Quy Đức Hầu Phủ

Chương 59




Hôm nay mấy người Thải Hà không cần nhắc nhở người hầu của Hầu phủ đi cùng, bọn họ chỉ cần nghiêm túc nhìn thẳng đi theo cô nương các nàng, không hề phát ra tiếng bước chân, không nhìn ngó lung tung. Ngu nương do Khương lão phu nhân dạy dỗ nên tiểu nha hoàn đắc lực dưới tay nàng cũng không bình thường. Đồ quản gia và gã sai vặt cũng không nhiều lời, đều là người của Hầu phủ có thể sai ra ngoài làm việc. Một đám người Hầu phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đi đằng sau Thiếu phu nhân bọn hắn, khí thế không bình thường.

Vô hình khiến cho chủ tớ Hoắc gia cũng đánh giá cao hơn.

Lúc này, không còn ai nhớ Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu xuất thân là nhị cô nương Hứa gia, phụ không thương mẫu không yêu.

Hoắc phủ còn lớn hơn Hầu phủ. Hứa Song Uyển đi theo người cả đoạn đường mới thấy loáng thoáng nóc nhà của đại sảnh…

Thời tiết hôm ấy rất tốt, gió khẽ thổi, mặt trời chói chang. Dọc đường Hứa Song Uyển cười nói với phu nhân của Hoắc ngũ công tử: “Xem ra cửu cô nương chính là cô nương có hào quang, ngày nàng ấy cập kê thì thời tiết rất tốt.”

Hoắc ngũ phu nhân nghe thấy thì ngẩn ra, thật sự phục vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu này, hào quang, nghe này? Đúng là thổi phồng người.

“Ngài thật là biết khen người…” Phu nhân của Hoắc ngũ công tử, cũng chính là đời cháu của Hoắc gia, ngũ Thiếu phu nhân cười nói: “Nếu cửu muội biết ngài khen muội ấy như thế, không biết vui mừng biết bao.”

Hứa Song Uyển mỉm cười đáp lời: “Ta nói thật lòng, nếu như cửu cô nương nghe thấy mà vui mừng thì cũng may.”

“Ngài,” Ngũ Thiếu phu nhân cũng biết đã gặp cao thủ, quả nhiên Hầu phủ không giống ngày xưa. Lúc trước bà bà phái nàng tới, trong lòng nàng cũng chẳng đánh giá cao vị Thiếu phu nhân Hầu phủ này; bây giờ xem lại, bà bà cẩn thận không hề sai: “Thật biết nói chuyện, ta không phải cửu muội mà nghe thấy cũng vui mừng.”

Ngũ Thiếu phu nhân nhìn như không đứng hàng cao, nhưng thân phận nàng ta không hề tầm thường. Mẫu thân từng là Quận chúa được tiên hoàng yêu quý, lúc nàng ta sinh ra đã được tiên hoàng phong làm Huyện chủ; phong hào này không phải nữ nhi nào của Quận chúa cũng có thể đạt được. Trong bối phận cháu dâu của Hoắc gia thì nàng ta có thân phận cao nhất.

Thân phận nàng ta cao quý nhưng rất biết làm người, là cháu dâu xuất sắc nhất của Hoắc gia.

Hoắc gia người đông, có rất nhiều phu nhân có thể đương gia làm chủ. Rất nhiều việc còn chưa tới phiên cháu dâu ra mặt, nhưng nàng ấy thân làm cháu dâu đã chiếm được vị trí giúp đỡ Hoắc gia xử lý việc nhà.

Ngay cả Hoắc đại Thiếu phu nhân cũng không bằng nàng ta.

Phu nhân của Tuyên Trọng An đã tới, Hoắc gia liền phái nàng ta tới tiếp đón. Dẫu tong lòng các nàng, tiểu phu nhân này không thể bằng thê tử Hoắc gia nhưng các nàng cũng trịnh trọng tiếp đãi người của Tuyên Trọng An, không hề khinh thường.

Điều này khiến Hoắc ngũ Thiếu phu nhân đang lơ là trong lòng khâm phục bà bà có tâm tư nhìn xa trông rộng.

Nếu phái người hơi bất cẩn đến thì chắc không phải là đối thủ của vị Hầu phủ Thiếu phu nhân này.

