Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 10 - Chương 3: Địa bàn của ai




Sở dĩ Triển Chiêu nói Hàn Thường Tại có vấn đề là vì võ công của hắn.

Võ công của hắn rất đặc biệt, Trung Nguyên hiếm gặp, nhưng Triển Chiêu từng gặp... hơn nữa còn là mới đây.

Đợt trước ở Đại Lý, Bạch Ngọc Đường một mình đấu với lão quái vật Lục Điểu, võ công đối phương dùng chính là loại võ công này, theo như Ân Hầu nói thì loại võ công này là của Cực Lạc môn.

Hàn Thường Tại ở Thiên Đô hội Tây Hạ ít nhiều gì cũng là tướng, sao lại biết võ công Cực Lạc Môn?

Thân thủ của mấy tên ma phỉ kia cũng không phải tệ, nhưng võ công của Hàn Thường Tại lại quá bí hiểm.

Triển Chiêu vừa nhìn vừa nhíu mày - cứ cảm thấy âm dương quái khí nha, người nọ cũng đâu có dùng võ công tà môn gì đâu, nhưng vì sao trong chưởng phong lại có độc, chưa kể nội lực còn rất kinh người.

Triển Chiêu đang chuyên tâm, Tiểu Tứ Tử gắp một đũa rau xào đưa đến bên miệng hắn, cánh tay ngắn ngủn run run: "Miêu Miêu ~"

Phong Thủ Lý ở một bên nhìn mà nuốt nước miếng, tâm nói - ngoan quá đi ~ tiểu vương gia khả ái muốn chết luôn à ~ phong cách trái ngược hẳn với Triệu Phổ luôn.

Tiểu Tứ Tử là vì trước khi đi Bạch Ngọc Đường đã dặn bé, hắn nói sau khi đến đại mạc sợ Triển Chiêu không hợp khí hậu, nhờ bé chăm ăn mặc ngủ giùm con mèo nhà mình, Tiểu Tứ Tử đương nhiên phải tận hết chức trách chiếu cố Triển Chiêu.

Ngay lúc Triển Chiêu há miệng ngậm lấy đũa rau xào, đồng thời, đám ma phỉ đã đầu thân xa nhau.

Tiểu quận chúa ngồi cùng Hàn Thường Tại vỗ tay: "Giết rất hay!"

Triển Chiêu nhíu mày... nhìn thi thể đám ma phỉ trên mạt đất, lại nhìn nha đầu nọ mắt sáng rực, có chút phản cảm, quận chúa này tâm địa ác độc thật.

Hàn Thường Tại thu chiêu, bỗng nhiên làm một cái thủ thế với thuộc hạ xung quanh.

Triển Chiêu không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng Phong Thủ Lý lại chau mày.

Đồng thời, một gã thủ hạ lấy ra một quả trúc định thổi vài tiếng. Âm thanh bén nhọn làm tất cả mọi người phải nhíu mày.

Tiểu Tứ Tử che tai khó hiểu, cây sáo này thật khó nghe.

Triển Chiêu hỏi Phong Thủ Lý: "Đó là cái gì vậy? Còi hiệu à?"

Phong Thủ Lý nhấc đao, phất tay với đám thủ hạ còn đang muốn bài bạc bên bàn: "Rút!"

Lúc này, mọi người trong khách điếm đồng loạt "Soạt" một tiếng đứng dậy, thu dọn đồ đạc có vẻ muốn chạy trước.

Hàn Thường Tại lại cười lạnh một tiếng: "Ai cũng không được đi, hôm nay liền cùng nhau tiễn Tiểu vương gia một đoạn đi."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Triển Chiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.

"Là mã đội Thổ Phiên, binh mã của Thiên Đô hội." Phong Thủ Lý trầm giọng nói với Triển Chiêu: "Ngươi mang theo Tiểu vương gia đi trước, chúng ta cản cho ngươi."

