Quy Đức Hầu Phủ

Chương 178: Hắn không muốn buông tha nàng thì nàng sẽ không chịu thua




Lời nói của Tuyên lão Hầu gia cũng lọt vào tai Hứa Song Uyển. Chẳng có gì trong phủ có thể che giấu tai mắt nàng. Cho dù nàng không muốn nghe thì cuối cùng những chuyện vụn vặt trong phủ cũng sẽ lọt vào tai nàng.

Nàng nghe xong thì bật cười, chẳng thèm tính toán chứ đừng nói đến tranh cãi hay đau lòng.

Những năm gần đây, nàng quá nhọc lòng, tim phổi không được như trước. Hồi còn trẻ vẫn chưa cảm nhận được, tuổi một lớn thì thói xấu cũng kéo đến. Bây giờ thứ không nên để trong lòng thì nàng không để trong lòng, chỉ muốn sống thêm vài năm để bên cạnh trượng phu.

Tháng ba của năm Kiến Nguyên thứ mười hai, Tuyên Hoành Đạo qua đời. Đại tang của Hầu phủ do Tuyên Vọng Khang chủ trì. Do danh tiếng của Tuyên tướng nên có vô số người đến chia buồn cho cái chết của lão Hầu gia, còn Tuyên tướng quá mức đau lòng nên bệnh liệt giường, không tiện ra tiếp khách.

Hắn không ra mặt, Hứa Song Uyển dựa vào thanh danh của hắn cũng có thể trốn được nhiều việc.

Tháng ba vẫn còn lạnh. Mùa đông năm trước, cơn ho khan của nàng vẫn không dứt, bây giờ sức khoẻ của nàng cũng chẳng đảm đương nổi khối lượng công việc nặng nề nên cũng theo tính toán của trượng phu.

Quy Đức Hầu Tuyên tướng để tang, xin nghỉ ở nhà, không vào triều.

Bảo Lạc Hoàng không có cách bắt hắn nên triệu Vọng Khang vào cung làm bạn cùng Thái tử. Thỉnh thoảng chỉ nói Vọng Khang xảy ra chuyện trong cung để Tuyên tướng vào chuộc tội thì mới có thể gọi Tuyên tướng tiến cung, nói với hắn một số chuyện.

Hiện giờ Bảo Lạc còn đang trẻ trung khoẻ mạnh, là thời điểm sung sức nhất trong đời. Tuyên Trọng An đã định buông tay để Bảo Lạc làm theo ý mình, đa số vào cung nghe Bảo Lạc phân tích tình hình, phần lớn chỉ nghe chứ không lên tiếng. Bởi thế nên Bảo Lạc càng thích triệu hắn tiến cung, làm loạn để Tuyên Hầu gia đến bắt trưởng tử về nhà chăm đệ đệ, không làm thư đồng nữa.

Hắn bực bội, Bảo Lạc cười to ha ha, ngược lại đồng ý.

Tháng ba năm nay, Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu về kinh tiễn lão Quy Đức Hầu một đoạn đường rồi ở lại kinh thành hai tháng. Bọn họ tụ tập với Bảo Lạc ở tiền điện trước trung cung, huynh đệ ba người nâng chén cười nói vui vẻ một lúc lâu. Đến tháng sáu bọn họ lại trở về. Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu đã trở thành quan to của một phương từ lâu, lần này một đi gánh vác phó thác của Bảo Lạc ngược lại cảm thấy phấn khích. Cảnh biệt ly không thắm thiết, chỉ ngóng trông năm sau về kinh báo cáo công tác với Hoàng Đế huynh đệ, lại cùng nhau say sưa tô điểm giang sơn.

Lần này đám Qua Ngọc Cẩn trở về, Tuyên Trọng An chỉ vào cung mấy lần gặp mặt với bọn họ, đa số vẫn là Bảo Lạc nghĩ kế bắt hắn vào.

