Có rất nhiều loại “thanh mai trúc mã”,
cho dù là thanh mai với thanh mai, hay trúc mã với trúc mã, chỉ cần là
từ nhỏ cùng lớn lên hiểu nhau như một, quan hệ giữa hai người thường chỉ có hai loại. Một là ăn ý đến không thể hình dung, một loại khác là đối
lập đến khó diễn tả được! Nhưng dù là loại nào, đối với đôi bên, việc
cãi nhau đã trở thành thói quen.
Ân Lan Từ tạo ấn tượng chính trực chín chắn, hoàn toàn không phải người sẽ cãi cọ với người khác.
Lục Tuyết Nhi lại kiêu ngạo thanh cao,
cũng không giống người sẽ cãi cọ với người khác. Nhưng chỉ cần hai người đến gần nhau thì nhất định sẽ bắt đầu cãi nhau từ câu đầu tiên đến câu
cuối cùng, cực kì huyên náo.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường choáng
váng, nghĩ không nên ở lâu trên thuyền của bọn Ân Hậu nữa, thế là dự
định quay về phủ Khai Phong.
Trước khi mọi người đi, Ân Lan Từ dời các lão nhân gia lên thuyền lớn của Hồng Ân Trại, có Hồng Hầu hầu hạ.
Người của Ánh Tuyết Cung cũng ở trên
thuyền sẵn sàng nhận lệnh, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi trông coi,
Thiên Tôn thì không muốn ở lại trong hầm băng này, dường như Thiên Tôn
và Ân Hậu còn có việc phải làm, thoáng một cái đã mất bóng.
.
.
Thế là, nửa đêm trên đường chính của
Khai Phong, Ân Lan Từ kéo Triển Chiêu, Lục Tuyết Nhi kéo Bạch Ngọc
Đường, hai đôi mẫu tử đi phía trước.
Công Tôn và Triệu Phổ dựng thẳng tai theo phía sau, nghe lén bốn người phía trước nói chuyện.
“Ngọc Đường Ngọc Đường!” Lục Tuyết Nhi kề sát vào tai Bạch Ngọc Đường hỏi nhỏ: “Triển Chiêu có vẻ rất ngoan.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, nghĩ thầm, bề ngoài mà thôi.
“Hai đứa có cãi nhau không?” Lục Tuyết Nhi tò mò.
“Thỉnh thoảng.” Bạch Ngọc Đường cũng không biết trả lời thế nào.
“Chiêu à.” Ân Lan Từ kéo Triển Chiêu, hỏi nhỏ: “Bạch Ngọc Đường có vẻ rất phong lưu, ngày thường có trêu hoa ghẹo nguyệt không?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn rất ngốc mặt này.”
“À… Vậy thì tốt!” Ân Lan Từ gật đầu, rất vừa lòng.
Lục Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn Ân Lan Từ một cái, cười dặn Bạch Ngọc Đường: “Buổi tối hai đứa ngủ cùng một phòng đúng không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Tối nay, con phải nắm chặt quyền chủ động!” Lục Tuyết Nhi nghiêm mặt nói: “Có gì không hiểu cứ hỏi mẫu thân!”
“Quyền chủ động?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Bên kia, Ân Lan Từ lề sát vào tai Triển Chiêu, “Chiêu à, tối nay chủ động một chút!”
“Chủ động?” Triển Chiêu không hiểu, “Chủ động làm gì?”
“Chậc.” Ân Lan Từ vỗ vỗ hắn, “Con hiểu mà, mẫu thân ở phòng bên cạnh cổ vũ con!”
.
…
.
Về đến phủ Khai Phong, Bạch Hạ và Triển Thiên Hành đều đang chờ trong sân.
“Tướng công!”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi đồng loạt xô
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra, nhào về phía tướng công nhà mình.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị đẩy qua một bên bất đắc dĩ nhìn trời,
có thể thấy là đã quen rồi.
Hai vị mẫu thân hào kiệt võ lâm, dáng vẻ khi ở bên cạnh tướng công nhà mình giống hệt nhau, cảm giác như con
chim nhỏ rụt rè cần che chở.
.
.
Đã không còn sớm, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi.
Tạm gác những người khác lại không nói,
chỉ nói về Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay về phòng, ai nấy tự rửa
mặt thay y phục, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường rửa
mặt, nhớ tới khi nãy Ân Lan Từ bảo mình chủ động một chút, liền cầm khăn đưa cho hắn, “Đây.”
Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên, cầm lấy, “A… Cảm tạ.”
Triển Chiêu xoay người đi vào thay y phục.
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong, thấy Triển Chiêu đang buộc thắt lưng, nhớ tới mẫu thân bảo mình chủ động một chút, liền đi đến, “Miêu Nhi, ta giúp ngươi.”
“A…” Triển Chiêu gật đầu, “Cảm tạ.”
Sau đó, hai người tắt đèn, lên giường nằm xuống.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn lén qua khe cửa bên ngoài giận nghiến răng, quá sức vô dụng!
Bạch Hạ và Triển Thiên Hành đi đến, mỗi người xách một vị, đem về phòng.
“Meo” một tiếng, Tiểu Hổ “đạp” qua người Triển Chiêu, nhảy lên người Bạch Ngọc Đường, ngồi trên đó vẫy đuôi.
Bạch Ngọc Đường xách nó xuống, chỗ xuống chân giường để nó ngủ cùng với Đại Hổ, quay đầu lại thì thấy hai mắt
Triển Chiêu sáng lấp lóe, đang nhìn mình chăm chú.
“Miêu Nhi, chưa ngủ sao?” Bạch Ngọc Đường nghiêng người qua, tay nghịch tóc hắn, “Muộn lắm rồi.”
“Suy nghĩ.” Triển Chiêu lắc đầu, “Có rất nhiều chuyện, cho nên không ngủ được.”
“Chuyện huyết ma sau hậu viện của Tiết Thiên Ưng, và Huyết Đảm Hồng dưới chân núi Liên Hoa Lâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu xoay mặt sang, đối diện với
hắn, “Người giang hồ ai nấy đều có mưu tính, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được ai là kẻ chủ mưu phía sau.”
“Ngươi nghĩ không phải là tứ đại phái?” Bạch Ngọc Đường nhích gần vào một chút, khép hờ mắt, nói chuyện với Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng nhích gần vào, hai người kề mặt, đều nhắm mắt, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương trên chóp mũi.
“Có cảm thấy lần này tứ đại phái tổn thất rất nhiều không? Mưu tính thứ gì?” Triển Chiêu nói khẽ, như đang tự nói một mình.
“Ngươi nghĩ bọn họ bị lợi dụng?”
“Chỉ đoán thôi.” Triển Chiêu cảm giác
tóc của Bạch Ngọc Đường hoặc của mình rơi phía trước, hơi nhột, liền
nhúc nhích nhúc nhích, thế là đụng vào phía trước một cái.
Bạch Ngọc Đường cảm giác được, chóp mũi của Triển Chiêu đụng vào mình, vô thức nhếch môi.
“Cười cái gì.” Triển Chiêu vừa hỏi vừa đưa tay chọt má hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường mở mắt ra thì thấy Triển Chiêu vẫn nhắm mắt, hơi ngạc nhiên, “Làm sao ngươi biết ta đang cười?”
Triển Chiêu cong môi, “Cảm giác được.”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, môi vẫn giữ nụ cười khi nãy, đưa tay kéo tay Triển Chiêu: “Ngủ đi, ngày mai còn phải
làm rất nhiều việc.”
Triển Chiêu nghiêng nghiêng đầu, hai người tựa đầu, đều thấy buồn ngủ, im lặng ngủ.
.
.
Phòng bên cạnh, Bạch Hạ vỗ vỗ Lục Tuyết
Nhi đang cầm chén nghiêm túc nghe lén, “Nương tử, đừng nghe nữa, ta đã
nghe rồi, chúng nó chẳng làm gì cả, thỉnh thoảng sẽ thì thầm nói chuyện, rồi ngủ thẳng đến sáng.”
“Sao lại như vậy?” Lục Tuyết Nhi không hiểu, “Chúng nó không bình thường?”
“Sao vậy được.” Bạch Hạ nhún vai, “Trong phủ có Công Tôn thần y, không bình thường cũng có thể biến thành bình thường!”
Lục Tuyết Nhi càng không hiểu thêm, “Vậy thì tại sao?”
…
Bên này Lục Tuyết Nhi nghĩ không ra, bên lại càng rối rắm, Ân Lan Từ kề tai trên vách tường bên kia nghe động
tĩnh của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triển Thiên Hành nằm trên
giường, “Nương tử, đừng nghe nữa, ta đã nghe rồi, chúng nó không làm gì
hết!”
