“A? Ngũ gia, ngài tìm thứ gì?” Bạch Phúc bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về tới kho hàng. Trong
kho này chất rất nhiều thứ, đa phần là những thứ nhặt được từ vùng biển
cạn sau núi. Gần như cái gì cũng có, đều được chất hết vào kho chưa từng có ai đụng đến.
Bạch Ngọc Đường mở cửa, nhìn thấy những thứ trong kho hàng rồi cũng giật mình một cái.
“Nhiều vậy sao?” Triển Chiêu trông thấy một đống đồ lớn cũng nhíu mày.
“Đúng vậy, đều đã khá lâu rồi.” Bạch Phúc không hiểu chuyện gì, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, ngài cần gì? Ta giúp ngài tìm.”
“Có thấy những thứ như Ngọc Thạch hay Lưu Ly không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Phúc.
Bạch Phúc gãi đầu: “Gia, có rất nhiều
thứ, cũng có vàng bạc châu báu, nhưng có điều đều nằm trong rương. Hơn
nữa đại đương gia đã có lệnh, không ai được đụng vào những thứ ở đây,
giữ nguyên trạng đặt trong này, nếu có người đến nhận có thể mang đi.”
“Vậy từng có ai đến nhận chưa?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.
Bạch Phúc lắc đầu: “Không có, đa số chủ nhân có lẽ đã chết trên biển rồi.”
Hai người nhìn nhau một cái, đạp lên
tầng bụi dày đi vào kho hàng, bắt đầu tìm Nguyệt Lưu Ly. Thế này mới
biết Bạch Phúc không nói dối, quả thật là thứ gì cũng có, từ vật dụng
bằng gỗ đã mục nát cho đến những bức tượng điêu khắc ngà voi, cần gì có
nấy.
“Kì lạ, thứ gì cũng được cuốn lên bờ sao?” Bạch Ngọc Đường hơi không hiểu.
Bạch Phúc biết hắn sợ dơ, vừa tăng cường quét bụi vừa nói: “Có không ít cách giải thích, có người nói dưới đáy
biển vốn có rất nhiều thứ, qua nhiều năm bị rửa trôi cho nên nổi ra, bị
cuốn lên bờ… Gia, ở đây bẩn, ta gọi hạ nhân đến quét dọn rồi hai người
lại tìm?”
Triển Chiêu xua tay: “Đừng, Bạch Phúc, đừng nói cho nhiều người biết chuyện này.”
“À.” Bạch Phúc gật đầu.
Bạch Ngọc Đường mở một cái rương ra, bụi bốc lên, đưa tay áo che mũi ho khan, nhìn vào trong… Là một cặp tranh gốm cổ rất lạ.
“Đây là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường cầm một bức lên hỏi Bạch Phúc.
“A, có lẽ là bình gốm bị vỡ.” Bạch Phúc đi đến nhìn nhìn: “Có lẽ bị đè vỡ.”
“Thật không ít thứ.” Triển Chiêu cũng mở một chiếc rương, thấy bên trong chất đầy vàng thỏi và bạc trắng, âm
thầm tán thán Lô Phương chính trực. Những thứ này là nhặt được, cho dù
có mang giấu đi cũng không ai biết… Hắn lại để trong kho hàng chờ người
đến nhận.
.
.
“Miêu Miêu!”
Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp
hết kiên nhẫn thì một bóng người nho nhỏ chạy vào cửa, nhào đến ôm lấy
Triển Chiêu, ngửa mặt lên cười.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu vội dắt bảo bối qua phía khác, ở đây bụi.
Tiểu Tứ Tử ôm chặt không buông: “Hai
người đi đâu vậy, cha đã nghiệm thi xong về nha môn rồi, Cửu Cửu còn cứu thêm được rất nhiều người, đều nói là thấy hải long.”
“Hải long?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Rồng ở đâu ra, sóng biển sao?”
“Không phải, có một người nói, là rồng bơi dưới biển, thấy có người thì chạy, sau đó bọn họ choáng váng bị nước cuốn đi!”
“Có chuyện này sao?” Triển Chiêu gật gù, tay chợt chạm trúng thứ gì như ngọc bích, lòng thầm mừng rỡ, lấy lên
xem… Là một mảnh ngọc hình tròn. Nhìn kĩ cũng không thấy có gì đặc biệt, có lẽ không phải đâu.
“Triển đại ca.” Tiêu Lương cũng đến nhìn: “Hai người tìm gì vậy?”
“À… Tìm một mảnh ngọc Lưu Ly hình
trăng.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Nói chung là thứ có liên
quan đến Nguyệt Lưu Ly!” Thấy Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử rỗi rãi, liền
nói: “Hai đứa cũng tìm giúp đi, cẩn thận coi chừng làm vỡ đồ.”
