũng đi đến xem.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, không có hứng thú, cảm thấy cũng không cần phải can thiệp vào.
“Còn nữa, bên ngoài có một mỹ nhân tìm Triển đại nhân!” Bạch Phúc nói tiếp.
Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu chớp mắt, mỹ nhân?
Lục Tuyết Nhi túm Ân Lan Từ, “Được lắm,
ngươi còn nói hài tử nhà ngươi là người thành thật, xem đi! Ngọc Đường
nhà ta còn chưa thành thân đã đội nón xanh rồi!”
“Xanh cái đầu ngươi!” Ân Lan Từ cũng giận, “Chỉ nói là tìm, nói không chừng chỉ là bằng hữu!”
Bạch Phúc thấy Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu có vẻ không muốn gặp, liền bổ sung: “Ta nói bên trong đang bận,
không vào được, nàng ta nói… Rất thân thiết với Ngũ gia.”
Mọi người kinh hãi, lần này đến Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thở dài, lần này lại là ai?
Lục Tuyết Nhi cũng hơi sửng sốt, Ân Lan
Từ chụp lấy Lục Tuyết Nhi, “Thì ra nón xanh nhắm xuống đầu Chiêu Chiêu
nhà ta, ta đã nói, Ngọc Đường nhà ngươi mắt hoa đào, làm sao lại không
trêu hoa ghẹo nguyệt được!”
Tiểu Tứ Tử thở dài, xem ra không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng kéo búa bao.
.
.
Phút chốc sau, Bạch Phúc mời khách vào, mọi người tò mò chờ, thì ra người đi vào là Triệu Viện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thở phào, hai vị mẫu thân vẫn tò mò, Tiểu Tứ Tử nói với hai người, là quân mình!
Triệu Viện vốn đang đi dạo trong cung,
thấy Vương công công vội vàng như sắp xuất cung, tra hỏi mới biết là đi
tìm bọn Triển Chiêu, thế là nàng ta hớn hở chạy theo.
Nghe nói đêm qua trong cung có thích khách, đã bị bọn Nam Cung Kỷ bắt lại, nhưng có hai thị vệ bị giết.
Vương công công để số binh khí ám khí
tịch thu được lên bàn, nói là đã hỏi các cao thủ đại nội trong cung,
không ai xác định được là thứ gì, muốn hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu, xem có thể xác định được môn phái của các thích khách không.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xem thử,
là một vài món binh khí bằng sắt đỏ, màu đỏ, hình tam giác, ba đầu nhọn, hình dạng rất lạ. Ân Lan Từ hơi nhíu mày, đi đến cầm một chiếc phi tiêu lên ước lượng, “Chiếc phi tiêu này nặng ít nhất một cân.”
“Phi tiêu nặng một cân?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thử ước lượng, thật không hiểu nặng như thế làm sao dùng được?
“Là phi tiêu gì?” Mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hai người quay đầu nhìn mẫu thân nhà mình.
Lúc này, sắc mặt Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ không được tốt lắm, đặc biệt là Ân Lan Từ, một lúc lâu sau mới chầm
chậm mở miệng, “Huyết Ma Tiêu, là của Huyết Ma Cung trước đây.”
.
…
.
Trong phủ Khai Phong, mọi người ngồi thành vòng tròn trong thư phòng của Bao Chửng.
Bao Chửng cầm Huyết Ma Tiêu, hỏi, “Có thể là đồ giả không?”
Ân Lan Từ lắc đầu, “Huyết Ma Tiêu được
làm từ loại sắt đỏ đặc biệt, chỉ có một khuôn, trước đây ta từng thấy
vài cái được để lại trong Thiên Ma Cung, giống hệt, cho nên những thứ
này đều là thật.”
“Nhưng Huyết Ma Cung đã bị tiêu diệt từ
rất lâu rồi, có người nhặt được dùng lại cũng rất bình thường.” Bạch
Ngọc Đường nhíu mày, “Giống như vu oan giá họa nhiều hơn, ai lại cầm
binh khí độc môn đi giết người, hơn nữa thật sự lại không thành công.”