Hứa Song Uyển kín kẽ đối đáp với vị Ngũ Thiếu phu nhân này, không một lỗ hổng, nhìn như nhiệt tình vui mừng, kỳ thực chẳng lộ ra chút tin tức liên quan tới Hoắc gia. Nàng không lên tiếng nhiều, cũng chẳng có ý định thăm dò.

Cao thủ so chiêu, thường thường thật giả khó phân. Hai người hàn huyên một đống chuyện, ngươi tới ta đáp nói cười không ngừng, nhìn như náo nhiệt; thật ra là chẳng lộ ra chút phong thanh cho người ta nhìn ra.

“Ngài cũng thế.” Hứa Song Uyển mỉm cười trả lời.

“Ây da, này đúng thật là như vừa gặp đã quen, Tuyên Thiếu phu nhân, sao trước kia chúng ta không quen biết nhỉ?”

“Ta như này làm sao có thể lọt vào mắt Ngũ Thiếu phu nhân được.”

“Ngài đừng khiêm tốn như vậy…”

Các nàng vừa đi vừa cười nói, ngươi tới ta đi qua lại cả đoạn đường, rốt cuộc cũng tới Lưu Danh đường.

“Tới rồi, tới rồi, nhanh báo cho phu nhân, Ngũ Thiếu phu nhân và phu nhân trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu đã tới.”

“Báo, phu nhân trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu tới!”

“Báo, phu nhân trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu tới…”

Âm thanh vang dội, người hầu từng người báo tin chứ không chạy loạn.

Có thể nhìn ra khí thể của Hoắc gia.

Hầu phủ đã sa sút nhiều năm, đâu chỉ kém ngàn dặm so với hào môn vọng tộc chân chính sừng sững hơn trăm năm không ngã.

Đột nhiên Hứa Song Uyển hiểu sự không cam tâm trong lòng trưởng công tử.

Phủ Quy Đức Hầu, hai chữ Quy Đức, không phải bởi vì đạt được công cao mà được. Hoắc gia là đại nguyên soái khai quốc, mà khi đó khai quốc, Hầu phủ là Vương Công, đứng trên Hoắc gia.

Mà hiện nay là phụ thuộc.

Nhưng ngày tháng này trôi qua như học vấn, đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.

Hứa Song Uyển chưa từng khinh thường Hoắc gia, lúc này cũng chẳng đố kị với Hoắc gia, ngược lại trong lòng dâng lên khí thế đấu tranh.

Hoắc gia có thể lội ngược dòng, sao phủ Quy Đức Hầu không thể?

Trước đây, Hoắc gia có Hoắc Oánh cô nương bất kính ngay trước mặt nàng, chưa tới vài ngày Hoắc gia đã sai người tới cửa nhận lỗi với Hầu phủ, đồng thời cũng đưa tin là vị muội muội của Thái tử phi – Hoắc Oánh cô nương đã bị trong nhà đưa tới am ni cô tu hành một năm.

Khi đó Hầu phủ vẫn đang ở thế yếu, hành động của Hoắc gia không đơn giản chỉ là cho Hầu phủ một câu trả lời, cũng khiến nàng khá khâm phục hành động này của Hoắc gia.

Bất kể như nào, một gia tộc không ở bên ngoài bao che tử tôn thì đã nói rõ rằng gia tộc này vẫn còn lòng cảnh giác.

Không giống Hứa gia, tử tôn làm sai nhưng làm như chưa từng xảy ra — nhìn có vẻ như chiếm lợi ích, để tử tôn ở nhà, thế một con dê đầu đàn; xem như nhà này đã xong.

Từng tiếng từng tiếng truyền khắp phủ, nếu như nhà nào môn hộ thấp nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên.

Trước đây tuy Hứa Song Uyển chưa từng thấy cảnh này, nhưng nụ cười trên mặt nàng là vạn năm không đổi. Chỉ cần nàng mỉm cười thì chẳng ai có thể nhìn ra suy nghĩ từ mặt nàng.

Bản lĩnh của nàng là quanh năm suốt tháng tự mình luyện ra. Ngoại trừ phu quân nàng yêu thích hay đùa nghịch trước mặt nàng, khiến nàng lúng túng thì chẳng có khuyết điểm nào khác.

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân thấy sắc mặt nàng không thay đổi thì cười càng sâu hơn. Nàng ta lên tiếng: “Mau vào bên trong, yến tiệc đã xong, chỉ chờ ngài vào chỗ thôi.”