Có lẽ Tuyên Trọng An tuổi trẻ đặt hết tâm tư vào triều đình, còn đường đời của bản thân khá gian nan. Tuyên Trọng An đã thấy đủ sóng gió trong triều, nhìn thấu lòng người, nắm giữ quá nhiều vận mệnh của người khác. Hùng tâm tráng trí của hắn đã bộc lộ hết từ lâu. Lần này nhân danh giữ đạo hiếu hoàn toàn buông tay, hắn cảm thấy bình yên hiếm thấy, không như ngựa nhớ chuồng thích mùi vị của quyền lực.

Nhưng điều này cũng liên quan đến việc hắn vẫn ở trung tâm của quyền lực và chưa rời xa quyền lực. Hắn không thể hoàn toàn cắt đứt với triều đình. Chỉ cần phủ Quy Đức Hầu còn ở kinh thành, con cháu hắn còn muốn kế thừa phủ Quy Đức Hầu thì cho dù đến chết hắn cũng chưa chắc có thể thoát khỏi liên quan đến Đại Vi thiên hạ này. Bởi vậy, Bảo Lạc muốn kéo hắn một lần nữa, Tuyên Trọng An vẫn làm việc theo ý mình.

Mùa đông năm nay, Bảo Lạc mời ba lần mới mời được hắn tiến cung. Hắn không nhắc đến việc Uyển Cơ bệnh nặng nằm trên giường bệnh mà hỏi đến chuyện của Vọng Khang: “Đã tìm được mối hôn nhân nào tốt chưa?”

“Nương nó với đại cữu nhà nó đã tìm giúp rồi.” Bảo Lạc tự mình nấu nước pha trà cho hắn uống. Tuyên Trọng An nhìn về phía than trong lò lửa, nhấc bình đồng lên để tiện cho hắn gắp than vào.

“Thành thân sớm chút cũng được, huynh nói xem có đúng không?” Bảo Lạc nhét than vào lò xong rồi với khăn lau tay phía nội thị đưa tới.

“Cứ xem đi, theo nương nó nói là vẫn còn nhỏ, chưa vội.”

“Ta thấy Vọng Khang lại nghĩ khác, còn hỏi ta xem cô nương nhà Ngọc Cẩn có được không.”

“Hả?” Tuyên Trọng An sững sờ: “Đại cô nương nhà Ngọc Cẩn không phải đã nói rồi à?”

“Là Nhị cô nương.”

“Nhị cô nương?”

“Đứa tám tuổi ấy.”

“Nếu như nó dám, nương nó sẽ đánh gãy chân nó đấy.”

“Tẩu tử chưa từng đánh người.”

“Sẽ sai ta đánh.”

Bảo Lạc cười to: “Trước giờ tẩu tử luôn tận dụng hết khả năng, quá tốt, quá tốt.”

Nói đi nói lại vẫn quanh quẩn đến nàng. Bảo Lạc nhìn ánh lửa hồng nhảy nhót, giương mắt nhìn về nghĩa huynh: “Tẩu tử ổn hơn chưa?”

“Còn qua được.”

“Đại phu nói như nào?”

“Vẫn là mấy câu vô dụng, tim phổi yếu.”

“Đan Cửu nói như nào?”

“Còn nói như nào?” Tim phổi có vấn đề, uống thuốc cũng không có tác dụng, ăn ít còn tốt, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không thể bị cảm lạnh, một khi nhiễm phải thì khó sống tiếp.

“Trẫm nghe thấy từ từ điều dưỡng vẫn có thể tốt lên, huynh cũng đừng lo lắng quá.”

“Ta không lo lắng.” Tuyên Trọng An nhấc ấm nước tráng chén: “Lần này tẩu tử ngài sinh bệnh là do ta chọc tức nàng ấy, ta ở bên cạnh nàng ấy hai ngày đợi hết giận là được.”

“Huynh làm gì?”

“Cái này thì thánh thượng không cần lo.”

