Quy Đức Hầu Phủ

Chương 35




Lục bộ Thượng Thư ở tiền triều tuy là quan nhị phẩm, nhưng không quản việc trọng đại, chỉ là hư danh, bất kỳ đại sự gì đều cần các đại thần Nội Các định đoạt. Lục bộ Thượng thư ở đương triều là quan chính tứ phẩm nhưng đây là vị trí có thực quyền, quyền lực của tất cả các bộ đều nằm trong tay Thượng thư. Phía trên tuy bị Tả Hữu thừa tướng đè ép nhưng trên đầu cũng chỉ có hai vị thừa tướng đại nhân này và thánh thượng.

Ở Đại vị, Lục bộ Thượng thư là một vị trí thấp nhưng mọi quan viên đều đổ xô tới công việc béo bở này, Thượng thư nắm quyền lực một bộ trong tay còn có lợi ích to lớn hơn bất kỳ vị trí khác.

Đây cũng là nguyên nhân tuy Hứa Bá Khắc chỉ là một Thượng thư, của cải của Hứa phủ tuy không giàu có nhưng nhanh chóng thăng cấp thành hào môn trong kinh.

Hứa gia chưa từng nghĩ đến mắt thấy nói phủ Quy Đức Hầu bị xét nhà, không chỉ là nhà không bị tra xét mà lại vươn mình đến tận vị trí Hình bộ Thượng thư, thật khiến người ta trố mắt đứng nhìn.

Trước đó Tuyên Trọng An được khiên từ trong cung ra, lúc đó Hứa phủ sợ liên luỵ đến thân nên không đến cửa thăm viếng. Lần này Hứa lão phu nhân không để ý mặt mũi nữa mà gọi đại nhi tức qua, bà tự mình lên danh sách lễ vật để đại tức phụ mang lễ vật tới cửa chúc mừng.

Hứa Tằng thị khó xử, do dự nói với bà bà: “Trước đây thì không tới cửa, hiện tại mà tới thì…”

Bà cụp mắt, cúi đầu, than thở: “Con sợ trong lòng Song Uyển nghĩ khác.”

Trong lòng Hứa lão phu nhân chán ghét con dâu làm bộ làm tịch. Theo góc nhìn của bà, đại nhi tức đây là gây khó dễ để lấy lại quyền quản gia. Bà không để ý những năm này con dâu quản gia vững vàng, thu không biết bao nhiêu bạc hiếu kính từ người sai vặt đến người hầu, bà cũng chẳng thèm quản, xem như là thương nàng. Hiện tại bà để cho chi thứ hai nếm chút ngon ngọt thì nàng liền bắt chẹt.

Đúng là lòng tham không đáy.

Hiện tại tình cảnh của phủ Quy Đức Hầu đúng là khó nói, trước kia mới là Chủ sự Kim bộ, hiện tại nhảy vọt lên đứng đầu một bộ. Người của Lục bộ đều là thân tín của thánh thượng, cũng không biết hắn được thánh thượng yêu quý từ lúc nào đến nỗi cho hắn Hình bộ.

Tin tức truyền ra là Yến vương làm hắn trọng thương, suýt nữa bỏ mạng, thánh thượng vì bù đắp nên mới có vị trí này; đừng nói Hứa lão thái gia không tin, ngay cả Hứa lão phu nhân còn chẳng tin.

Vị trí Thượng thư này há nói cho liền cho, chắc chắn là người này làm chuyện gì ngạc nhiên khiến thánh thượng nhìn với con mắt khác.

Bọn họ đã tặng lễ cho phủ Yến vương nhưng không nhận được hồi âm. Hiện tại là hiền tế của Hứa phủ nhận được thánh ân, có thể thăm dò thánh ý từ phía bên kia.

“Trước kia như nào?” Đến lúc này rồi mà đại tức phụ còn không nhận ra việc lớn việc nhỏ, vì suy nghĩ cá nhân mà không màng đại cục. Hứa lão phu nhân chán ghét con dâu không phóng khoáng này, bà trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Trước kia xảy ra chuyện gì sao ta không biết?”