Người này chính là như vậy, ngươi không luống cuống, bình tĩnh nhàn nhã, dẫu chỉ ăn mặc thoả đáng không lộng lẫy, cũng sẽ bị người trên cao liếc mắt nhìn — gia tộc lớn, cơm ngon áo đẹp đến cuối sẽ lấy đá tự đập chân, chỉ cần khéo léo ăn mặc thoải mái, thì sẽ không quá tính toán chi li.

Người bình thường không nhìn ra.

Nhưng cũng chỉ là không nhìn ra mà thôi.

Trên dái tai của phủ Quy Đức Hầu Thiếu phu nhân này đang đeo ngọc huyết phượng đỏ đậm. Ngọc này mới được kinh thành phát hiện được năm, sáu năm; hiện tại có binh lính triều đình canh gác nên người bình dân không thể biết. Chỉ có trong cung và quý tộc có thể mua được. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân tinh mắt, giữa đường đã phát hiện đồ vật trên tai vị Thiếu phu nhân này. Nàng ta đợi người này cả đoạn đường đều không mặn không nhạt đáp lời thì biết đã gặp kỳ phùng địch thủ, đâu chỉ là cao thủ. Lúc này nàng có lòng muốn kết giao với Thiếu phu nhân này.

Bọn người hầu chỉ cần không quá ngu dốt muốn chết thì đều nhìn sắc mặt chủ tử làm việc. Đám người của Hoắc phủ vừa nhìn Ngũ Thiếu phu nhân vẫn luôn kiêu ngạo trong phủ cung kính với Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu thì âm thanh truyền lời mang theo hai phần ân cần. Hứa Song Uyển vừa tiến vào đại sảnh của Lưu Danh đường thì những người này liền cất giọng cao vút truyền lời khiến mọi người trong sảnh đều nhìn về phía cửa…

Không dưng lại được người khác chú ý. Trong đại sảnh một đám người hơn mười vị phu nhân hào hoa phú quý nhìn về phía nàng, Hứa Song Uyển phát hiện lòng mình chẳng hề gợn sóng.

Trước kia ở trong mắt nàng, những phu nhân này, người nào người nấy đều đang trịnh trọng chờ đợi. Chỉ là nàng bị trưởng công tử trong nhà trêu đùa đã lâu, đã nhiều lần đỏ mặt; Hứa nhị cô nương xuất thân Hứa gia phát hiện nàng đã có thể tiếp nhận mọi chuyện nhanh hơn trước kia.

Nàng không biến sắc, cụp mắt mỉm cười tiến vào đại sảnh, bước đi đều đều không nhanh không chậm.

Hoắc Đại phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Hoắc Thái tử phi đã đứng lên, mỉm cười đưa tay về phía nàng: “Vị này, có phải là Thiếu phu nhân của Tuyên trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu?”

Lễ nghi Đại Vi rườm rà, ai đến nhà đều có tên gọi tắt, nhà quý tộc thì hai, ba chi ở chung nên xưng hô phức tạp rối loạn. Tên gọi tắt thì chỉ có người nhà mới biết, còn đối với nhà không quen biết thì sẽ gọi thẳng đầy đủ tên; hiện nay Hoắc Đại phu nhân là vậy.

Trí nhớ của Hoắc Đại phu nhân không tốt lắm, vào ngày yến tiệc của Hoàng thái tôn trăm ngày hai người từng gặp mặt, không phải là hoàn toàn không quen biết.

Nhưng Hứa Song Uyển nghe lời, Hoắc Đại phu nhân nói những lời này nghĩa là không nhớ rõ nàng thì nàng cũng làm như hai người mới gặp lần đầu. Nàng không bắt bẻ làm mất mặt Hoắc Đại phu nhân, mà còn mang theo chút cung kính nhún người, mỉm cười đáp: “Xin chào phu nhân, thiếp thân chính là người của phủ Quy Đức Hầu.”

“Đúng thật là hoa nhường nguyệt thẹn.” Hoắc Đại phu nhân cười nói.

Hứa Song Uyển nổi tiếng bên ngoài, trong mắt trưởng bối là hiền thục, nhưng trong miệng của mấy công tử là vì dung mạo xuất sắc của nàng.