“Ha!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bắt đầu giúp
đỡ. Thạch Đầu và Tiễn Tử theo giúp vui bị đuổi ra ngoài, sợ chúng nó gây họa. Có điều Tiểu Tứ Tử không có tâm trạng tìm ngọc, thấy Triển Chiêu
bận thì nhích nhích tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đang xem một cuộn giấy
cổ, bên trong dường như là bản đồ của vùng quanh Hãm Không Đảo, so với
những bản đồ hắn từng xem thì chi tiết hơn nhiều, hơn nữa có vẻ đã khá
nhiều năm rồi.
Tiểu Tứ Tử tới chỗ Bạch Ngọc Đường kéo kéo tay áo hắn, ngửa mặt ôm chân Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy bảo bối hớn hở như có chuyện muốn nói, đưa tay bế lên cho ngồi trên cái rương bên cạnh, “Có chuyện gì?”
“Bạch Bạch, ở Bắc Hải…” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói.
“Bắc Hải?” Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
Tiểu Tứ Tử lập tức gật đầu: “Sau khi vụ án này kết thúc, chúng ta đến Bắc Hải chơi được không?”
Bạch Ngọc Đường cười xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Bắc Hải có gì vui, trời băng đất tuyết không có bóng người.”
Tiểu Tứ Tử nói thầm không có bóng người
mới tốt, khỏi phải có ai gây oan án nữa. Thấy Bạch Ngọc Đường do dự,
Tiểu Tứ Tử liền quấn lấy hỏi: “Có đi không? Chúng ta đi bắt mấy con ngân hồ về nuôi?”
Bạch Ngọc Đường đã hiểu rồi, thì ra Tiểu Tứ Tử muốn bạch hồ. Nghĩ xong, nhìn nhìn Triển Chiêu, nhỏ giọng nói với Tiểu Tứ Tử: “Ta thì không vấn đề gì, nhưng mà, Triển Chiêu nên về phủ
Khai Phong rồi có phải không? Cũng đâu thể bỏ mặc Bao đại nhân không lo, đã đi lâu thế rồi?”
“Ô…” Tiểu Tứ Tử bĩu môi không vui: “Đúng vậy, Miêu Miêu còn phải về phủ Khai Phong làm việc.”
Vừa nghĩ đến về phủ Khai Phong, chắc
chắn là mười ngày nửa tháng không đi được, nếu chẳng may có vụ án lớn
nào, vậy thì phải bận rất lâu. Chẳng lẽ lại không được nữa rồi sao? Tiểu Tứ Tử chán nản, thế này không được, thế kia cũng không được, không có
thời gian, mà Bạch Bạch và Miêu Miêu còn ngốc như vậy, cứ như thế này
đến khi mình thú Tiểu Lương Tử về nhà rồi bên này vẫn không tiến triển
nổi, sốt ruột chết người ta!
Tiểu Tứ Tử nhớ đến lần tâm sự về chuyện
tình cảm với Phi Ảnh lần trước. Nghe nói, nếu hai người đã có tình cảm
tốt lại xứng đôi thì phải ra tay thật nhanh! Nếu trong hai năm còn chưa
thành tình nhân thì cả đời chỉ có thể là bằng hữu! Vừa nghĩ đến chuyện
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến cuối cùng vẫn không cách nào đến được với nhau, Tiểu Tứ Tử lại thấy bi thương, rất không vui.
Tâm trạng tuột dốc, Tiểu Tứ Tử bò xuống đất, đi bộ trong phòng.
.
.
Trong phòng, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Tiêu Lương đều đang chăm chú tìm kiếm, chỉ có mỗi Tiểu Tứ Tử đang
nặng tâm sự. Đi được vài vòng lại tự thấy mình vướng víu, cũng đã mệt,
muốn tìm chỗ ngồi xuống. Nhưng tìm trái tìm phải, không thấy ghế, chỉ
tìm được một cái bình nhỏ ở góc sáng. Tiểu Tứ Tử lúc la lúc lắc đi qua,
ngồi lên bình, chống cằm bắt đầu suy nghĩ.
Tiểu Tứ Tử vừa ngồi xuống đã cảm giác
được chiếc bình bên dưới không được ổn định lắm, Tiểu Tứ Tử béo tròn,
cũng khá nặng. Ngồi không thoải mái, nhúc nhích mấy cái, chợt có tiếng
“Tách tách”.
Tiểu Tứ Tử lập tức biết là gì, thầm kêu một tiếng không hay, vừa định đứng lên, lại nghe thấy tiếng “Xoảng”.