Bảo Lạc lắc đầu, oán giận: “Bây giờ huynh toàn giấu trẫm, chẳng nói hết với trẫm gì cả.”

“Vậy có thánh thượng nào như ngài, thích hỏi thăm chuyện nhà của thần tử không?”

“Trẫm và huynh không phải một nhà à?”

Tuyên Trọng An cười cười.

Uống xong trà, đàm đạo công việc trong triều đã gần hết buổi chiều. Canh giờ còn sớm nhưng sắc trởi đã sẩm tối. Bảo Lạc vừa thấy qua giờ Mùi, ánh mắt hắn đã liên tục nhìn về phía đồng hồ nước nên thả hắn đi.

Buổi tối, hắn về Tê Phượng Cung, Hoàng hậu hỏi sức khoẻ của nghĩa tẩu thì Bảo Lạc mới thở dài nói: “Trẫm thấy vẫn ổn, sắc mặt nghĩa huynh vẫn tạm.”

Nếu xanh mặt thì mới đáng sợ.

“Rốt cuộc không khoẻ ở đâu?” Hoàng hậu cũng khá lo lắng. Lần này vẫn còn ổn, chỉ là ho khù khụ đến mức không còn sức. Lần trước nghĩa tẩu ngủ thiếp đi ba ngày chưa tỉnh, nàng ở trong cung cũng đứng ngồi không yên.

Bảo Lạc cũng không biết nói như nào. Thái y trong cung và danh y của Dược Vương cốc đều đã qua, nói tim phổi có vấn đề nên sinh bệnh. Có sống thọ hay không phải xem ý trời, bọn họ cũng không có cách, còn không dám kê đơn. Thuốc có ba phần độc, thuốc mạnh cũng vậy. Bởi vì lần trước dùng quá nhiều thuốc nên càng bệnh nặng.

Trải qua mùa đông năm nay, sức khoẻ của Hứa Song Uyển khá hơn nhiều. Hai năm trước nàng ốm triền miên, thường xuyên bị sốt không có sức. Đến đầu xuân, nàng liên tục ho khan nhưng tinh thần đã khá hơn. Tuyên Trọng An thấy bây giờ nàng ổn hơn, cũng tuỳ theo lời nàng, dẫn theo các con ra ngoài dạo mấy vòng.

Trong năm nay, Hứa Song Uyển đã lấy danh nghĩa đưa cho các sư tỷ muội, sư điệt lưu lạc trong thiên hạ một chút tiền để giúp các nàng có cơm ăn áo mặc.

Nàng cũng đã bắt đầu dạy Ngọc Quân về những thứ này. Ngọc Quân còn lâu mới xuất giá, nhưng nàng đã đưa cho con gái của hồi môn để con tự chuẩn bị, cũng đã chia mấy cửa hàng cho con tự cho người quản lý. Nàng cũng nói với con rằng không quan trọng kiếm được hay thua lỗ, chỉ cần làm việc mình muốn làm là được.

Vọng Khang với Ngọc Quân đã trưởng thành, gánh vác nhiều việc trên vai. Các con không thể thường xuyên ở bên cạnh Hứa Song Uyển. Tiểu nhi tử được phụ thân dắt thường thường ở bên mẫu thân, rất thân với mẫu thân. Cha cậu dẫn cậu ra ngoài lâu một chút thì cậu lập tức quay lưng lại, nói phải về nhà tìm nương.

Đại danh của Tuyên tiểu công tử là Tuyên Thi Ninh, nhũ danh là Ninh Ninh. Cậu là một tiểu tử hoạt bát năng động. Huynh trưởng thường dẫn cậu theo bên người, học theo huynh trưởng cái khác không học mà học theo tính khí cực kỳ cố chấp của huynh trưởng. Cậu mà bướng lên thì ngay cả cha cậu còn bó tay chịu thua, doạ dẫm cậu cũng không sợ, dơ nắm đấm lên còn uy hiếp ngược lại người ta. Ngay cả cha đẻ mà cậu còn dám doạ dẫm, thường làm Tuyên Hầu gia tức giận đến mức tố cáo cho phu nhân, nói là hắn không cần đứa nhi tử coi trời bằng vung như vậy.