“Không làm gì hết?!” Ân Lan Từ ngồi xuống mép giường, thắc mắc, “Tại sao? Nhi tử của chàng không bình thường sao?”
“Sao vậy được.” Triển Thiên Hành cười lắc đầu.
“Vậy chàng nghĩ xem, Bạch Ngọc Đường
cũng được xem ra tài sắc vẹn toàn, sao Chiêu Chiêu nằm cùng giường với
nó mà không động lòng?” Ân Lan Từ xoa cằm bất mãn, “Phải tạo cơ hội cho
chúng nó mới được.”
“Nàng đừng lo thừa nữa.” Triển Thiên Hành trở mình, “Ta thì cảm thấy, chúng nó như vậy rất khó thấy.”
…
“Khó thấy cái gì?” Phía bên kia, Lục
Tuyết Nhi hỏi Bạch Hạ: “Triển Chiêu cũng được xem như tài sắc vẹn toàn,
Ngọc Đường nằm cạnh nó lại không làm gì hết, chàng còn nói tốt?!”
Bạch Hạ cười cười, “Phải, có một loại cảm giác, rất nghiêm túc, trước đây Ngọc Đường chưa từng nghiêm túc với ai.”
Lục Tuyết Nhi ngây người.
Triển Thiên Hành vuốt nhẹ tóc nương tử, “Vì nghiêm túc, cho nên mới e dè cẩn thận.”
…
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi hí hửng nằm
xuống, càng lúc càng vừa ý với nhi tử của đối phương, nhưng vẫn muốn
nghĩ cách tạo cơ hội cho cả hai!
“Ưm…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ngủ, cùng đưa tay kéo chăn, đột nhiên cảm giác lạnh xương sống. Hai người
lại dụi dụi vào nhau, nằm sát một chút sẽ ấm hơn.
.
.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiểu Tứ Tử dậy sớm, rửa mặt ra sân chuẩn bị theo bọn Tiêu Lương đi luyện công.
Vừa đến cửa đã bị hai cánh tay từ phía sau đưa đến bế lên, quay đầu lại nhìn… Tiểu Tứ Tử há hốc mồm, đại đại mỹ nhân!
Người bế bảo bối lên là Lục Tuyết Nhi.
Lục Tuyết Nhi ngồi trước cửa nhìn các
hậu bối luyện công, chợt liếc thấy một tiểu gia hỏa béo núc ních chạy
ra, bắt lại xem thử, lập tức tình mẫu tử dâng trào.
Tiểu Tứ Tử bị Lục Tuyết Nhi ôm xoa nắn
một lúc lâu mới biết đây là mẫu thân của Bạch Ngọc Đường. Hai người vừa
làm quen xong đang định nói chuyện thì Tiểu Tứ Tử lại bị một đôi tay
khác bế lên, quay đầu nhìn, lại là một mỹ nhân!
Lần này người bế là Ân Lan Từ.
Ân Lan Từ ôm hài tử béo ngắm nghía, “Ừm, đáng yêu!”
Thế là, sáng sớm, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ngồi trong sân, một người kéo một bên của Tiểu Tứ Tử giành giật.
Huyên náo đến tận khi mọi người đều tỉnh giấc, cả Bao đại nhân cũng đã
thượng triều về, phía sau là Bàng thái sư hiếu kì đến xem náo nhiệt.
.
…
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra sân, ngồi cạnh nhau cùng ăn điểm tâm.
Ân Lan Từ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, đại hội Thiên Nhai Cốc, khi nào mới bắt đầu?”
Lục Tuyết Nhi vừa lột trứng vịt muối vừa lườm Ân Lan Từ: “Đừng có gọi thân thiết như vậy!” Nói rồi gắp một cái
lòng đỏ trứng đỏ au bóng mượt bỏ vào chén của Triển Chiêu, “Chiêu, con
yên tâm, Ngọc Đường sẽ giúp con để ý đến Thiên Ma Cung.”
Ân Lan Từ nhướng mày, cũng lột trứng
muối, gắp lòng đỏ ra cho vào bát của Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường vất vả vì Thiên Ma Cung nhiều như vậy, mẫu thân cảm tạ con trước.”
