Quỷ Hạng

Chương 11: Bóng đè




Sắc trời đã gần hửng sáng, phát hiện bản thân không ngờ đã trở lại nhà vệ sinh công cộng lúc trước. Tôi vịn tường đứng dậy, phủi phủi đất cát dính trên quần, ngoại trừ lúc vừa đứng dậy, đầu hơi choáng váng, còn lại cũng không thấy gì bất ổn.

Từng hình ảnh trong đêm tràn về tâm trí. Trước lúc ngất xỉu, cái ôm vào lòng kia, lại thuộc về thầy Trần. Dù có nghĩ ngợi thế nào tôi cũng chẳng thể lý giải, vì sao hắn xuất hiện ở đây, còn giờ đã đi đâu, mà sao ma nữ kia trông thấy hắn liền… Nghĩ đến đây, tôi giật mình, gương mặt dữ tợn nhợt nhạt của ma nữ hiện ra rõ ràng như ở ngay trước mắt.

“Cách…!”

Trong nhà vệ sinh đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ dường như khiến tôi nhảy dựng khỏi mặt đất. Đúng là thanh âm này, dẫn dắt tôi và Tiểu Cao từ nhà đến đây, mà tới tận bây giờ tôi vẫn không biết đó là tiếng gì. Khoan đã, Tiểu Cao, Cao Học Huy, cậu ta đi đâu rồi?

“Cách!”

Tiếng động lại trắng trợn vang lên. Tôi thầm nghĩ, hiện tại trời sắp sáng, ánh nắng sẽ mau chóng chiếu rọi khắp nơi, giữa ban ngày ban mặt ma quỷ sao còn quấy phá được? Không chút do dự, nhấc chân rảo bước tiến vào nhà vệ sinh.

Đèn không sáng, ánh sáng từ lỗ thông gió chiếu vào chỉ có thể lướt qua sơ sơ toàn bộ không gian hơi hẹp này. Tiếng động quái dị dừng lại, càng thêm yên ắng, tôi dậm chân vỗ tay, trước sau cũng không thấy đèn sáng.

Hỏng rồi ư?

Rời đi sự chú ý về ngọn đèn, theo ánh nắng đang dần dần sáng lên, bên trong nhà vệ sinh vẫn giống ngày hôm qua chẳng có vật nào. Nghĩ đến đây trong lòng tôi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn bước tường nọ và khe hở phía trên, nơi đó cũng chẳng thấy gì.

Xung quanh tĩnh mịch, ngày thường vào thời điểm này cũng có một vài người già thức giấc, hàng ăn sáng cũng bắt đầu mở, nhưng nhà vệ sinh công cộng như bị cách ly, tôi chỉ nghe thấy nhịp thở của chính mình.

Cảm giác này vô cùng áp lực, tôi chẳng muốn bản thân lún quá sâu vào chuyện này nên xoay người bước ra cửa.

Trong giây lát quay lại che khuất ánh sáng, ngắm nhìn chiếc bóng trên mặt đất, tôi không khỏi ngây người lần nữa. Tuy rằng chỉ chớp mắt, nhưng chính xác trên mặt đất có đến hai cái bóng!

Nơi này, không chỉ có mình tôi!

Cùng lúc đó, một âm thanh ồ ồ ngắn ngủi quen thuộc vang lên bên tai, tiếng động gần như vậy, dường như sát trên đầu! Nỗi kinh hoàng chẳng hề nhỏ, tôi sợ tới vỡ mật, vậy mà cơ thể như hóa đá không theo sai khiến, mặc cho mùi bùn đất thối rữa của xác chết xộc vào mũi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi quay sang nhìn về tấm gương loang lổ vệt nước bên trái, vừa trông thấy đã muốn ngất đi.

Trong gương, toàn thân ma nữ áp sát ngay sau lưng, hai tay chống lên vai, đầu gục xuống ngay trên đỉnh đầu tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Đầu tôi ngẩng lên cứng ngắc, vì thế đối diện ngay mặt ả. Mà bởi ả nhìn từ trên xuống, nên khuôn mặt bị đảo lộn trong mắt tôi, trán tôi đối diện cằm ả —— do cái mồm quái đản đã ngoác rộng đến mức cực hạn không thể tưởng tượng nên cái cằm trông thật vặn vẹo.

Từ trong khoang miệng tỏa ra mùi xác chết, đầu lưỡi dài ngoằng vươn ra, dựa theo góc nhìn của tôi còn thấy rõ mặt trên cái lưỡi đã thối rữa quá mức.

Thần kinh của tôi rốt cuộc không thể chịu nổi, “A” một tiếng thét lên. Trước mắt đột nhiên chói lóa, chờ đến lúc nhìn rõ xung quanh thì tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Chẳng lẽ đây là một cơn mơ? Chân thực như vậy, hóa ra chỉ là ác mộng sao… Vậy cơn ác mộng này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

“Tiểu Mạt, cậu không sao chứ?”

Là giọng nói của Cao Học Huy. Tôi lấy lại bình tĩnh, quan sát gương mặt âu lo của cậu ta ngay trước mắt.

“…!!” Tôi vội túm lấy áo cậu ấy, “Anh Học Huy! Anh không việc gì sao? Thật quá tốt rồi!”

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, thanh âm cũng nặng nề: “Tôi thì có việc gì được chứ? Gặp chuyện không may là… là Viện viện.”

“Viên viện? … Cô bé làm sao vậy?”

Tiểu Cao chậm rãi thở dài một hơi, bảo: “… Đã chết.”