Triển Chiêu vẫn còn đang cầm đũa gắp rau, khó hiểu hỏi hắn: "Vừa rồi không phải ngươi nói rút sao? Sao lại không rút ?"

Phong Thủ Lý xấu hổ cười cười: "Tình hình này còn rút được sao, nghe nói khinh công của ngươi rất tốt, mau trở về kêu Triệu Phổ đến giúp."

Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử đặt đũa xuống, hỏi bé: "Ăn no chưa?"

"No rồi." Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Uống thêm miếng canh?"

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, lại cầm thìa lên ăn canh.

Khoé miệng Phong Thủ Lý giật giật, tâm nói - Triển Chiêu, lão nhân gia ngài không sốt ruột tí nào hả, tiểu hài nhi này có thân phận rất tôn quý đó, vạn nhất bị Thổ Phiên bắt đi, chẳng phải sẽ có thể lấy ra uy hiếp Triệu Phổ sao?

Phong Thủ Lý nghi hoặc, Hàn Thường Tại bên kia cũng nghi hoặc, hắn có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu: "Triển đại nhân, tựa hồ đã đoán được trước."

Triển Chiêu không nhanh không chậm hỏi lại: "Hàn Đô Thống ra ngoài mà cũng mang theo nhiều nhân mã như vậy sao?"

Hàn Thường Tại chậm rãi đi tới bên bàn: "Trùng hợp thôi."

"Nga..." Triển Chiêu gật gật: "Ta tin ngươi đụng phải chúng ta chỉ là trùng hợp, bất quá ngươi đoán coi có khi nào Triệu Phổ cũng trùng hợp ở ngay gần đây không?"

Hàn Thường Tại ngẩn người.

"À mà, Triệu Phổ tính sau đi, trước có ngươi nói xem có khi nào binh mã của Triệu Phổ đang trùng hợp ở ngay cạnh đây không nhỉ?" Triển Chiêu chống cằm nhìn hắn: "Ta nghe nói người quân chủ Thổ Phiên thương yêu nhất không phải nhi tử, mà là một khuê nữ, không bằng... thỉnh Hàn Đô Thống và quận chúa đến Hắc Phong thành làm khách được không?"

Hàn Thường Tại sửng sốt, nhíu mày nghĩ nghĩ: "Ngươi muốn lừa ta ?"

Triển Chiêu nhướn mi: "Ngươi tin hay không cũng được, đầu năm nay luyến tiếc hài tử bộ bất trứ lang*, Triệu Phổ có phải là người chịu để bị thiệt hay không, ngươi so với ta hẳn là rõ hơn."

*Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.

"Triển Chiêu..." Thần sắc trên mặt Hàn Thường Tại thay đổi: "Ngươi muốn xướng (diễn) không thành kế cho ta coi?"

Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ bụng: "Lúc đầu đúng là có xướng (gọi món), bất quá lúc này no rồi."

Hàn Thường Tại thoáng chần chờ một chút... cho dù hắn có mấy trăm nhân mã bên ngoài, nhưng muốn đối phó Triển Chiêu và Phong Thủ Lý cộng thêm mấy tên thủ hạ cũng không phải chỉ một một thời gian ngắn là có thể xong. Nếu Triệu Phổ an bài nhân mã ở phụ cận, đến lúc đó nói không chừng thật sự sẽ bị hắn một lưới bắt hết. Hơn nữa, nghe nói Triệu Phổ rất yêu thương tiểu tử Tiểu vương gia này, ngay cả Hoàng đế Triệu Trinh và Thái Hậu cũng rất thích nó... vậy Triệu Phổ sao có thể yên tâm để Triển Chiêu mang theo nó đến đây một mình?

Phong Thủ Lý thấy Hàn Thường Tại do dự, trong lòng âm thần tán thưởng Triển Chiêu, Triển Chiêu quả nhiên là người từng trải, đang trong hoàn cảnh nguy cấp mà cũng không kích động lấy một chút, dùng nghi binh chi kế, lúc này Hàn Thường Tại chỉ e khó quyết định rồi.