Lục Tuyết Nhi cũng không chịu thua, gắp
thêm cho Triển Chiêu một cái lòng đỏ, “Chiêu đừng khách sáo, chuyện nên
làm thôi, đừng khách sáo với mẫu thân.”
Ân Lan Từ lại cho Bạch Ngọc Đường thêm lòng đỏ trứng, “Đã là người một nhà rồi, có gì cần mẫu thân giúp cứ nói thẳng!”
Không bao lâu sau, chén cháo của Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã bị lòng đỏ trứng lấp đầy, Ân Lan Từ và Lục
Tuyết Nhi vẫn còn đang tranh nhau “mẫu thân mẫu thân”.
Bạch Hạ và Triển Thiên Hành vừa ăn vừa tán gẫu, hoàn toàn không bận tâm đến tình hình chiến sự bên kia.
Những người khác trong phủ Khai Phong thì ăn cháo với lòng trắng trứng muối, chăm chú xem chuyện vui.
.
.
Đang dùng bữa, đột nhiên Vương Triều
chạy vào, nói với Bao Chửng: “Đại nhân, ngoài cửa có một vị thôn phụ,
nói ngày hôm trước phu quân bà ấy lên núi đốn củi, đến giờ vẫn chưa về.”
“Sao?” Bao Chửng gật đầu, lệnh cho Vương Triều: “Ngươi dẫn vài nha dịch lên núi tìm giúp.”
“Ai…” Vương Triều hơi chần chừ.
Bao Chửng nhìn hắn, “Sao vậy?”
“Đại nhân, người đó nói, trong thôn đã
có mười người mất tích liên tiếp rồi, chuyện chỉ mới trong mấy hôm nay.” Vương Triều nói: “Mất tích sớm nhất là một thiếu niên, nam đại hán
trong thôn lên núi tìm, không hề thấy ai.”
“Có chuyện này sao?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Dẫn Thạch Đầu lên tìm đi.” Công Tôn nói, “Coi chừng gặp phải bẫy rập nguy hiểm trong núi.”
“Chúng ta đi đi.” Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường đang nghĩ xem làm cách nào thoát khỏi “ma chưởng” của hai vị
mẫu thân, dẫn Thạch Đầu và Tiễn Tử đi tìm những người kia.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi đang muốn
theo, bị Triển Thiên Hành và Bạch Hạ bên cạnh giữ lại, hai vị phu quân
dùng khí thế chủ gia đình, “Không được làm phiền hài tử làm chuyện quan
trọng.”
Hai vị mẫu thân đành phải cau mũi tâm
không cam tình không nguyện mà ngồi xuống, thấy còn hai chén cháo đầy
lòng đỏ trứng, liền đưa cho Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mỗi đứa một chén.
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt nhận, bị Công Tôn kéo lại, cảnh cáo, “Không được ăn nhiều trứng như vậy! Sẽ hư gan!”
.
.
Dùng bữa xong, người nào đi làm việc nấy, chỉ còn Tiểu Tứ Tử và hai vị mẫu thân không có gì để làm, ngồi trong sân ngây người.
Tiểu Tứ Tử chống cằm lầm bầm, “Muốn đi cùng Miêu Miêu Bạch Bạch quá.”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ngồi hai bên đột nhiên nhìn nhau, đứng phắt dậy, cùng đưa tay.
Tiểu Tứ Tử đang ngẩn người, chợt cảm giác cả người nhẹ hẫng, bị bế lên.
Quay đầu lại, nhìn nhìn hai vị mẫu thân.
“Nếu Tiểu Tứ Tử vừa khóc vừa la nhất định đòi đi!” Lục Tuyết Nhi cười híp mắt.
“Hai chúng ta thân là a di làm sao có thể không quan tâm?” Ân Lan Từ chớp mắt với Tiểu Tứ Tử.
=0= Tiểu Tứ Tử kinh hãi, mình đâu có vừa khóc vừa la?! Nhưng chưa kịp giải thích thì đã lao vút ra ngoài, tốc độ nhanh đến choáng váng.
Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ ôm theo Tiểu Tứ Tử vẫn ngơ ngác không hiểu gì đi theo dõi hai vị nhi tử.
.
.
Trong thôn trang ngoại thành Khai Phong, có rất đông người tụ tập, đa số là các nữ nhân trong thôn có người nhà mất tích.