“Ai da!” Chiếc bình dưới mông Tiểu Tứ Tử vỡ nát ra đầy đất, mông Tiểu Tứ Tử rơi xuống, ngồi lên thứ gì đó có góc nhọn, đau đến mức Tiểu Tứ Tử kêu oa một tiếng. Còn tưởng mông mình nở
hoa rồi, vội đưa tay sờ… Thì ra trong bình có một cái hộp gỗ, may mà
được nó đỡ, nên Tiểu Tứ Tử mới không ngã xuống chỗ đất đầy mảnh gốm vỡ,
nếu không thì thật sự không hay.
“Cẩn Nhi!” Tiểu Lương Tử bỏ thứ trong tay xuống vội chạy đến đỡ Tiểu Tứ Tử dậy: “Có bị thương không? Để ta xem xem.”
“Ô? Không có.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ thứ dưới mông: “Cái gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường đứng ngay bên cạnh, kéo
bảo bối dậy, liền thấy dưới mông Tiểu Tứ Tử là một cái hộp gỗ nhỏ, giấu
trong bình gốm sao?
“Đây là thứ gì?” Tiêu Lương cầm lên, mở
ra nhìn vào, bên trong chiếc hộp gỗ đen, là một mảnh ngọc Lưu Ly vàng
hình trăng khuyết. Cả mảnh ngọc ánh kim, hoàn toàn tự nhiên, bên trên có hoa văn cát tường nhàn nhạt, cực kì bắt mắt. Hơn nữa, không biết vì
sao, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã có cảm giác trong nó chứa đựng sự
tang thương tích tụ suốt trăm ngàn năm, xem ra là thứ vô giá.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy thì trong não đã nhảy ra ba chữ: Tìm được rồi!
“A…”Tiêu Lương cầm Nguyệt Lưu Ly ra soi
dưới ánh nắng, cảm thấy thứ này rất đẹp. Triển Chiêu cũng đi qua, hỏi
Bạch Ngọc Đường: “Ngươi xem có phải là…”
Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc lâu, thứ
này to khoảng một bàn tay, quả thật là có hình trăng khuyết, rất hợp với tên Nguyệt Lưu Ly. Điểm không giống duy nhất là, trên mặt ngọc hoàn
toàn không có chạm khắc gì, cho nên không biết có phải là bản đồ không.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vỗ vỗ Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, đi gọi Công Tôn tiên sinh đến đây!”
“Dạ!” Tiêu Lương vội chạy đi tìm.
.
.
Không bao lâu, Công Tôn và Triệu Phổ đã
chạy gấp đến, thấy bọn Triển Chiêu đã tìm được Nguyệt Lưu Ly, cũng hơi
bất ngờ. Sau đó Bạch Ngọc Đường đưa Nguyệt Lưu Ly qua, Công Tôn chăm chú nghiên cứu, “A?”
“Thế nào?” Tuy Triệu Phổ xuất thân từ
hoàng thất, nhưng trước nay không biết gì gì về vàng bạc đá quý, cho nên không nhìn ra có gì lạ.
“Đúng thật là cổ vật.” Công Tôn nói với
mọi người: “Nhưng không biết có phải Nguyệt Lưu Ly thật không, chờ đến
tối soi dưới trăng xem sao.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, Giao Nguyệt Lưu Ly cho Triển Chiêu cất vào hộp.
Triển Chiêu đưa tay nhận, nhìn chăm chăm mảnh ngọc một lúc, đột nhiên nói: “Bên trên có bản đồ.”
Mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.
“Các ngươi xem.” Triển Chiêu chỉ lên
Nguyệt Lưu Ly cho mọi người nhìn: “Bản đồ rất rõ ràng, nơi này có phải
Hãm Không Đảo không?”
Mọi người đều cau mày, khó hiểu nhìn kĩ mảnh ngọc, nhưng dù có nhìn từ hướng nào cũng không thấy được bản đồ Triển Chiêu nói.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường cầm mảnh ngọc lên soi dưới ánh sáng nhìn một lúc lâu vẫn không thấy, “Đâu có.”
Triệu Phổ và Công Tôn cũng không thấy
gì, nhưng bọn họ biết, với tính cách của Triển Chiêu chắc chắn sẽ không
nói đùa chuyện thế này!
“Rất rõ mà.” Triển Chiêu càng khó hiểu
gấp bội người khác, hắn chỉ lên hoa văn trên mảnh ngọc để mọi người
nhìn, nhưng mọi người vẫn lắc đầu như cũ, nói không nhìn thấy.
Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ bế, cũng với
qua nhìn nhìn, thấy Triển Chiêu nói có thì nhỏ giọng hỏi Công Tôn: “Cha, sao Miêu Miêu thấy được, Tiểu Tứ Tử lại không thấy?”
Công Tôn cũng lắc đầu, chẳng lẽ là Triển Chiêu đứng ở vị trí đặc biệt? Nhưng hắn đã đi đến đó nhìn thử, cũng không thấy!
