Quỷ Hạng

Chương 34: Chân tướng, hóa ra không như tôi tưởng tượng




Trần Lân kéo tôi một cái, cánh cửa lớn phía sau từ từ khép lại, mà linh hồn Vũ Bác Hoa chẳng biết đã trôi về phương nào.

Nếu biết trước chuyện sắp xảy ra, nhất định tôi sẽ mất cảnh giác mà đi theo Trần Lân như này, tôi nghĩ, cái sai của mình chính là đã chủ quan, cho rằng bản thân hiểu rõ hai anh em này, không, đúng hơn là, từ lúc bắt đầu tôi đã suy đoán chệch hướng.

Tiếp tục di chuyển giữa tầng tầng lớp lớp sương mù, tiếng bước chân Trần Lân lúc gần lúc xa. Tôi chẳng mong hắn ân cần chăm sóc như Trần Kỳ, còn cố ý giữ khoảng cách tầm một thước với tôi, trong khi ở đây, hoàn toàn mất khả năng sử dụng thị giác, tôi đành phải dựa vào đôi tai, có điều càng cố càng thêm nhiều thanh âm của địa ngục lọt vào.

Cuối cùng khi thấy sương mù đã tản dần, tôi đã đứng trong một căn phòng nhỏ hẹp. Cũng như căn phòng nhỏ màu đen của Trần Kỳ, nơi này cũng phủ kín bởi các kí tự và hình vẽ, chính giữa đặt một cỗ quan tài đỏ tươi.

Khoảnh khắc Trần Lân xoay người chốt cửa tôi đã cảm giác có chuyện chẳng lành. Ánh mắt hắn thu hẹp nhìn tôi đăm đăm, còn tôi thì nhìn thẳng lại hắn. Rốt cục hắn cũng lảng đi, khẽ cúi người, đẩy nắp chiếc quan tài trước mặt tôi.

Dường như có ai đang nằm trong đó, bên trên thi thể được phủ một lớp vải bố đen, tôi chăm chú quan sát xem rốt cuộc thi thể hình dáng như nào, có điều không hiểu vì sao lại thấy khó thở.

Trần Lân rốt cục mở miệng: “Triệu Tiểu Mạt, ngươi có muốn biết vì sao Thanh Anh có thể tồn tại nhiều năm như vậy, mà chẳng ai tóm được ả không?”

Tôi gật nhẹ.

“Ha”. Gã đàn ông nọ cười khan một tiếng, ánh mắt hệt lưỡi rắn, “Bởi vì thế này nhé, bởi vẫn còn thời gian để thay đổi, có kẻ thần thông quảng đại, luôn luôn bảo vệ ả, đến khi hắn bất ngờ che đậy, kì thực lại phát hiện chẳng thể thay đổi được nữa!”

Tôi hít sâu một hơi: “Trần Kỳ?”

“Ồ! Ngươi còn thông minh hơn cả ta cơ đấy.” Trần Lân cười nhạt, “Hơn một trăm năm nay, ta nhường nhịn cho phải phép, để ông già đó làm hỏng việc mấy lần! Ngươi không thể tượng tượng nổi đâu, hai con quỷ nhỏ song sinh chính là được hắn gọi về từ Tử Hồn trong ao. Biết cái gì là Tử Hồn không, là hồn phách vĩnh viễn không thể luân hồi, chưa kịp ra đời đã chết, tìm cũng không ra mảnh làm người, bị vứt bỏ từ trứng nước! Thảm chưa? Vậy ngươi có muốn biết hai món đồ chơi đó chết ra sao không? Thai phụ kia bất cẩn mà đi trêu chọc Trần Kỳ, là kẻ đã chết, người sống chẳng thấy được, mà trong bụng thì mãi chẳng thấy lớn? Cả đời như vậy, mẹ kiếp! Song thai đã chết, hay lắm sao?”

Câu chuyện từ Trần Kỳ và bà cụ Trì chồng chéo, tôi dần dần hiểu ra thì trong lòng đã nhói đau.