Có công tử thế gia từng âm thầm nhìn nàng, chê nàng quá chất phác không biết thời thế, không giống những cô nương bị bọn họ thổi phồng sẽ giãy bày tâm sự với bọn họ, quỳ gối xin bọn họ ban vui; nhưng không thể phủ nhận rằng bọn họ ai nấy đều khen nàng xinh đẹp, vì thế dẫu nàng chất phác không hiểu phong tình thì bọn họ cũng chẳng để ý. Bọn họ xem như của quý, càng không tiếc lời ca ngợi. Vốn chỉ có bảy, tám phần màu sắc thì cũng bị bọn họ truyền ra thành mười phần.

Trước kia nàng chỉ có bảy, tám phần xinh đẹp; nhưng lúc này là độ tuổi đẹp nhất trong đời, nàng đã làm mẫu thân nên dung mạo đạt đến độ chín là mười phần. Hoắc Đại phu nhân thốt lời cũng quan sát nàng một lát.

Cô nương này, nói là quốc sắc thiên hương cũng chẳng quá.

Phủ Quy Đức Hầu cưới được nữ tử như vậy khiến Hoắc Đại phu nhân than thở.

Dựa vào dung nhan bậc này mà không tiến cung, cũng chẳng biết Hứa gia nghĩ gì.

Hoắc Đại phu nhân khen ngợi khiến những phu nhân bên cạnh Hứa Song Uyển nhìn về phía nàng.

Hứa Song Uyển rụt rè mỉm cười: “Ngài khích lệ khiến thiếp thân thật không dám nhận.”

Từ nhỏ nàng đã cầu sự yêu thương và thương tiếc trong kẽ hở, từng quan sát sắc mặt vô số người. Tuy nói người còn có mấy phần ngông cuồng ngu xuẩn, nhưng nàng biết bản thân được mấy lạng. Chưa bao giờ nàng sẽ vì người trên cao liếc mắt nhìn, khen một câu mà vui mừng.

Sẽ chẳng có ai hiểu rõ hơn nàng, những người dễ dàng đắm chìm trong niềm vui của người khác, kết cục lúc chết vô cùng thê thảm.

Huống hồ trong mắt nàng, Hoắc gia bây giờ không tính là đồng minh của phủ Quy Đức Hầu bọn họ. Còn có khả năng phủ Quy Đức Hầu sẽ thành chướng ngại vật không được chết tử tế nhất.

Ngoại trừ nàng bày trận sẵn sàng đón quân địch, sẽ không dễ dàng có sự thoả hiệp khác.

“Ngồi đi.” Ngoài phòng truyền đến âm thanh của những nhà khác nên Hoắc Đại phu nhân không tiện nói nhiều với nàng, chỉ mỉm cười rồi nói với cháu dâu ở chi thứ ba lợi hại hơn cả dâu cả rằng: “Cháu chiêu đãi cẩn thận phu nhân của Tuyên trưởng công tử nhé.”

“Vâng, Đại bá mẫu.” Hoắc ngũ Thiếu phu nhân lui chân trái về sau một bước, cong đầu gối, mỉm cười đáp lại.

Nàng là con dâu của chi thứ ba Hoắc gia, bà bà coi trọng nàng, đương nhiên nàng phải giành vẻ vang cho một chi bọn họ. Chi thứ hai của Hoắc gia không có cách hay, cũng chẳng có người có thể làm việc, cũng chỉ còn chi thứ ba bọn họ tranh với đại phòng.

Đại phòng số tốt, nuôi được một nữ nhi làm Thái tử phi, còn vững vàng nắm Thái tử trong tay. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân không mong muốn chi thứ ba bọn họ có thể vinh quang như đại phòng; nhưng nàng muốn mượn tay bọn họ nâng ngũ công tử, cũng chính là tiểu thúc tử ruột thịt giành vẻ vang về, đè khí thế của đại phòng xuống một nửa.

Hoắc gia cũng không thể chỉ do đại phòng định đoạt.

Hiện nay ở Hoắc gia, ba phòng và đại phòng không tính là hai chân to lớn, nhưng cũng chẳng cách biệt quá xa. Bởi thế, ngũ Thiếu phu nhân của phòng ba lần này kính cẩn với Hoắc Đại phu nhân đang quản gia, mùi vị này không phải dễ chịu.