Hứa Song Uyển thấy hắn và tiểu nhi tử cãi nhau om sòm còn hơn cả lúc cãi nhau với Vọng Khang thì cảm thấy cực kỳ đau đầu. Không thể làm gì khác ngoài để Vọng Khang chăm Thi Ninh hơn chút. Ai ngờ để trưởng tử để ý con hơn thì Thi Ninh lại càng cứng cỏi hơn. Cả nhà chỉ có nàng có thể dỗ dành cậu.

Ninh Ninh thích ở nhà với mẫu thân, không thích ra ngoài. Nếu đi ra ngoài một lúc lâu mà huynh trưởng mặc kệ thì cậu có thể tự mình trở về nhà. Cậu không cần người dạy cũng biết nhà mình ở đâu. Cậu yêu mẫu thân nhất. Lúc Hứa Song Uyển ốm, người khó chịu nhất chính là cậu. Cậu thường canh giữ bên cạnh giường mẫu thân không di chuyển, buổi tối cũng không rời đi, nhất định phải ngủ bên cạnh mẫu thân. Ngay cả trên người mẫu thân ngập tràn mùi thuốc mà cậu còn cười to nói mẫu thân thơm thơm.

Vì Ninh Ninh, Hứa Song Uyển cũng không dám thả lỏng. Lần này, mặc dù đại phu cũng không dám nói chắc chắn về sức khoẻ của nàng, nhưng nàng vẫn giữ tinh thần phấn chấn cả ngày, nâng cao tâm tình. Sau khi vượt qua trận bệnh kia, sức khoẻ nàng đã khá hơn nhiều.

Tuyên Hầu gia tâm tư sâu nặng. Tuyên Thi Ninh dựa dẫm vào nhà vào mẫu thân là một tay hắn thúc đẩy, để thê tử không yên tâm về Ninh Ninh. Hắn còn dám nói với tiểu nhi tử là năm đó hắn không muốn Ninh Ninh, là nàng liều mạng cũng phải sinh ra Ninh Ninh. Điều này làm cho Tuyên Thi Ninh cãi nhau với hắn khó chịu một khoảng thời gian dài, hơn nửa năm không nói chuyện với hắn. Mãi đến tận năm nay mẫu thân mong cậu tha thứ cho người phụ thân này thì cậu mới đồng ý gọi hắn một tiếng cha.

Người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều không bớt việc. Hứa Song Uyển không thể không xốc lại tinh thần. Nửa cuối năm nay, phu thê Đan Cửu vào kinh vấn an nàng lại bắt mạch cho nàng, cũng cảm thấy kỳ lạ nàng không uống thuốc một thời gian mà sức khoẻ tốt hơn so với nửa năm trước sinh bệnh nặng.

Nói chung Hứa Song Uyển tự biết sức khoẻ của mình. Nàng không để lộ ra rằng hiện giờ thường xuyên cảm thấy hơi tức ngực thở không ra hơi, nhưng tình trạng này đã tốt hơn nhiều so với năm trước, không khiến nàng cảm thấy nghẹt thở không thể dậy nổi như trước kia. Hiện nay, nàng cắn răng vẫn có thể vượt qua được. Suy cho cùng, đôi khi con người chỉ sống sót bằng một hơi thở, có hơi thở chống đỡ thì là tốt rồi, nếu không thể chịu đựng được nữa thì cũng đành chịu thua buông xuôi.

Nàng bận tâm quá nhiều. Chỉ cần cho nàng một mồi lửa thì ngay cả mảnh đất cằn cõi thì nàng cũng có thể cháy rực lên. Nàng kiên cường, trượng phu của nàng càng hiểu tính tình kiên cường này của nàng.

Hắn không muốn buông tha nàng thì nàng sẽ không chịu thua.