Trần Lân càng nói càng tức giận, hoàn toàn không có ý ngưng: “Không thu nạp được Thanh Anh, là vì hồn phách đã tan rã, là Tử Hồn, Tử Hồn luân hồi không dừng, oán khí tổn thương người khác, ngày đó ta đã nói tự mình ra tay, kết quả bị anh trai chế giễu, chẳng những bị ngăn cản mà còn khiến ta để hai đứa trẻ Tử Hồn sinh ra, không bực sao được? Mấy ngàn năm qua người sống cùng quỷ mà bình an vô sự là nhờ đâu, là phép tắc ngươi hiểu không? Nếu quy củ đều bị hắn phá hoại, đã thành mớ hỗn độn lâu rồi!”

“Sao anh ta lại làm vậy?”

“Vì sao hả? Vì ngươi! Vì tìm ngươi đấy! Vì giúp đám đàn bà thối kia! Ngươi có biết mình là ai không? Ngươi có hiểu ý tứ của tên nhóc Cố Tuất nói mang ý tứ gì không? Ngươi có biết sự tồn tại của ngươi có ý nghĩa thế nào chưa? Ngươi có biết ả sống cùng người hiện tại, một tia linh hồn dã quỷ nhỏ bé dã quỷ lại có thể tồn tại trên đời này, tìm đến ngươi giết ngươi, ả phải lấy bao nhiêu linh hồn ngươi biết không!? Ngươi [bad word] biết gì hết!”

Mỗi chuỗi câu hỏi Trần Lân đặt ra tôi đều hiểu.

Hóa ra, hóa ra tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi, đều do lỗi của Trần Kỳ, hắn yêu tôi bảo vệ tôi, hắn ở trước mặt rồi làm sau lưng mọi thứ đều rối loạn.

Thanh Anh làm thiếp ở Bối lặc phủ, mười tháng hoài thai, vốn là việc vui, đúng lúc đó gặp Trần Kỳ công chuyện ở trần gian, từ đó yêu kính hắn vô vọng, nhưng cũng gây nên cái chết của thai nhi, cuối cùng bị cho là điềm gở rồi đuổi khỏi nhà.

Đã đến lúc Trần Kỳ quay về địa phủ, bỏ lại thai phụ, Thanh Anh chẳng biết điều gì, chỉ biết người mình yêu đã chết, vì thế học được cấm thuật từ đâu đó, muốn sử dụng linh hồn tản mác của mình để cứu Trần Kỳ. Nhưng thuật này sao thi triển được với hắn?

Vì vậy ả ôm mối hận đến chết, hồn phách tan tác, từng ngày gom chẳng đủ, từng ngày chẳng thể đầu thai kiếp khác. Nhưng bất ngờ hơn cả bất ngờ, linh hồn của người đàn bà đáng thương này lại nhập luân hồi, thành một hình dạng không hoàn chỉnh xuất hiện ở nhân gian.

“Nhưng thực sự lão không biết bằng cách nào hồn phách không trọn như cậu lại hóa người... Hồn vô mệnh không sinh, mệnh vô hồn không sống, bảy vía không trọn, bởi vậy mệnh hồn cậu không vượng, rất dễ nhiễm âm khí, có thể sống đến tuổi này…”

Lời Cố Tuất còn văng vẳng bên tai, hóa ra tôi chính là một phần linh hồn còn thiếu, tôi, là một mảnh của ả.

Tôi nghĩ lại khuôn măt mình trong gương bốn mắt giao nhau, mi mục không nét, nhợt nhạt, đúng như lời bà cụ Trì, đẹp tựa như vẽ. Hèn gì giống đến thế, hèn gì cô ta tìm đến tôi, hèn gì gặp Trần Kỳ lại bi thương đến vậy… Hèn gì Trần Kỳ, lại yêu tôi.

Tôi chính là ả.