"Hừ."

Chính lúc này, tiểu quận chúa kia chậm rì rì nói một câu: "A Đạt, lên nóc nhà nhìn xem phạm vi mười dặm có binh mã không."

A Đạt lập tức mở cửa sổ nhảy ra.

Tiểu quận chúa hai tay nâng cằm, trừng Triển Chiêu, cứ như có thù oán gì đó: "Ngươi muốn hì ta a? Nói cho ngươi biết, bản quận chúa còn lâu mới tin, lát nữa a, móc mắt ngươi ra ném cho diều hâu ăn, tiểu tử này thì mang về, cho vào chảo dầu ."

Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ nhàng giật a giật - này là quận chúa kiểu gì vậy? !

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn tiểu quận chúa hung tợn trừng mình, bé cũng không còn nhỏ, lời đối phương đương nhiên nghe hiểu hết, kinh ngạc há miệng: "Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy nha, chúng ta cũng đâu có cừu oán gì."

"Thì thế nào? Ta ghét nhất là tiểu hài tử!" Tiểu quận chúa hung tợn nắm tay: "Đặc biệt là tiểu hài tử người Tống!"

Vốn dĩ lá gan Tiểu Tứ Tử rất nhỏ, bất quá thấy đối phương cũng chỉ là một nha đầu mới hơn mười tuổi là cùng, vì thế hảo nam không cùng nữ đấu, không thèm để ý đến nàng nữa.

Phong Thủ Lý có chút ngoài ý muốn, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Oa, lá gan ngươi cũng không nhỏ a !"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: "Có gì phải sợ, khi đi Cửu Cửu đã nói với ta, nơi này là địa bàn của hắn."

Triển Chiêu mỉm cười, Phong Thủ Lý gật đầu, quay đầu nhìn Hàn Thường Tại, ý tứ - ngươi xác định vẫn muốn ở lại?

"Công chúa, phụ cận không có phục binh !"

Lúc này, A Đạt trở về, hồi bẩm cho Tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa kia mím môi cười, có vẻ đắc ý.

Hàn Thường Tại thấy Triển Chiêu vẫn như cũ gặp biến không sợ, nhưng nhìn Phong Thủ Lý cau mày, trong lòng nghĩ - thường nói Triển Chiêu khôn khéo tài giỏi, hay là hắn thật sự đang dùng kế nghi binh, tận dụng thời cơ, làm mình mất cơ hội tốt!

Nghĩ thế, hắn khoát tay, ý bảo thủ hạ động thủ.

Một đám võ sĩ Thiên Đô hội bao vây bàn bọn Triển Chiêu đang ngồi.

Triển Chiêu một chút cụng không để ý, rút kiếm ra khỏi vỏ, chẳng qua lần này hắn không chút lưu tình, phàm là ai dám tới gần đều tặng một kiếm.

Phong Thủ Lý nhìn mà hoa cả mắt .

Hàn Thường Tại khẽ nhíu mi, Triển Chiêu dùng Nhất thủ kiếm! Cái gọi là Nhất thủ kiếm, chính là một kiếm đoạt mệnh.

Kiếm pháp cần nhanh, đao pháp cần mạnh. Thay lời khác nói, muốn dùng kiếm tốt người phải khôn khéo, muốn dùng đao mạnh người cần khí phách. Vừa rồi Triển Chiêu giao thủ với vài thủ hạ Thiên Đô hội cũng đã nắm được toàn bộ võ công chiêu thức của bọn họ, hơn nữa còn tranh thủ tìm ra nhược điểm. Vì thế lần này so chiêu, hắn đều nhắm vào nhược điểm mà tấn công, mỗi một kiếm lại đánh ngã một người.

Đảo mắt không quá một lát, đám võ sĩ Thiên Đô hội đã lết đầy đất, Triển Chiêu ngồi bên bàn, vẫn như cũ một tay nâng cằm, còn tiện tay lau miệng cho Tiểu Tứ Tử vừa uống canh xong.