“Trong kinh ngày nào cũng xảy ra chuyện, chúng ta lại tuân theo nữ tắc, mỗi ngày đều ở trong nhà, làm sao biết bên ngoài xảy ra chuyện gì? Không nghe lọt tai chẳng phải là chuyện bình thường ư?” Hứa lão phu nhân liếc mắt nhìn đại tức phụ: “Hay là ngươi nói có chuyện ngươi biết nhưng lão bà tử này không biết. Được, vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, tin tức của ngươi nhanh nhạy như vậy, ta còn muốn hỏi thăm chút tin tức mới mẻ trong kinh từ phía ngươi đấy.”

Cơn giận của bà bà là nhắc nhở để Hứa Tằng thị giả vờ không biết. Hứa Tằng thị sửng sốt một lát; có điều, bà xem ý của bà bà là không chừa cho mình chỗ tốt nên bà cũng chẳng mở miệng.

Trước kia bà quản gia trong phủ; lão thái gia cùng lão phu nhân, ngay cả lão gia đều để bà đi xử lý việc của Song Uyển. Thân phận của Hứa phủ đương gia phu nhân gây trở ngại cho bà, dù bà không nỡ cũng chỉ có thể làm chuyện đắc tội, khiến nữ nhi tủi thân.

Bây giờ không phải là bà quản gia nên chi thứ hai suốt ngày tìm cớ đâm chọc bà. Hứa Trùng Hành luôn nghỉ ở chỗ ái thiếp không màng đến phòng bà, ngay cả di nương cũng âm thầm không nể mặt đại phu nhân như bà, bà biết trông cậy vào ai?

Hiện tại cái nhà này lại cần dùng đến bà, cái gì cũng không cho nhưng để bà đi làm cái chuyện đắc tội với người khác?

Hứa Tằng thị ngồi yên. Nếu Hứa phủ đối đãi với bà như thế thì bà cũng chẳng cần thiết vì Hứa phủ làm trâu làm ngựa mà can thiệp vào.

Hứa lão phu nhân thấy con dâu như cái hũ nút không mở miệng thì trong lòng bà tức giận, nhưng bà vẫn muốn đại tức phụ đi một chuyến, ngày sau vẫn còn dùng đến bà nên bà phải kiềm chế cơn giận, nói: “Ta biết trong lòng ngươi có suy nghĩ riêng, ngươi không vì cái nhà này ngẫm lại thì cũng nên nghĩ đến Du Lương. Hiện tại kinh thành bấp bênh, cũng chưa biết đao này ngày sau rơi vào đầu ai; nếu Hứa phủ xảy ra chuyện thì ngươi bảo Du Lương mai sau như nào?”

Không cần phải nói đến ngươi lẫn nhà mẹ đẻ Tằng gia của ngươi.

Hứa lão phu nhân thở dài, bà thầm nghĩ đại tức phụ này rốt cuộc cũng xuất thân thấp hèn, kiến thức hạn hẹp, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt.

Năm đó cũng do bà mềm lòng, niệm tình cũ mà cưới trưởng tức như thế vào cửa; đúng là thiệt thòi cho trưởng tử.

Những năm nay Hứa lão phu nhân không ngăn cản đại nhi tử trong nhà nạp thiếp, bên ngoài nuôi ngoại thất cũng vì nguyên nhân này. Bà đã cho Hứa Tằng thị địa vị lẫn tiền bạc, mấy năm này còn giúp nhà mẹ đẻ của nàng ta không ít, càng tuỳ ý nàng ta lén lút cầm bạc trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Theo góc nhìn của bà thì trưởng tử chỉ là nuôi thêm vài nữ nhân chứ chẳng phải đại sự.

Hứa Tằng thị cũng biết tâm tư của bọn họ. Nhưng năm này dù bà có làm loạn nhưng cũng chẳng quá giới hạn, dù sao Hứa phủ trưởng tôn là sinh ra từ bụng của bà. Bà cần mặt mũi, hơn nữa, đằng sau còn có một nhà mẹ đẻ trông cậy vào bà.