Người trong gia tộc lớn rất nhiều, chọn thê tử càng nghiêm ngặt. Thê tử tái giá một khi có lai lịch bất phàm vào cửa, gốc rễ gia tộc càng thâm hậu; muốn vượt trên đầu người khác thì càng chẳng phải chuyện đơn giản. Rất dễ bị người ta lột xuống một lớp da, từ đó chìm nghỉm, xa cách như người ngoài.

Mấy đời của Hoắc gia, đều là tôn trưởng vượt qua tôn tử. Hiện tại có thể nhìn ra tôn tử vượt qua tôn trưởng, Hoắc Đại phu nhân không sinh được nhi tử, mà có nữ nhi làm Thái tử phi; từ lâu đã có hiềm khích với nhi tử xuất chúng của chi thứ ba. Bà ta vừa nhìn cháu dâu của chi thứ ba vừa mỉm cười, nói: “Cố gắng tiếp đón, không nên chậm trễ, nếu có sai lầm thì ta sẽ hỏi tội cháu.”

Những lời này của bà xem như bán tình nghĩa cho Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu, ra hiệu nàng ta làm việc cân nhắc.

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân bèn cười đáp lời: “Tôn bá mẫu cứ việc yên tâm là được.”

Nàng ta vừa dứt lời thì mời Hứa Song Uyển vào chỗ ngồi.

Hai mươi, ba mươi người hầu của Hoắc phủ vội vàng đi ra đi vào bố trí cảnh trí của sảnh đường. Lúc Hứa Song Uyển cập kê còn lâu mới có được cảnh trí như vậy, xem ra, lễ cập kê của gia đình giàu có rầm rộ vượt xa lễ cập kê của trưởng tỷ nàng nhiều.

Hứa Song Uyển đến sớm nên cứ thong thả ngồi. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân mặc dù được sai đi chiêu đãi nàng nhưng lúc này cũng bị gọi đi đón khách. Nàng ngồi yên ở chỗ của mình, tình cờ ngẩng đầu quan sát mọi người.

Nàng không gây ồn, ngoại trừ những người bên ngoài ôm lòng riêng với nàng thì cũng chẳng ai chú ý. Những ngày này, người đến không có mấy ai có thân phận thấp hơn nàng. Người vừa được hô to tiến vào thì hào quang chẳng phải người bình thường có thể đoạt được, không biết có bao nhiêu vương công quý tộc hiển hách ngày xưa, vang danh vạn dặm đã tới. Từ đó có thể nhìn ra năng lực của Hoắc phủ.

Hứa Song Uyển lại cúi đầu xuống thấp hơn, dù nàng cúi thấp nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt.

Chờ lúc cửu cô nương của Hoắc gia ra ngoài làm lễ cập kê, Hứa Song Uyển nhìn lướt qua thì thấy mặt mày của tiểu cô nương kia hơi run rẩy. Nàng thầm đoán vị tiểu cô nương này cũng bị lễ cập kê rầm rộ hôm nay của mình doạ sợ.

Lúc trước nàng chưa nhìn thấy người đã khen vài câu, dựa theo dung nhan của Hoắc cửu cô nương này thì lời khen cũng đáng.

Sau lễ cập kê nàng mới gả đi. Ngày đó chẳng biết trong phủ vì sao mời tới đông đảo khách mời, sự rầm rộ vượt xa sự coi trọng của người trong phủ đối với nàng. Nàng như con vật bị đặt trên ngọn lửa, nhấc chân bước đi đều do lão bà tử bên cạnh tổ mẫu thao túng. Đợi khi khách khứa tan hết, nàng tìm hiểu rõ mới biết, hoá ra tổ phụ nàng có ý muốn dâng nàng làm vương phi của hoàng tử. Đáng thương hoàng tử không cảm kích nên tổ phụ nàng chỉ có thể thất vọng thu tay về.

Người Hoắc gia cũng không biết nhà bọn họ có ý đồ gì trong lễ cập kê của cửu cô nương, có lẽ là tính toán phủ Quy Đức Hầu, hay là cả những người khác.

Hứa Song Uyển cảm thán trong lòng, nụ cười nhạt trên mặt vẫn chưa tắt. Trong bữa tiệc, nàng nhìn thấy vị cửu cô nương kia cố giữ bình tĩnh đợi trưởng bối chải đầu cài trâm, nàng liếc mắt nhìn về biểu hiện thất vọng trên mặt Hoắc ngũ Thiếu phu nhân ngồi xuống bên cạnh.