Bao Chửng gật đầu, “Xem như người của
Thiên Ma Cung thật sự muốn giết hoàng thượng, cũng không cần phải làm rõ ràng như vậy, bản phủ cũng thiên về giả thuyết vu oan giá họa.”
Triệu Phổ kinh ngạc nhìn Bao Chửng, cười hỏi: “Bao tướng rất ít kết luận khi chưa có bằng chứng xác thực thế này.”
Bao Chửng vuốt râu, cười nói: “Mấy hôm
trước ta đã trò chuyện cùng Ân Hậu, người này là thế ngoại cao nhân, bản phủ tin hắn. Những chuyện thất đức gây họa cho thiên hạ của phường tiểu nhân này, hắn sẽ chẳng thèm làm. Yên tâm, bản phủ sẽ vào cung nghiên
cứu với hoàng thượng, hoàng thượng phong tỏa tin tức mang binh khí đến
cho chúng ta xem trước, cho thấy thánh thượng cũng có phần nghi ngờ, cho nên không cần lo lắng.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Ân Lan Từ, thấy sắc mặt Ân Lan Từ thoáng dịu xuống, vỗ nhẹ lên tay mẫu thân, ý bảo đừng lo lắng.
Lục Tuyết Nhi bên cạnh liếc thấy, nhỏ giọng lầm bầm, “Đã nói là đồ ngốc mới tin, lo cái gì.”
Nói xong thì thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, liền trừng, “Nhìn cái gì?!”
Bạch Ngọc Đường bất lực, “Sao người lại cứ như con ngỗng thích ai là xua đuổi người đó, muốn an ủi người ta thì cứ nói…”
Chưa kịp dứt lời, bị Lục Tuyết Nhi vồ đến bóp cổ lắc, “Tiểu tử chết tiệt! Dám giáo huấn mẫu thân, làm phản sao!”
Sau đó, Bao Chửng vào cung giải thích
với Triệu Trinh, Triệu Trinh cũng cảm thấy trong chuyện này có mờ ám,
hắn vẫn như trước, giao mọi chuyện cho Bao Chửng toàn quyền xử lý, bảo
Bàng Cát giúp đỡ, chuyện lần này không nhỏ, phải xử lý cẩn thận.
Cho nên, chuyện huyết ma vào cung hành thích hoàng thượng tạm thời được phong tỏa, không lan truyền ra ngoài.
Nhưng qua lần này, ý đồ âm thầm giá họa
cho Thiên Ma Cung của kẻ nào đó lại càng rõ ràng. Trước là đắc tội giang hồ, sau lại đắc tội hoàng tộc, rõ ràng là kế hoạch muốn dồn Thiên Ma
Cung vào chỗ chết, không cần hỏi, chuyện của Huyết Ma Cung, cuối cùng
cũng sẽ tính cho Thiên Ma Cung.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm
giác được, có âm mưu nào đó đang từng bước hình thành, phía sau có kẻ
chủ mưu khác, vẫn nấp trong tối, mục tiêu chưa rõ. Hơn nữa tất cả những
thứ này, là nhắm vào Ân Hậu? Hay Thiên Tôn… Hay là thứ gì khác?!
.
.
Tối hôm đó, Bạch Ngọc Đường bảo người
đến từ chối thiệp mời của Thiếu Lâm Tự, mặc kệ người giang hồ mời thỉnh, ngồi tán gẫu với Triển Chiêu. Đương nhiên rồi, ban ngày bận như vậy,
buổi tối có thời gian phải dùng để chăm mèo, thú vị biết bao nhiêu.
Thấy cuối cùng hai người cũng dừng lại
nghỉ ngơi, Lục Tuyết Nhi, vỗ vỗ Ân Lan Từ, “Này, khi nãy bao búa kéo
ngươi thắng, ngươi định làm thế nào?”
Ân Lan Từ cười gian, “Ngươi chờ xem đi, lần này bảo đảm thành!”
Lục Tuyết Nhi và Tiểu Tứ Tử cùng làm động tác dụi mắt, dõi mắt mong chờ, xin ngài cứ thoải mái phát huy!