Hiện tại, bà thấy lão thái thái lại xoi mói, dùng Du Lương ép bà thì bà cũng giận dữ, nhưng sự tức giận này bà đành phải kìm nén, nói: “Nói thì nói thế, nhưng hiện nay trong phủ ai là mẫu thân của trưởng tôn, ai là Đại phu nhân đây?

Nói tới nói lui, chính là muốn chỗ tốt, không thấy thỏ không thả chim ưng.

Hứa lão phu nhân không kìm nén được cơn giận, phất tay: “Được rồi, ta đã biết tâm tư của ngươi, ngươi cứ về trước suy nghĩ rõ ràng rồi nói với ta.”

Hứa Tằng thị hành lễ rồi lui xuống.

Hứa lão phu nhân thấy nàng vừa đi liền đập vỡ cái ly trong tay, sai người đi gọi Đại lão gia trở về.

Hứa Trùng Hành về nhà, nghe mẫu thân bảo hắn đi mắng thê tử tới phủ Quy Đức Hầu một chuyến thì Hứa Trùng Hành cũng hơi ngượng ngùng.

Ngày đó ông bị Tằng thị cào mặt, còn ông cũng đánh Tằng thị một trận, ông nói nghiêm tú rằng đời này ông sẽ không đến cửa phòng của Tằng thị nữa.

Lời mời nói được nửa tháng mà hiện tại lại bảo ông trở về mắng bà, chẳng khác nào nhận thua.

Ông không bỏ được mặt mũi.

Hứa lão phu nhân thấy trưởng tử không lên tiếng, bà cũng biết tình cảnh vợ chồng bọn họ cãi nhau hôm đó, lúc này bà cũng bất đắc dĩ nói với đại nhi tử: “Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, ngươi cũng không phải chưa từng cãi nhau với nàng, trước kia không phải cũng đã hoà rồi ư?”

“Cái này: “ Hứa Trùng Hành ăn ngay nói thật với mẫu thân già: “Trước kia đều là Tằng thị tới làm hoà, lần này…”

Lần này là ông tới làm hoà, là ông cúi đầu, không giống nhau.

“Được rồi, các ngươi cũng là lão phu thê, ba đứa hài tử đều đã thành gia lập thất, còn xấu hổ cái gì?” Hứa lão phu nhân khuyên hắn: “Lại nói, nhiều năm trước nàng cúi đầu trước ngươi, bây giờ ngươi cúi đầu với nàng thì như nào?”

“Cái này...” Hứa Trùng Hành vẫn còn do dự: “Lần này với trước kia không giống nhau lắm. Tằng thị nàng, nàng ấy giống như quyết tâm không để cho con thoải mái.”

“Quyết tâm cái gì?” Hứa lão phu nhân chế giễu một tiếng: “Ngươi không hiểu nữ nhân, ngươi còn không biết Tằng thị người kia, phàm là chuyện ngươi phân phó thì nàng có từng từ chối? Ngoài miệng nói tàn nhẫn thì như nào? Ngươi không thấy, Song Uyển nói mẫu thân đối xử với thứ nữ bất công, ngươi còn không cho nàng thêm trang cho con bé ư, khụ…”

Hứa lão phu nhân nói đến đây cũng không tiện nói tiếp, bà ho một tiếng, hời hợt nói: “Nàng không phải đều nghe lời ngươi? Dù nàng thích nữ nhi cũng không lướt qua ngươi? Lúc nào ngươi thấy nàng vượt qua đầu ngươi?”

Hứa Trùng Hành nghe xong thì đắc ý: “Nàng ta còn chẳng sinh được mấy nhi tử.”

Hắn cũng chán ghét.

Tằng thị dính người, nàng ta cũng chẳng nghĩ hắn đã nhìn gương mặt lẫn thân thể kia bao nhiêu năm, hắn không chê nàng ta chán ghét là tốt rồi, còn nàng ta cứ nghĩ như lúc nàng ta mởi gả vào, lúc đi ngủ còn muốn ôm cánh tay của ông. Một bó tuổi rồi còn không biết liêm sỉ, khiến ông phiền chán; có khi ông nhìn nàng một lúc lâu đã thấy phiền.