Trong nháy mắt, nàng chẳng nghĩ nhiều nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy bi thương.

Nàng không biết lễ cập kê của Hoắc ngũ Thiếu phu nhân như nào. Nàng chỉ nhớ rõ, ngày nàng cập kê, nàng như con rối, nhất cử nhất động đều bị sắp đặt, còn người đang mỉm cười bị sắp xếp dường như chẳng phải nàng.

Ngày đó nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, xưa nay số phận của nàng không nằm trong tay.

Từ đây nàng cũng học được cách quan sát thời thế.

**

Sau lễ cập kê phức tạp, hào hoa phú quý của Hoắc cửu cô nương, Hứa Song Uyển được mời vào chỗ của khách quý. Bên trái trên nàng là một vị phu nhân của Hoắc gia, còn bên dưới chính là vị ngũ Thiếu phu nhân kia.

Chờ yến tiệc hoàn thành, nàng đứng dậy xin ra về, nhưng không được tiễn rời đi mà là được Hoắc gia mời vào tiệc nhỏ. Người truyền lời nói là đợi lát nữa Đại phu nhân hết bận thì sẽ đến đây nói với nàng hai câu.

Hứa Song Uyển không chờ lâu thì Hoắc Đại phu nhân đã tới.

Hoắc ngũ Thiếu phu nhân đợi tiếp khách không chờ ai mở miệng đã tự xin lui xuống.

Gia quy Hoắc gia nghiêm ngặt, phân chia quang minh, có thể nhìn thấy được không phải nhà bình thường có thể so sánh.

Người của Hoắc phủ vừa rời đi, người của Hầu phủ thấy Thiếu phu nhân gật đầu cũng lui xuống hết.

Một lát sau, yến tiệc nhỏ không hề lớn nhưng cũng chẳng có người địa vị thấp, chỉ có hai người Hoắc gia đích tôn phu nhân và Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu.

Hoắc Đại phu nhân đợi người hầu lui xuống hết rồi mới cười nói với Thiếu phu nhân của Hầu phủ đang ngồi ở dưới: “Tuyên Thiếu phu nhân có biết hôm nay vì sao ta mới phu nhân tới không?”

“Không đoán được hết,” Hứa Song Uyển nhẹ lắc đầu rồi nói tiếp: “Cũng đoán ra được một ít.”

“Ồ?”

“Trước kia ta từng gặp trưởng nữ của ngài, Thái tử phi là người có dung mạo hào hoa phú quý nhất từ lúc Tuyên Hứa thị ta sinh tới nay.”

“Ngươi…” Hoắc Đại phu nhân chần chờ rồi mới nói: “Thật biết khen ngợi.”

Trong khoảng thời gian ngắn này bà không biết đối xử với vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu này sao cho đúng chừng mực. Lời nói của vị tiểu phu nhân này không chút ngây ngô, nàng ta vừa mở miệng thì bà không áp chế lại.

Trong lòng Hoắc Đại phu nhân hơi hối hận vì bản thân thất sách, bà cười nói: “Cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là quãng thời gian trước khiến phủ ngươi gặp phiền toái, lão bà tử ta rất ngại, thầm nghĩ phải bồi thường cho nhà ngươi vì gặp phiền phức mới tốt.”

“Trước kia ngài đã phái người giao phó, nhà chúng ta đã biết rồi.” Lần này Hứa Song Uyển đứng lên, cười nói với bà.

Lần này nàng không hành lễ, chẳng lộ ra thái độ thấp kém. Tâm tư của Hoắc Đại phu nhân gấp gáp như sấm sét, bà ta ngập ngừng một lát rồi vẫn nói tiếp: “Cũng chẳng biết có từng nói với ngươi…”

Hứa Song Uyển nghi ngờ nhìn về phía bà.

Hoắc Đại phu nhân có vẻ khó khăn suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Lần này nói cho ngươi những lời này, ta cũng chẳng biết có nên không.”

Hứa Song Uyển cười rũ mắt.

Ngài không tiện nói, vậy thì đừng nói.

Đáng tiếc, câu nói này không phải Hoắc Đại phu nhân nói cho nàng nghe, mà chỉ là mượn cớ. Bà thấy Hứa Song Uyển không tiếp lời, cũng không để người ta phản bác lại, nói tiếp: “Việc này đã qua hơn nửa năm, thế ta mới biết, năm đó chuyện Dung nhi gây ra…”

Bà ta thở dài có ý lay động lòng người.