Theo điều tra, người mất tích đều là nam nhân, nữ nhân vào rừng hái quả không ai gặp nguy hiểm, khu rừng này
cũng không lớn, không thể có dã thú đủ lớn để vồ bị thương người.
Triển Chiêu để Thạch Đầu và Tiễn Tử ngửi qua các vật dụng của những thôn dân mất tích, hai con trảo ly dẫn mọi
người chạy lên thuyền. Ven đường không hề phát hiện thấy dấu hiệu lạ
nào, chạy thẳng đến một khe núi Thạch Đầu và Tiễn Tử mới dừng lại.
Mọi người tìm quanh, hoàn toàn không có gì khác thường.
Triển Chiêu vỗ đầu Thạch Đầu, “Thạch Đầu, tìm được rồi hay là không tìm được?”
Thạch Đầu ngửa đầu ra đưa chân sau lên gãi gãi, Tiễn Tử bên cạnh thì đào đất.
Mọi người chú ý thấy, mặt đất dưới chỗ
chúng nó ngồi là đất cát, có vẻ rất xốp, còn có vài ngọn cỏ bị lật gốc,
giống như đã bị ai đó đào xới.
“Đào lên xem thử.” Triển Chiêu bảo Thạch Đầu và Tiễn Tử tránh ra một chút, hai nha dịch cầm xẻng đến đào, chưa
được vài cái, một nha dịch hô lớn, “Tay!”
Mọi người đều sửng sốt, vài nha dịch
khác đi đến bới lớp đất trên mặt ra, dưới lớp đất cát, là thi thể một
nam nhân. Da tím tái, khô rút như xác khô, cực kì kinh khủng.
“A! Phụ thân nó!”
Mọi người bất ngờ, quay đầu, một người
trong số các nữ nhân đi theo chạy lên, phủ phục xuống trên thi thể kia
khóc nức nở, miệng hô: “Ai hại chết chàng… Để lại thiếp và hài tử cô nhi quả phụ phải làm sao đây.”
Triển Chiêu buồn bực, thi thể này đã không còn hình người nữa, làm sao nhận ra được?
Nữ nhân kia khóc nói, áo ngoài trên người nam tử là do mình tự tay làm, không thể nhận lầm.
Mọi người thấy nàng ta khóc thê lương
nhưng cũng chỉ có thể an ủi, Triển Chiêu bảo nha dịch đào hết vùng đất
xung quanh lên, tổng cộng đào được chín thi thể, tình trạng đều giống
nhau, đều là những xác khô héo rút.
“Bọn họ chỉ mới mất tích mấy ngày?” Bạch Ngọc Đường hỏi các nữ nhân đang cực kì đau khổ.
Mọi người đều gật đầu.
“Tiểu Sơn!”
Lúc ấy, chợt một lão thái thái đi quanh tìm kiếm, “Tiểu Sơn con đang ở đâu?”
Triển Chiêu giữ bà lại hỏi: “Lão bà bà, Tiểu Sơn là ai?”
“Tiểu Sơn là tôn tử của ta, sáng nay
thấy ta ho cho nên nói lên núi bắt gà rừng về nấu canh.” Lão thái thái
đấm ngực giậm chân, “Ta đã nói nó đừng đi rồi! Đều do ta không tốt!”
Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: “Từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa lâu, có khi nào vẫn chưa chết?”
Triển Chiêu gật đầu, nói lão thái thái mang thứ gì đó của Tiểu Sơn đến cho Thạch Đầu ngửi.
Cùng lúc ấy, Vương Triều kiểm tra thi thể, ra hiệu bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến xem.
Hai người đi đến, thấy được trên cổ mỗi thi thể đều có dấu cắn, răng hình vòng, là dấu răng người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày, chuyện gì thế này?!
Rất nhanh sau đó, lão thái thái mang
chiếc nón Tiểu Sơn vẫn đội thường ngày, Thạch Đầu ngửi ngửi, rồi cùng
Tiễn Tử chạy nên núi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội theo sau.
Mọi người chạy theo hai con trảo ly quanh co một lúc, chạy lên núi, càng lúc càng vào sâu bên trong.
.
.
Bìa rừng, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi kẹp Tiểu Tứ Tử dưới cánh tay, đi vào rừng.
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn hai người, “Đi vào như vậy có lạc đường không?”