Những lời này xuất phát từ miệng của mẫu thân, nữ nhân khăng khăng để ý công lao của nam nhân. Hứa Trùng Hành ngẫm lại mấy năm này Tằng thị vẫn lấy mọi chuyện đặt ông làm đầu, ông liền cảm thấy chỗ Tằng thị còn khá vui vẻ, lúc này cũng cảm thấy Tằng thị phiền chán nữa.

“Ngươi hạ mình nhận thua thì làm sao?” Hứa lão phu nhân xem thường mà nói: “Dù nói thế nào thì nàng ta cũng là mẫu thân của Du Lương và Song Đễ, ngươi nhận thua với nương của hài tử cũng không mất mặt.”

“Vâng, nhi tử biết rồi.” Hứa Trùng Hành nghe mẫu thân già nói thế liền cảm thấy hạ mình với Tằng thị cũng chẳng mất mặt là bao. Đêm đó hắn liền tới phòng Tằng thị.

Hứa Tằng thị không cho ông tiến vào mà còn gây ầm ĩ một trận. Hứa lão phu nhân từng nói, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hoà nên Hứa Trùng Hành vẫn là khiến bà ngoan ngoãn ở trên giường. Có điều, Hứa Tằng thị cũng không dễ dụ như trước đây. Hứa Trùng Hành một bên nhận lời giúp bà lấy lại vị trí quản gia, lại đáp ứng bà tháng sau cho ngoại tôn Tằng gia chỗ tốt, lại cho bà hai mươi vạn lượng bạc hắn vừa mới cầm nóng tay thì mới nhận được cái gật đầu của Hứa Tằng thị.

Hứa Tằng thị nhận được chỗ tốt thì trong lòng mới thoải mái. Sáng mai khuôn mặt rực rỡ của bà đập vào mắt Lưu thị chi thứ hai, khiến bà ta âm thầm căm hận lườm một cái.

Tằng thị này vẫn có vận khí tốt.

Hứa Tằng thị phong quang đắc ý, tuy nhiên, đối với việc tới thăm phủ Quy Đức Hầu thì bà cũng chẳng nhẹ nhõm như bề ngoài.

Song Uyển của bà đã trưởng thành. Nữ nhi có ngoan ngoãn nghe lời bà như trước kia không thì bà cũng không nắm chắc.

Có điều, Hứa Tằng thị vẫn phấn khích. Đứa bé kia tuy ngoài cứng nhưng trong mềm, trong miệng tuy nói lời độc ác nhưng đối xử với người nhà thì tâm địa lại mềm như đậu hũ. Nếu lúc đó đứa nhỏ này không đáp ứng thì người làm nương như bà sẽ vừa khóc vừa nói, Song Uyển cũng sẽ đáp ứng.

**

Chưa đến hai ngày sau khi ý chỉ của thánh thượng hạ xuống thì Hứa Song Uyển liền nhận được bái thiếp tới phủ Quy Đức Hầu của mẫu thân nàng.

Buổi sáng đưa thiếp mời thì buổi chiều liền tới.

Hứa Song Uyển đọc xong thiếp mời liền gọi Ngu nương tử: “Ngu nương, bây giờ ngươi nhanh tới Khương phủ một chuyến, ngươi nói với đại cữu mẫu rằng chiều nay nương ta sẽ đến phủ Quy Đức Hầu thăm hỏi trưởng công tử. Trong nhà nhiều việc vặt, thân thể của phụ mẫu lại không tốt lắm; nương ta lần đầu tới nhà, ta sợ lúc đó không tiện tiếp đãi, mời ngài ấy đến đây tiếp đãi nương ta một lát.”

Ngu nương tử vừa nghe liền nhanh chân tới Khương phủ.

Khương Đại phu nhân vừa nghe liền cười lạnh, bà không trì hoãn bèn gọi người hầu chuẩn bị cỗ kiệu, lập tức mang người tới Hầu phủ.