Triển Chiêu cũng không biết là thế nào,
chẳng lẽ mình gặp ảo giác? Đang bắt đầu lầm bầm thì Bạch Ngọc Đường đột
nhiên áp sát, nói: “Đừng động đậy.”
Triển Chiêu ngẩn người, chỉ kịp thấy Bạch Ngọc Đường tiến gần, dựa sát vào mình, mặt cũng sắp dán vào nhau rồi.
Triệu Phổ nhướng mày, Tiểu Tứ Tử trợn to mắt, nhưng đáng tiếc chưa kịp thấy gì đã bị Công Tôn che mắt.
Triển Chiêu cũng cảm giác mặt nóng phừng lên, mặt Bạch Ngọc Đường càng lúc càng gần mình, hai mắt còn chăm chăm… Ở đây nhiều người như vậy, thật là xấu hổ quá. Hắn muốn lùi lại một
chút, nhưng Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa hai tay ôm mặt hắn lại, nói
khẽ: “Đừng cử động, mắt nhìn xuống Nguyệt Lưu Ly đừng nhìn ta.”
Triển Chiêu không lùi nữa, cố gắng tập trung vào Nguyệt Lưu Ly.
“A!” Tiểu Tứ Tử tách hai ngón tay Công
Tôn ra, vốn định nhìn cảnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thân mật,
nhưng vừa thấy hai mắt Triển Chiêu, liền kêu một tiếng chỉ vào đó nói:
“Lưu Ly trong mắt Miêu Miêu khác!”
Công Tôn và Triệu Phổ lập tức hiểu được
Bạch Ngọc Đường đang nhìn thứ gì: Là Nguyệt Lưu Ly trong mắt Triển
Chiêu! Nhìn thử, quả nhiên, Nguyệt Lưu Ly trong đó nhỏ nhưng rất rõ, hơn nữa bên trên đầy hoa văn, rõ ràng là bản đồ hình trăng khuyết.
“Miêu Nhi, ngươi có thể nhìn thấy thứ
trong Lưu Ly.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày đoán: “Có khi nào là liên quan
đến màu mắt của ngươi không?”
Triển Chiêu cảm thấy điểm khác biệt giữa mình và mọi người cũng chỉ có thế, đại ca nhọc công để biến tròng mắt
hắn thành kim sắc chẳng lẽ là để hắn nhìn được bản đồ trong Nguyệt Lưu
Ly?
“Rất có khả năng!” Công Tôn vỗ tay một
cái, dường như vừa nghĩ ra gì đó: “Các ngươi xem, màu mắt của Triển
huynh rất giống Nguyệt Lưu Ly! Đều có cùng loại ánh kim. Có thể chính vì nguyên nhân này, cho nên chỉ có một mình Triển huynh thấy được thứ
người khác không thấy!”
“Vẽ bản đồ lại được không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Được thì được…” Triển Chiêu gật đầu: “Nhưng ta vẽ rất xấu.”
“Có thể lấy bản đồ của hải vực Hãm Không Đảo đến!” Bạch Ngọc Đường ra ngoài tìm Hàn Chương, không quên quay đầu
lại nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, các ngươi đến thư phòng trước, một
lát nữa ta mang bản đồ đến, chúng ta đánh dấu lên đó.”
Triển Chiêu gật đầu, như thế rất tốt,
còn hơn là cứ thế vẽ ra mà cũng không biết đang vẽ gì, Bạch Ngọc Đường
quả nhiên rất chu đáo. Thế là Triển Chiêu và bọn Công Tôn cùng đến thư
phòng, Bạch Ngọc Đường thì đến tiền thính tìm Hàn Chương một mình.
Nhưng khi hắn vừa bước nhanh qua sân đang định rẽ vào hành lang… Chợt một bóng đen lướt qua khóe mắt, nhảy tường ra ngoài.
Tuy chỉ nhìn lướt qua, nhưng bóng người
đó lén lén lút lút, Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn lại, người kia đã biến mất sau hậu viện, hướng đó, là chỗ của Mai di.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không an tâm,
Bạch Ngọc Đường nhún người nhảy lên tường. Thời điểm này các ảnh vệ của
Triệu Phổ trên Hãm Không Đảo đều rất bận, bốn phía không có ai. Bạch
Ngọc Đường vừa nhảy lên đã thấy có người đang ngồi xổm trên tường biệt
viện của Mai di phía trước.
Người đó mặc hắc y, không thấy được dáng người, nhưng bóng lưng lại rất quen. Nhíu mày nghĩ, Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra: Là quỷ diện nhân đã tập kích Lê Lão Phong rồi đánh với
mình một trận tối hôm trước!
.