Tôi nhớ tới không khí trầm lặng vô cùng khi ở bên An Kỳ cùng An Na, nhớ lúc quỷ thai ở bên gối tôi gọi mẹ, đám nhỏ vô tội nhưng chẳng cách nào siêu sinh, lại bị kéo về nhân thế, chỉ vì ràng buộc cốt nhục trong linh hồn mà tôi từ thành phố nhỏ phía Nam đến tận Bắc Kinh rồi ở Đại Tỉnh Hồ Đồng.

Tất cả đã được an bài.

Tôi còn nhớ ảo ảnh bên giếng cổ, chuyện từ triều Thanh, như lạc vào kỳ cảnh. Đó là trí nhớ của cô ta, người đàn ông kéo xe, bộ váy đỏ tươi, góc tiểu viện cạnh Ung Hòa Cung, nam nhân cao lớn ôm cô vào lòng.

Mà hắn cũng mỉm cười như vậy với tôi…

Trong lòng đột nhiên quặn đau.

Trần Kỳ, anh phá luật nhiều như thế, coi mạng người như cỏ, khiến địa phủ và trần gian náo loạn, toàn bộ việc này hóa ra là vì muốn giúp người đàn bà của anh thu hồi bảy hồn sáu phách. Còn trước mặt tôi, trước mắt tôi, nhìn thành người khác, ôm tôi hôn tôi, lại đem những cái hôn cái ôm yêu thương đó gửi về một nửa khác đã mất, nhưng không thuộc linh hồn tôi.

Cao Học Huy, Vũ Bác Hoa, Viên Viện… Toàn những người vô tội bị cướp đi sinh mệnh vì anh dung túng ả đàn bà của mình, muốn tôi phải đối mặt thế nào đây?

“Có điều lần nay anh đã thực sự yêu.”

Anh nói vậy mà tôi cũng tin, rất tin.

Tôi đã hoàn toàn tin tưởng.

Tôi vòng qua Trần Lân tiến lên mở vải bố trong quan tài. Dung mạo của người đàn bà nằm dưới kia đã mục nát, làn da xám đen nhăn nhúm, cái đầu trơ xương hiện ra, một chiếc đinh gỗ cắm xuyên tim.

Thanh Anh. Thứ cô muốn tôi đưa là mạng của tôi, hay là Trần Kỳ, hay là cả hai?

Nhưng thật có lỗi. Triệu Tiểu Mạt tôi đã không muốn đưa, thì đừng hòng ai cướp được.

Tôi trông cái xác kia ngồi dậy, chầm chậm xoay gương mặt chết chóc về phía tôi, tròng mắt mở lớn bất thường, ả nhìn tôi tôi cũng nhìn ả. Ba vết cào trên mu bàn tay đã đen kịt còn tôi cứ như vậy đối mặt với ả.

Đã chẳng còn sợ hãi, chỉ còn tổn thương và oán hận vì bị lừa gạt.

Đột nhiên Trần Lân bóp chặt bờ vai tôi không để nhúc nhích. Song khi tôi dùng hết sức đánh về phía sau định thoát khỏi gã, bản thân tôi lại mỉm cười.

Chưa hề đánh trúng gì hết. Không khí, cũng giống nhau, chỉ là không khí….

Trên mặt xuất hiện nét đùa cợt hệt như Trần Kỳ. Mu bàn tay đau như thiêu như đốt, vết thương chậm rãi biến thành hình Bát Quái. Trần Lân vẫn giữ nụ cười chế nhạo, nâng tay chém xuống, đao nhọn xuyên thẳng giữa tâm Bát Quái, cũng đâm qua tay tôi.

“Máu trấn Bát Quái”, Cố Tuất bảo như thế.

Tôi không kêu, thậm chí chẳng hề thấy đau.

Trần Kỳ. Nếu anh biết tôi chết như vậy, trả lại hồn phách cho người đàn bà anh yêu, nếu anh biết tôi hoàn toàn tin tưởng vào những dối gạt của anh tận phút cuối, trọn vẹn… Nếu anh biết, tôi còn yêu anh…

Nếu anh biết cho đến bây giờ, tận lúc này tôi vẫn yêu anh.

Liệu anh có cười nhạo tôi như Trần Lân không?