Khương Nhị phu nhân cũng nghe được thê tử của cháu ngoại mời đại tẩu tới nhà, tính tình của nàng thích tham gia náo nhiệt liền lập tức giao việc lại con dâu, còn bà đi theo đại tẩu.

Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân chưa đến giữa trưa đã tới nhà, còn muốn dùng cơm trưa tại phủ Quy Đức Hầu. Mấy ngày trước các nàng đến thăm cháu trai thì chỉ ngồi xong rồi đi chứ chưa từng dùng cơm. Lần này các nàng tới liền nói ngồi một lúc đến chiều, Hầu phu nhân thụ sủng nhược kinh nhìn hai tẩu tử này, lúc các tẩu tẩu ngồi thì bà cũng nhét vào tay hai người cống phẩm của thánh thượng thưởng cho phủ Quy Đức Hầu.

Lúc dùng cơm thì khẩu vị của bà cũng tốt hơn, ăn hết một bát cơm to.

Tuân Lâm cũng hoạt bát hơn ngày thương, cậu còn gánh vác trách nhiệm làm thơ tặng đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu.

Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân khá lạnh nhạt với tiểu cô tử phiền phức này nhưng đối xử với các cháu thì rất tốt. Trước đây các nàng cũng yêu thích Tuyên Tuân Lâm, lần này ở trên bàn cơm cậu còn nói: “Đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu, mọi người đã tới nhà con làm khách rồi, trước kia đều là Tuân Lâm đến cửa nhà mọi người ăn không ngồi rồi.”

Khương Đại phu nhân, Khương Nhị phu nhân, ngay cả Tuyên Khương thị biết đồng ngôn vô kỵ nhưng cũng bất ngờ.

Nhất là Tuyên Khương thị càng chua xót trong lòng. Bà đã liên luỵ nhà mẹ đẻ, không chỉ làm hại các ca ca tiền đồ không thuận lợi, ngay cả đời cháu cũng dính tới phủ Quy Đức Hầu nên mấy năm nay không làm được chuyện đứng đắn.

Lúc này Tuyên Trọng An vẫn ở trên giường chưa thể xuống. Hắn biết nhạc mẫu chân sau muốn tới thì chân trước Thiếu phu nhân nhà hắn liền mời cữu mẫu đến, hắn cười đến mức đau hông.

Chờ mấy vị cữu mẫu tới thăm thì hắn cũng nói với hai người: “Da mặt Uyển Uyển mỏng, xin cữu mẫu giúp đỡ Trọng An chiếu cố nàng.”

“Việc nhỏ,” Khương Nhị phu nhân cười híp mắt nói. Khuôn mặt tròn của nàng tràn ngập ý cười nhìn tôn tức: “Nó khách khí thì chúng ta sẽ khách khí, còn nó không khách khí thì chúng ta cũng không ngốc.”

Khương Đại phu nhân lườm đệ tức không biết giữ mồm giữ miệng này rồi quay đầu nói với tôn tức: “Nhà các ngươi có ba người bệnh, Hầu gia thì không tiện ra mặt chiêu đãi nữ khách, Song Uyển thì là thê tử mới, sợ chậm trễ phụ mẫu lần đầu đến cửa nên mời trưởng bối trong nhà đứng ra chủ trì yến tiệc thì cực kỳ thoả đáng.”

“Vâng, tôn tức cũng nghĩ thế.” Tuyên Trọng An cười nói.

Chờ mấy người cữu mẫu rời phòng, lúc thê tử đến đây mớm thuốc cho Tuyên trưởng công tử thì hắn bèn nói với tức phụ: “Tiểu quỷ nhanh nhẹn.”

Khuôn mặt dịu dàng của tiểu quỷ nhanh nhẹn nghe hắn nói bèn cười: “Đều là trưởng bối, ở cùng nhau có thể nói chuyện, nương thiếp tới cửa không chào hỏi trưởng bối thì cũng không tốt.”

Tuyên trưởng công tử lại cười to, cười đến mức lồng ngực rung rung. Trưởng thiếu phu nhân thấy hắn cười đến mức chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc thì nàng cũng nhàn nhạt mỉm cười.