“Tiểu Tứ Tử, đừng coi thường a di!” Lục
Tuyết Nhi đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Núi rừng nào mà ta chưa từng vào, trước nay chưa từng lạc đường!”
“Khoác lác.” Ân Lan Từ trề môi: “Với trí nhớ của ngươi sao.”
“Trí nhớ của ta thế nào?”
“Ngực to não rỗng!”
“Xì, ta ngực to ngươi ghen tị sao?”
“Thôi đi, ta cũng đâu nhỏ hơn ngươi!”
“So xem thử!”
…
Tiểu Tứ Tử thở dài, nghĩ thầm, lão thần
nói không sai, hai a di này thật sự rất khó đối phó. Tiểu bảo bối đang
bất đắc dĩ nghĩ xem đến lúc nào mới tìm được Miêu Miêu Bạch Bạch thì
chợt thấy sau lùm cây phía xa dường như có gì đó.
Rướn cổ lên nhìn thử… là một chiếc giày, vẫn còn mang trong chân người!
“Ở đó có người!” Tiểu Tứ Tử kéo kéo hai vị a di đang cãi nhau, chỉ vào lùm cây phía trước.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn qua, quả nhiên… Hai người cao hơn Tiểu Tứ Tử, cho nên có thể nhìn từ trên cao
qua phía bên kia lùm cây, sau bụi cây là một thiếu niên nằm sấp.
Hai người nhìn nhau một cái, chạy đến xem.
Lật thiếu niên kia lại thì thấy người
này khoảng mười bảy mười tám tuổi, người đầy vết thương, trên cổ có rất
nhiều máu. Tiểu Tứ Tử đưa tay bắt mạch cho hắn, “Vẫn còn sống!”
“Này!”
Lục Tuyết Nhi đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng Ân Lan Từ, ý bảo nhìn cổ của thiếu niên kia.
Ân Lan Từ vừa ngước mắt xem lập tức nhíu mày, biến sắc!
Ngay lúc ấy, một cơn gió thổi qua, Tiểu Tứ Tử bịt mũi, “Thối quá!”
Lục Tuyết Nhi ôm choàng lấy Tiểu Tứ Tử, bế lên, Ân Lan Từ rút kiếm đứng phía trước, “Đến sớm không bằng đến đúng lúc!”
Nhưng một lúc sau, ngoại trừ tiếng cây
cối xào xạt thì không có gì khác thường. Hai người nhìn nhau, thầm hô
không ổn! Có thể là đã chạy về phía bọn Triển Chiêu rồi, nếu không nhớ
lầm, luyện Huyết Ma Công dùng máu của nam tử tuổi trẻ là tốt nhất, máu
nữ tử tác dụng không lớn!
Hai người vội cắp Tiểu Tứ Tử chạy sang.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường để Thạch
Đầu và Tiễn Tử dẫn đường, đến trước một vách núi, phát hiện trong chỗ
khuất có một sơn động.
Thạch Đầu đưa đầu ra nhìn vào sơn động,
Tiễn Tử thì nhìn sâu vào khu rừng trên vách núi, dường như cả hai chúng
nó nghi ngờ gì đó.
“Trong sơn động có rất nhiều máu!” Triển Chiêu chui vào xem thử, quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Đường, “Bên
trong không có người, cũng không có thi thể…”
Triển Chiêu chưa dứt lời đột nhiên lại dừng,hai mắt nhìn chằm chằm phía xa trong khu rừng.
Thạch Đầu và Tiễn Tử cũng trừng mắt nhìn vào rừng kêu gừ gừ, dường như cảm giác được nguy hiểm gì đó.
Bọn Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cũng phải nhíu mày!
Ở bìa rừng, sau một thân cây lớn, có một người đang thò đầu ra nhìn.
Hiện tại trời đang nắng sáng, hắn trốn
trong bóng râm, không thấy rõ được y phục và tướng mạo hắn. Chỉ biết
người này cao to cường tráng, đôi mắt đỏ như máu, lấp lóe.
“Mẹ ơi!” Vài nha dịch giật nảy người, “Là người hay quỷ?!”
Ai nấy đều cho là thấy ma giữa ban ngày, chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường biết, đây không phải quỷ, là huyết
ma! Chỉ là không biết là thật, hay chỉ là phế phẩm như đêm qua!