Phong Thủ Lý lập tức cảm thấy như được đại khai nhãn giới, vỗ tay tán thưởng: "Hảo công phu !"

Triển Chiêu mỉm cười: "Phong huynh quá khách khí, chúng ta uống một chén."

Nhân duyên của Triển Chiêu từ trước đến nay luôn rất tốt, Phong Thủ Lý nhìn hắn thế nào cũng thấy rất thuận mắt, rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. (Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu)

Lúc này, Hàn Thường Tại nhìn Triển Chiêu cũng đã nổi lên vài phần sát tâm, nguyên bản một Triệu Phổ đã rất đáng hận, nay lại thêm một cao thủ, tên Triệu Trinh kia ngu ngốc như nhược nhưng sao trong triều lại có nhiều cao thủ như vậy chứ. Triển Chiêu không trừ ngày khác tất thành hậu hoạn.

Nghĩ đến đây, hắn nâng tay, tất cả cửa sổ đều mở tung.

Phong Thủ Lý nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy khắp nơi đã bị binh mã Thổ Phiên bao quanh, đám binh tướng tay cầm cung tiễn nhắm vào Triển Chiêu trong phòng.

Phong Thủ Lý không uống nổi nữa, có cần phải vậy không? Hàn Thường Tại này có tiếng là âm ngoan, xem ra giờ hắn đang muốn chém tận giết tuyệt, Triển Chiêu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể cản nhiều tên như vậy đi? Nhưng đưa mắt nhìn ra xa, hoàn toàn không có chút bóng dáng binh mã của Triệu Phổ, Triển Chiêu đang hù hắn thật sao ?

Phong Thủ Lý quay qua nhìn Triển Chiêu, ý tứ - huynh đệ a, ngươi còn tuyệt chiêu nào không?

Kỳ quái là, Triển Chiêu bưng chén rượu, bộ dáng nhàn nhã, tựa hồ không đem binh mã bên ngoài để vào mắt.

Hàn Thường Tại nhìn bộ dán của hắn lại sinh ra vài phần nghi hoặc, muốn chịu chết sao?

"Triển Chiêu, nghĩ đến an toàn của Tiểu vương gia, không bằng theo ta đi Thổ Phiên một chuyến?" Hàn Thường Tại vẫn tiên lễ hậu binh*, dù sao một khi bắn tên làm oa nhi này bị thương thì phiền lớn, còn nếu chẳng may bắn chết, không uy hiếp không được Triệu Phổ không nói, có khi còn kích động Triệu Phổ dẫn theo thiên quân vạn mã chạy tới Thổ Phiên báo thù, vậy mất nhiều hơn được .

* trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng võ lực

Triển Chiêu cũng không biết có nghe hay không, nhấp một ngụm rượu, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Tiểu Tứ Tử: "A? Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu và Tiễn Tử đâu?"

"A?" Tiểu Tứ Tử ngẩn người, nhìn trái nhìn phải: "Lại đào hầm đi đâu rồi nha?" Nói xong, bé chụm hai ngón tay, đưa lên miệng, huýt sáo một tiếng.

Tiếng huýt sáo của Tiểu Tứ Tử thanh thanh thuý thuý, ở giữa đại mạc trống trải truyền đi thật xa.

Triển Chiêu tiếp tục uống rượu.

Phong Thủ Lý không rõ, Thạch Đầu Tiễn Tử là ai? Chẳng lẽ lại là cao thủ.

Hàn Thường Tại cũng nghi hoặc, hắn phiêu liếc mắt ra xa một cái, không có binh mã.

Ngay lúc thở ra một hơi, đồng thời, tiểu quận chúa đột nhiên nhìn xung quanh: "Cái gì đang động vậy?"

Nguyên bản khách nhân trong điếm thấy gây nhau qua lớn đều trốn qua một bên, lúc này cũng cảm giác được toàn bộ mặt đất đều đang rung lên, như thể có cái gì ở bên dưới.