Nàng biết rõ ý của nương nàng tới, vô sự không lên điện Tam Bảo. Lần này nương

tới chẳng phải chuyện tốt. Nàng thân là nữ nhi cũng không dám làm trái ý mẫu thân, nhưng không trái ý cũng không phải là nàng mặc cho người ta muốn gì thì cứ lấy, nàng sẽ không kiếm cách lẩn tránh như trước nữa.

“Trước kia bà không đến, lúc này mới đến thì đã có chuẩn bị.” Nàng cũng không kiêng kỵ nói với trưởng công tử quan hệ giữa nàng và mẫu thân: “Thiếp biết tính tình của mẫu thân, cũng biết tình cảm của thiếp với bà, bà biết cách đối phó thiếp…”

Lúc nàng nói những lời này ngữ khí rất bình tĩnh. Tuyên Trọng An không nhịn được bèn nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.

Hứa Song Uyển nhìn hắn nắm tay nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng lẳng lẽ cười nhạt: “Hiện tại thiếp chẳng buồn nữa, trong lòng tuy hơi tiếc nuối bởi vì ngày tháng sau này sẽ càng bà càng ngày càng xa, nhưng từ ngày thiếp gả đi đã biết, không suy nghĩ thì không khổ sở nữa.”

“Hứa phủ,” Tuyên Trọng An nắm chặt tay nàng: “Chờ lúc ta gặp thánh thượng sẽ xử lý Hứa phủ. Nàng yên tâm ta sẽ không khiến nàng khó xử.”

Hắn biết Hứa phủ đến nhờ cậy hắn làm việc. Hiện nay hắn không rõ thánh ý, cũng chẳng biết tại sao lần này thánh thượng đột nhiên trọng dụng hắn. Thánh thượng vui buồn thất thường, nói không chừng thì phủ Quy Đức Hầu bọn họ tự thân vẫn khó bảo toàn.

Hứa Song Uyển cười lắc đầu: “Phu quân không cần lo lắng thay thiếp, nếu Hứa phủ trách thì cứ để cho bọn họ trách đi.”

Nàng nhất định phải cắt đứt sự áp chế của Hứa phủ. Dù cắt đứt không được cũng phải cho Hứa phủ biết nàng không dễ dàng bắt bí như thế.

**

Buổi chiều Hứa Tằng thị tới mang theo túi lớn túi nhỏ. Hứa Song Uyển đi theo Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân đón tiếp bà.

Hứa Tằng thị nhìn thấy hai người thì nụ cười trên mặt cứng lại. Sau khi bà vào cửa thì nụ cười vẫn cứ mất tự nhiên.

Một đoàn người dẫn bà đến Thính Hiên đường, Tuyên Khương thị nhìn thấy bà thông gia thì nhiệt tình, còn sai Khương nương tử ôm Tuân Lâm ra gặp mặt với bà.

Tuy nói gặp mặt một lần liền ôm xuống nhưng vẫn là bà thông gia giữ mặt mũi cho Hứa Tằng thị —— dù sao Tuân Lâm yếu đuối như hiện tại là do trưởng tử của bà làm bị thương.

Hứa Tằng thị gặp Tuân Lâm thì tâm trạng càng nôn nóng. Hai vị Khương phu nhân vừa khách khí vừa xa lánh, dù là nữ nhi cũng chỉ ngồi yên rồi mỉm cười với bà; trước mặt trưởng bối cũng không nói thêm câu thừa thãi.

Thời gian này Hứa Song Uyển gầy đi rất nhiều, cả người như bị kéo dài ra. Nàng có dáng dấp duyên dáng yêu kiều, nụ cười trên mặt cũng nhàn nhạt. Hứa Tằng thị thấy nàng mới gả đi chưa lâu nhưng tiểu cô nương dưới gối bà đã trưởng thành, nhiều năm rồi bà chưa từng thấy nữ nhi như thế nên cảm thấy xa lạ.

Điều này khiến cho lòng bà trầm xuống.