Nhưng mà, mặc kệ hắn là thật hay giả,
trên người huyết ma có độc, cao thủ như Trọng Tam đụng phải cũng trọng
thương suýt mất mạng, người khác đương nhiên phải cẩn thận.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa bảo các nha dịch đừng đến gần thì đột nhiên… sắc mặt huyết ma thay đổi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sững người.
Khi nãy đã nói, huyết ma tránh trong bụi cây, bóng râm che khuất dung mạo, nhưng vẫn thấy được vài thứ, chẳng
hạn như đôi mắt đỏ như máu, và cái miệng đầy răng nhọn.
Huyết ma ấy, đang nhìn mọi người cười cực kì quỷ dị, hắn đang cười! Hơn nữa dường như trong mắt còn có suy tính.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng ý thức được, hắn có tư duy!
Huyết ma nhìn thấy trong biệt viện của
Tiết Thiên Ưng, hoàn toàn không có tư duy, chỉ biết ăn thịt người, nhận
lệnh qua một loại âm thanh chỉ thị!
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng cảm giác, huyết ma trước mắt, cao cấp hơn thứ đêm qua nhiều!
Huyết ma mở to đôi mắt đỏ quỷ dị, đánh giá từng người một.
Trong lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn đang nghĩ xem phải giải quyết thế nào thì trong rừng chợt có tiếng sàn sạt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày, nghe tiếng bước chân thì có hai người sắp đến, hơn nữa tốc độ cực nhanh!
Hai người đều căng thẳng, cao thủ có nội lực cực cao sao? Có khi nào cũng là huyết ma?
Nhưng cả hai còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì huyết ma kia lao vút một cái, biến mất trong khu rừng.
Các nha dịch định đuổi theo, bị Triển
Chiêu ngăn lại, hắn và Bạch Ngọc Đường còn đang chờ người trong rừng
xuất hiện, nếu như lại là huyết ma, các nha dịch này không thể đối phó
nổi. Cho dù có đuổi theo hay không, đều có khả năng khiến các nha dịch
này mất mạng, bọn họ không dám liều chuyện này!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sốt ruột chờ đợi, bụi cây phía trước chợt lay động, hai người xông ra.
Mọi người nín thở căng thẳng đề phòng, nhưng lại nhìn thấy Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi xông ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lập tức chạy vào rừng đuổi theo huyết ma. Ân Lan Từ và Lục
Tuyết Nhi thấy các nha dịch nhìn mình đầy bất lực, cũng hơi khó hiểu.
Thạch Đầu và Tiễn Tử nhìn thấy Tiểu Tứ
Tử, hớn hở chạy đến cọ cọ, Tiểu Tứ Tử nhảy xuống sờ đầu chúng nó, nghe
Thạch Đầu và Tiễn Tử kêu chít chít, kinh ngạc, “A… Các di di gây họa rồi sao?”
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn nhau, không phải chứ?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi theo rất xa, không tìm thấy huyết ma, hai người hết cách, ủ rũ quay về.
Thiếu niên được Ân Lan Từ và Lục Tuyết
Nhi cứu về chính là Tiểu Sơn đã mất tích sáng nay. Triển Chiêu bảo người đưa Tiểu Sơn về trước cho Công Tôn chữa trị, dù sao cũng còn manh mối,
có thể hỏi hắn đã có chuyện gì.
Huyết ma thì đã biến mất không còn tung tích.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu nhìn hai vị mẫu thân và Tiểu Tứ Tử ở giữa. Ân Lan Từ và Lục Tuyết
Nhi nhìn nhau một cái, rất không nghĩa khí cùng chỉ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử khóc la nói muốn tìm hai đứa, không dẫn đi thì nó không chịu ăn
cơm!”
=0=
Tiểu Tứ Tử mếu máo nhìn hai người, Triển Chiêu lắc đầu, “Hai người có nhìn thấy người khi nãy không?”
“Chỉ thấy bóng lưng!” Ân Lan Từ nhỏ
giọng nói với Triển Chiêu, “Trước đây ta từng nghe ngoại công con nhắc
tới, đây là cách huyết ma giết người, luyện Huyết Ma Công, máu của nam
nhân thuần dương, có tác dụng hơn máu của nữ nhân!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thật sự là huyết ma sao?
.
.