Hứa Song Uyển nhìn về phía bà ta.

Hoắc Đại phu nhân thản nhiên nói: “Mấy ngày nay ta mới hiểu được, Oánh nhi nhà ta nói mấy lời ác với Hầu phủ là bởi…”

Bà nói xong thì vỗ tay xuống chân, ra vẻ hối hận nói: “Là ta làm mẫu thân thất trách, hiện tại mới biết…”

Bà vừa nói vừa ngập ngừng, nhìn về phía Hứa Song Uyển.

Hứa Song Uyển run sợ nhưng nụ cười trên mặt vẫn nở, nàng ra vẻ tâm tư hồn nhiên không biết nhìn về gương mặt của Hoắc Đại phu nhân.

Nàng được gọi là mỹ nhân không hiểu phong tình, tình cờ giả vờ ngốc nghếch, sự thẫn thờ kia chẳng khiến người ta nghĩ nhiều.

Nàng không tiếp lời, Hoắc Đại phu nhân hơi gấp nhưng cũng kiềm chế. Một lát sau, bà ta mới dứt lời: “Mới biết là trong lòng nó luôn nghĩ tới công tử nhà ngươi, nó điên dại mới làm cái kia…”

Bà ta vừa dứt lời thì nhìn chằm chằm mặt của Hầu phủ Thiếu phu nhân.

Một lát sau, Hứa Song Uyển mới như hiểu ý, trợn to mắt nhìn về phía Hoắc Đại phu nhân.

Hoắc Đại phu nhân thấy cuối cùng nàng cũng hiểu được, bà ta thở dài: “Oan nghiệt mà!”

Bà không cho Hầu phủ Thiếu phu nhân phản ứng, lập tức cản lời nói tiếp: “Trong lòng nó nghĩ tới trưởng công tử nên mới làm như vậy để hắn chú ý, không chừa thủ đoạn nào nói ra, nó nói là hay thốt ra lời ác độc để thu hút sự chú ý của hắn, chẳng ngờ chữa lợn lành thành lợn què. Bây giờ, nó tu tâm ở am ni cô đã hiểu được cái sai của bản thân, đã hối hận và tỉnh ngộ. Nó nói với chúng ta, bởi vì trước kia bất kính với phủ Quy Đức Hầu và liệt tổ liệt tông Hầu phủ, nên nó thỉnh tội với Hầu gia và phủ nhân của Hầu phủ, xin tự làm thiếp vào phủ Quy Đức Hầu để chuộc tội…”

Hoắc Đại phu nhân thấy bà dứt lời nhưng vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu này như kinh ngạc không nói nên lời, bà đành xấu hổ nói tiếp: “Vốn ta muốn nói với nó cách này không tốt, ai ngờ nó tự tiện truyền lời trước mặt thánh thượng, thánh thượng phê chuẩn cho nó. Lúc ta nghe được tin này thì trong lòng không dễ chịu chút nào, lập tức tìm ngươi đến, báo cho ngươi việc nó vào phủ để ngươi có tính toán.”

Hứa Song Uyển vừa nghe thì trợn to mắt, miệng cũng há hốc.

Đây là muốn nhét người vào phủ Quy Đức Hầu. Bây giờ nói cho nàng nghe không phải báo, mà là thông báo cho nàng việc đã thành.

Hoắc gia còn muốn làm người tốt.

Hứa Song Uyển lập tức đứng thẳng lên.

Hoắc Đại phu nhân vừa thấy nàng đứng thẳng lên thì chớp mắt, sống lưng cũng vô thức thẳng tắp.

“Thứ thiếp thân khó có thể nhận mệnh.” Lúc này bên tai Hứa Song Uyển chỉ có lời trưởng công tử nói với nàng, thánh thượng có khả năng đang vui mừng đợi hắn và Thái tử đấu đá. Xưa nay nàng không phải người gan dạ, nhưng lúc này nàng muốn cả gan làm loạn một phen. Nàng thu lại nụ cười trên mặt rồi nói: “Dẫu gì Hầu phủ cũng là nhà nhiều năm huân quý, nếu như có người từng bất kính với Hầu phủ tiến vào, lại còn là ác phụ từng ức hiếp nhục mạ phu quân ta; nếu ta để nàng ta vào cửa Hầu phủ, chẳng bằng để ta đi chết.”