Hứa Tằng thị nghĩ đến nếu như không nhận được đáp án thì lúc về sẽ bị vắng vẻ. Đầu mũi của bà chua xót, trong lòng hận nữ nhi tuyệt tình.

Bà là mẫu thân của nàng, cũng chẳng phải hồng thuỷ mãnh thú, nàng cần đề phòng bà như thế ư?

Bà ngồi trong phòng cũng chẳng duy trì được nụ cười nữa. Bà không muốn ở trong Thính Hiên đường lâu liền đề xuất muốn đi thăm hiền tế. Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân nói tôn tử vừa uống thuốc đã ngủ thiếp đi, lát nữa hắn tỉnh lại sẽ đi qua hỏi thăm bà. Hứa Tằng thị nghe xong liền không vui, ngay lập tức người hầu lên nói yến tiệc đã dọn xong đang chờ các phu nhân tới. Hai vị phu nhân Khương gia liền mời Hứa Tằng thị đến phòng khách.

Trên đường, Hứa Tằng thị không để ý tới hai vị Khương phu nhân lợi hại đang đi phía trước, bà cầm tay của nữ nhi không buông, khẽ giọng nói với nàng: “Nương tới đây để thăm hiền tế, nhìn một chút cũng không được ư?”

Trong lòng bà oán hận, bà dứt lời liền cố gắng kìm nén, nói: “Đó là người bên ngoại của bọn họ, con cúi đầu nghe lệnh các nàng để làm gì?”

“Nữ nhi mời các ngài ấy tới chiêu đại người. Hiện tại trưởng công tử vừa uống thuốc đang ngủ, không phải không cho người gặp, hắn tỉnh lại sẽ đi gặp người.” Hứa Song Uyển cúi đầu nhìn tay mẫu thân đang nắm chặt bàn tay của nàng.

Hứa Tằng thị dừng bước, không dám tin tưởng nhìn nữ nhi đứng trước mặt, nước mắt bà chảy xuống.

“Hứa phu nhân…” Lúc này Khương Đại phu nhân quay đầu lại, như không nhìn thấy nước mắt của bà, hờ hững nói: “Sao lại dừng bước rồi?”

“Con chính là như vậy giúp người ngoài bắt nạt nương của ngươi?” Lòng Hứa Tằng thị như bị dao găm cứa đau, bà nắm chặt tay của nữ nhi, khóc lóc nói: “Con cứ không chào đón ta như thế ư?”

“Sao mẫu thân lại nói thế,” Hứa Song Uyển nhẫn nhịn sự đau đớn từ lòng bàn tay: “Người là nương của con, thân thể của bà bà không tốt nên không tiện đón tiếp ngài. Con liền mời trưởng bối đến chiêu đãi người, Song Uyển sai ở đâu? Không biết vì sao mẫu thân lại nói con bắt nạt, không chào đón người…”

Nàng vừa dứt lời chỉ thấy Hứa Tằng thị tàn nhẫn tát cho nàng một bạt tai.

“Ngươi làm gì? Người làm gì thế!” Khương Đại phu nhân vừa nhìn thấy liền nổi giận. Bà không chờ người hầu tới can ngăn thì bà đã kéo Hứa Tằng thị ra một bên.

Các bà đang muốn lên tiếng thì Hứa Song Uyển liền hô: “Cữu mẫu…”

Nàng đi tới: “Vì sao mẫu thân không thích con tìm cữu mẫu chiêu đãi người? Cữu mẫu của Khương gia cũng là trưởng bối trong phủ, Song Uyển không cảm thấy các ngài ấy bôi nhọ thân phận của mẫu thân.”

“Ngươi, ngươi, ngươi dùng lời nói bắt nạt ta, bắt nạt nương của ngươi!” Hứa Tằng thị nghiến răng nghiến lợi, lập tức che mặt khóc lớn: “Sao ta lại sinh ra cái đứa khốn nạn này, ông trời ơi!”