Còn đang khó hiểu, bỗng nhiên mọi người nghe thấy ngựa của binh mã Thiên Đô bên ngoài hí ầm lên.

Kế đó một vòng tròn lớn mặt đất bên ngoài khách sạn đột nhiên sụp xuống.

Tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, có con bước hụt xuống hố, ngã chổng vó, đám kỵ binh cũng không khá hơn bao nhiêu, một đám mặt hướng lên trời.

Hàn Thường Tại cau mày.

"Nha!" Tiểu quận chúa đột nhiên nhảy dựng, bởi vì mặt đất dưới ghế của nàng đột nhiên đùn lên một ụ đất to.

Nàng vừa lui lại, mặt đất đã bị mở ra, sau đó là hai tiếng "Sưu sưu", hai thân ảnh dính đầy bùn đất từ dưới hố vọt lên, nhảy đến giữa phòng lắc mình.

Mọi người chau mày, bị hứng cả một mặt đầy đất.

Nhìn lại, chỉ thấy hai vật thể một đen một trắng, cực lớn tựa gấu nhảy xuống đất, nhún mấy cái đã đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, phe phẩy cái đuôi to đùng cọ a cọ bé, vô cùng thân thiết.

"Ai nha má ơi." Phong Thủ Lý cả kinh nhảy sang một bên: "Này không phải con mẹ nó trảo li sao?"

Tiểu Tứ Tử xoa đầu Thạch Đầu và Tiễn Tử, gật đầu với Phong Thủ Lý.

Lại nói đại quân Triệu Phổ vừa đến đại mạc, Thạch Đầu và Tiễn Tử bắt đầu (hoang) dã lên. Trảo li vốn là động vật sinh trưởng tại đại mạc, chúng thích đào hang xuyên đại mạc, uống nước ngầm, ăn hạt tử độc trùng trong đất.

Tiểu Tứ Tử đi đâu, Thạch Đầu Tiễn Tử tự nhiên cũng theo tới đó, chẳng qua nhìn thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử vào khách điếm ăn cơm, hai đứa nó cũng chui xuống đất làm một bữa.

Trảo li cực có linh tính, nhưng tính cách nghịch ngợm, yêu nhất là đào hầm làm cho động vật trên mặt đất sụp hố. Hồi trước Thạch Đầu rất nghịch ngợm, cũng ở trong quân doanh của Triệu Phổ phá như vậy một hồi, bị Triệu Phổ bắt được lôi ra đánh mông, vì thế nó không phá quân doanh nhà mình nữa mà chạy đến đây phá đám người Thổ Phiên.

Phong Thủ Lý sợ trảo li là có đạo lý .

Tên thực tế Trảo li là loài hung hãn nhất cũng nguy hiểm nhất trong đại mạc, cho dù có là sói sa mạc nhìn thấy trảo li cũng phải nhượng bộ lui binh. Cương trảo trên bốn chân của chúng thông thiên triệt địa, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ, hình thể cũng lớn. Thạch Đầu và Tiễn Tử là được Tiểu Tứ Tử nuôi nên mới ngoan như thế, chứ bình thường trảo li đều là mãnh thú.

Phong Thủ Lý nhích qua chỗ Triển Chiêu, nhỏ giọng nói: "Thứ này rất quý đó."

Triển Chiêu mỉm cười liếc Hàn Thường Tại một bên vẻ mặt kinh ngạc một cái, ý tứ - còn không biết khó mà lui ?

Hàn Thường Tại cũng minh bạch có khả năng đối phương có chuẩn bị mà đến, không nên ở lâu.

Nhưng vị tiểu quận chúa vừa rồi ngã chổng vó, vừa tức vừa giận, đứng lên mắng binh lính vừa mới trèo khỏi hố: "Các ngươi đồ ngu này, còn không giết chúng cho ta, bằng không trở về tất cả tru di cửu tộc!"