Dẫn hai vị mẫu thân về phủ Khai Phong,
cũng đã đến giờ cơm trưa. Vào cửa thành, mới phát hiện thì ra đã có rất
nhiều người đến, đều là người giang hồ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn định
về thẳng phủ Khai Phong, nhưng bị hai vị mẫu thân tha vào Thái Bạch Cư,
nói là đi thám thính tình hình gần đây. Quả nhiên, chuyện Thiên Ma Cung
dẫn theo huyết ma tập kích Thiên Ưng Sơn Trang, Bạch Ngọc Đường một
chưởng phế võ công Tạ Bách Hoa và Ánh Tuyết Cung Hồng Ân Trại đánh bại
giang hồ quần hùng đêm qua đã xôn xao dư luận.
Hai vị mẫu thân biết khi nãy mình làm
phiền hai người làm chuyện quan trọng, thế là ngồi xuống gắp thức ăn
nịnh nọt hai nhi tử, nhân tiện cũng gắp cho Tiểu Tứ Tử vừa bị vu oan.
Triển Chiêu đi đến hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử dẫn hai người đó ra?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi, mình bị oan, nhưng mà thôi, nam nhân tốt không hơn thua với nữ nhân!
Chợt, cửa nhã gian mở ra, Tiểu Lục đi vào, đóng cửa lại, thần thần bí bí, “Triển đại nhân, Ngũ gia!”
Mọi người nhìn hắn.
Tiểu Lục để thức ăn trên khay xuống, nói, “Dưới lầu có một đám người giang hồ, nói là đã bắt được huyết ma rồi!”
“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là ai?”
“Dường như là tiêu cục nào đó, nói là
sắp đến Thiên Nhai Cốc đổi tiền thưởng, còn nói muốn làm minh chủ võ
lâm.” Tiểu Lục nói xong, để khay xuống đi ra.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bắt được rồi?
“Tám phần là khoác lác.” Ân Lan Từ phẩy tay, ý bảo đừng tin.
Nhưng không lâu sau, cửa lại mở ra, Tiểu Lục chui vào, tay cầm bình trà, “Khó lường rồi! Lại bắt được thêm một người!”
“Cái gì?” Triển Chiêu không dám tin, “Lại bắt được một huyết ma?”
“Đúng vậy, vừa có một nhóm nhân mã vào
nhã gian bên cạnh, nói là Nhị Hải Phái gì đó, vừa bắt được huyết ma,
định đến Thiên Nhai Cốc lĩnh thưởng!”
Mọi người đều buồn cười.
Tiểu Tứ Tử cầm muỗng, nghiêng đầu, “Có nhiều huyết ma vậy sao?”
“Tiểu Lục Tử.” Bạch Ngọc Đường lấy bạc
ra đưa cho hắn, “Ngươi bảo tất cả tiểu nhị rảnh rỗi trong Thái Bạch Cư
đi một vòng các khách điếm, nghe ngóng thử xem đã bắt được bao nhiêu
huyết ma.”
“Được!” Tiểu Lục nhận bạc, hớn hở chạy
đi, đến khi mọi người ăn gần xong, Tiểu Lục thở hổn hển chạy vào, “Thật
sự khó lường rồi, chỉ một con đường này thôi ít nhất đã có hai mươi môn
phái nói bắt được huyết ma, có nhóm còn đánh nhau!”
“Lần này vui hơn rồi.” Ân Lan Từ đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, lau cái miệng ăn dính tèm lem của bảo bối, “Trong
một đêm mà xuất hiện nhiều huyết ma vậy sao.”
Lục Tuyết Nhi cầm dải lụa trắng, cẩn thận kéo tay áo Tiểu Tứ Tử lên cột kĩ, để bảo bối ăn cơm dễ dàng hơn.
Tiểu Tứ Tử nhìn bên trái, nhìn bên phải, nghĩ thầm, hai vị đại mỹ nhân này, biết làm những chuyện thế này sao,
trước đây nhất định là mẫu thân tốt.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang uống trà, nhìn thấy vậy, đột nhiên nhớ tới khi mình còn nhỏ cũng được chăm
lo như thế. Hai người đều cảm thấy hơi nao lòng, vô thức đưa tay, gắp
một cái đùi gà bỏ vào chén mẫu thân mình.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi cười híp mắt, sau đó lại nhìn nhau, híp mắt, đều cảm thấy cái đùi gà trong chén đối
phương hình như to hơn của mình một chút!
.
.