Bà vừa dứt lời cũng chẳng quản việc khác, bà căm hận nhìn nữ nhi: “Mặc kệ ngươi nghĩ gì, hôm nay nếu ngươi không đáp ứng để ta thấy hiền tế, để hiền tế đem vị trí chủ sự Kim bộ cho người nhà họ Hứa chúng ta, giúp Hứa phủ chúng ta vượt qua nguy cơ lần này thì hôm nay ta liền chết ở chỗ này không đi! Ta còn muốn xem ngươi rốt cuộc là lạnh lùng vô tình đến mức nào, dám đối xử với mẫu thân ruột như vậy!”

Bà không kìm nén được sự uất hận trong lòng, khóc nức nở về phía nữ nhi: “Rốt cuộc ta cũng là nương của ngươi, sao ngươi không biết suy nghĩ cho ta một chút? Ngươi biết hiện tại ta ở Hứa gia có bao nhiêu khó khăn không?”

Khương Đại phu nhân cùng Khương Nhị phu nhân nhìn thấy hành động lẫn ngôn ngữ của bà ta thì á khẩu không biết nói gì. Một lát sau Khương Nhị phu nhân mới giật giật miệng, nói: “Ta… ta cả đời này, chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy, đây mà là nương ư? Hứa phu nhân, ngươi đây là không biết xấu hổ sao?”

Hứa Tằng thị cứng đờ nhưng vẫn mạnh miệng: “Đây là nhà của nữ nhi và hiền tế của ta, không đến lượt ngươi nói chuyện!”

“Ta còn chưa chết đâu!” Lúc này, Tuyên Hoành Đạo chẳng biết đứng cách đó không xa từ lúc nào, sắc mặt lạnh lùng đi tới: “Hứa phu nhân, Tuyên Hoành Đạo ta còn chưa chết, đây là nhà của ta, là Hầu phủ, ngươi tự trọng!”

Hứa Tằng thị vừa thấy Quy Đức Hầu thì khí thế lập tức tiêu tan hơn nửa, mắt bà bỗng nhìn về phía nữ nhi.

Lúc này bà cũng nhìn thấy trên máu trên mặt nữ nhi.

Hứa Song Uyển sờ lên nghĩ là do móng tay làm bị thương, cảm thấy đau mặt, nàng sờ thấy máu. Nàng nhận khăn tay từ Thải Hà nhưng không có đi lau mặt, mà là nói với mẫu thân: “Mẫu thân, đến phòng khách trước đi, bên ngoài gió lớn.”

Nàng nói xong liền hành lễ với hai vị cữu mẫu: “Kính xin hai vị cữu mẫu giữ mặt mũi cho Song Uyển, dẫn mẫu thân con tới phòng khách vào chỗ.”

“Ngươi đây là tội gì! Người như nàng, xứng làm cái gì mẫu thân, ngươi cho nàng lưu cái gì mặt!” Khương đại phu nhân hận hận nhìn nàng một cái, hướng Hứa Tằng thị đi đến.

“Ngươi có tội gì! Người như nàng đâu xứng làm mẫu thân, ngươi giữ mặt mũi cho nàng ta làm gì!” Khương Đại phu nhân căm hận nhìn Hứa Tằng thị.

Hứa Tằng thị bị khuôn mặt lạnh lùng của bà doạ sợ lùi bước.

“Hứa phu nhân, mời!”

“Đi bên này, Song Uyển cứ về phòng đi, nơi này không cần ngươi, ta và đại cữu mẫu của ngươi sẽ tiếp đãi tốt nàng!”

Quy Đức hầu lắc đầu than thở. Lúc Hứa Song Uyển trở về Thấm Viên thì Tuyên Trọng An vẫn đang ngủ.

Nàng ngồi tại bên giường nhìn hắn một lúc lâu mới thấy hắn tỉnh lại.

Tuyên Trọng An mở mắt ra, nhìn nàng một lát mới lên tiếng: “Thế nào?”

Hứa Song Uyển sờ thuốc xoa mặt, xoay người tới nằm bên cạnh vai hắn.

Tay nàng thò vào chăn làm ấm tay của hắn, đợi đến khi nắm chặt nàng mới nhắm nghiền hai mắt, thở dài: “Chàng cưới thiếp mười phần sai.”