Bọn lính cả kinh mặt tái mét, đành phải rút đao kiên trì tiến vào.

Triển Chiêu lắc đầu: "Cái này gọi là dưỡng không giáo phụ chi quá*, nữ nhi điêu ngoa như vậy, có thể thấy được quốc vương Thổ Phiên cũng không tốt chỗ nào, thật quá thất vọng."

*sinh mà ko dạy là lỗi của bậc bề trên

"Ngươi nói cái gì ? !" Tiểu quận chúa trừng mắt.

"Ngươi tâm địa độc ác hảo đáng ghét." Tiểu Tứ Tử mở miệng: "Nữ hài tử yếu tâm địa phải tốt mối có người thích, nào có ai như ngươi, mở miệng ngậm miệng chính là giết người." Vừa nói, bé vừa khoát tay với đám binh lính đối diện: "Không cần để ý nàng, coi chừng hư theo."

Triển Chiêu ôm má nhịn cười - sở dĩ Tiểu Tứ Tử biết nói chuyện kiểu này là vì gần đây bé đang nghiên cứu làm thế nào để dạy Hương Hương đang càng ngày càng lớn trở thành một tiểu công chúa có tri thức hiểu lễ nghĩa dịu dàng động lòng người.

"Giết cho ta..." Tiểu quận chúa thẹn quá hoá giận, Hàn Thường Tại muốn ngăn cũng không kịp, nàng đã ra lênh cho người giết Tiểu Tứ Tử.

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, mặt đất lại rung lên.

Hàn Thường Tại nhíu mày.

Phong Thủ Lý cúi xuống nhìn: "Vẫn còn trảo li à ?"

Triển Chiêu cười lắc đầu, lấy chiếc đũa chỉ chỉ đường chân trời ngoài xa xa cửa sổ cát vàng và trời xanh đang tương giao, chậm rì rì nói: "Đã sớm kêu đi mà ngươi không đi, lúc này có muốn chạy cũng không được ."

Mọi người sửng sốt, theo hướng đũa của hắn nhìn ra ngoài... mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Chỉ thấy trên đường chân trời có một đường kẻ màu đen càng lúc càng rõ.

Đội quân thiết giáp kỵ binh màu đen lấy tốc độ cực nhanh mà đến, cảnh tượng năm mươi vạn đại quân hành quân chỉnh tề quá mức rung động, mặt đất lần này là bị rung lên thật sự, cờ hiệu màu đen dưới bầu trời xanh phi thường nổi bật, chính giữa chín con rồng thêu bằng chỉ vàng là một chữ "Triệu" chói mắt, chữ đáng sợ nhất giữa đại mạc này.

"Cửu Cửu đến rồi." Triển Chiêu sờ đầu Tiểu Tứ Tử: "Thần khí thật ha."

Tiểu Tứ Tử cũng cười híp mắt, đúng là rất thần khí nha.

Hàn Thường Tại nhìn quét một vòng, thầm nghĩ một tiếng không xong... toàn bộ khách điếm đều đã bị bao vây, xem ra Triệu Phổ thật sự đã sớm có chuẩn bị.

Phong Thủ Lý hiếu kì hỏi Triển Chiêu: "Không phải vừa nãy ngươi chỉ lừa hắn sao?"

"Ừh." Triển Chiêu vẻ mặt vô tội gật đầu.

"Vậy..." Phong Thủ Lý khó hiểu: "Sao Triệu Phổ lại đến đây ?"

Triển Chiêu cười gượng một tiếng: "Tiểu Tứ Tử, nói cho hắn biết vì sao đi."

Tiểu Tứ Tử cười hì hì nhìn Phong Thủ Lý: "Ngốc ngốc, vừa nói rồi mà, nơi này là địa bàn của Cửu Cửu."

Phong Thủ Lý quay lại, vẻ mặt đồng tình nhìn Hàn Thường tại - ngươi thảm rồi !