Quy Đức Hầu Phủ

Chương 165: Tuyên Nhị đến thăm




Ban đầu Tuyên tướng cũng không nghĩ giết Tuyên gia này. Dù sao nâng đỡ một nhà khác lên thì cũng xảy ra nhiều vấn đề. Đối với Tuyên gia, nắm nhược điểm trong tay thì cũng dễ khống chế, nhưng trước khác nay khác, Tuyên Trọng An cũng không ngại thay đổi chủ ý.

Nếu như là một quân vương khác, suy nghĩ của hắn thay đổi xoành xoạch thì sẽ là đại kỵ. Nhưng cũng may hắn và Bảo Lạc không phải quan hệ quân thần bình thường, thấy Bảo Lạc kiềm chế vui mừng, giả vờ đứng đắn gật đầu như thể lời nói của ái khanh rất hợp ý hắn thì Tuyên tướng cười gật đầu.

“Khụ.” Bảo Lạc lại ho khan, thấp giọng như thể nói thầm: “Trẫm còn tưởng kiểu gì ngươi cũng chừa cho người cùng tổ tiên chút mặt mũi.”

Nghĩa huynh hắn trong xương vẫn rất tôn trọng tổ tiên, là một chính nhân quân tử chứ không giống hắn, ngay cả mộ của cha ruột cũng dám đào. Cha hắn cũng vậy, bọn họ cùng huyết mạch hoàng gia có thể nói là ngôi nhà thích đấu đá nhất trong thiên hạ.

Bây giờ Bảo Lạc chỉ dám lén lút gọi tiên đế là lão súc sinh. Hắn gọi rất vui vẻ, nhưng tổ tiên của nghĩa huynh không giống tổ tiên nhà hắn. Các đời tổ tiên của phủ Quy Đức Hầu xưa nay chưa từng làm chuyện có lỗi với đích trưởng nhất mạch này.

“Nể mặt tổ tiên thì vẫn phải cho.” Tuyên tướng lạnh nhạt nói tiếp: “Vẫn sẽ chừa cho nhà bọn họ mấy mạng sống, không cắt đứt nhánh của bọn họ được.”

Chỉ là còn muốn kéo dài vinh hoa phú quý thì khó khăn.

Nhưng đây là bọn hắn tự chuốc lấy. Muốn giẫm lên đầu hắn thì chắc chắn bọn họ cũng có chuẩn bị sẵn rằng hắn sẽ phản kích.

Tuyên tướng không công chính vô tư như người ngoài nghĩ.

Những năm gần đây, hắn luôn kiểm soát bản thân, cũng không làm giàu cho túi tiền riêng. Thiếu phu nhân của Hầu phủ cũng an phận không nhúng tay vào các cuộc tranh giành của các gia tộc khác nhau trong triều đình, vì vậy bách quan đều cho rằng Tuyên tướng tuân thủ gia huấn trong Minh Công Điện của phủ Quy Đức Hầu, công chính liêm minh.

Quảng Hải Tuyên gia ra tay thể hiện với quân thần bọn họ là bọn họ có thủ đoạn tuyệt vời, nhưng quân thần hai người đều là trong ngoài bất nhất, là người hận nhất bị uy hiếp. Người Tuyên gia vốn tưởng rằng Úc các lão đứng ra thì sẽ lấy được tin tức tốt từ hoàng cung. Ai ngờ, hai ngày sau, lại nghe được tin tức Tuyên Nhạc Phổ bị Đại lý tự chuyển giao cho phủ Nội vụ.

Người Tuyên gia hoảng sợ, vội vàng đến tìm Úc các lão. Úc các lão lại vác bộ mặt già nua vào cung một chuyến, nhận được lời chắc chắn từ hoàng thượng, trở về báo tin cho người Tuyên gia một câu lời chính xác rằng phủ Nội vụ dẫn người đi chỉ là muốn hoàn thành quá trình. Sự việc của Trân phi có dính líu đến người trong phủ của Tuyên nhị gia nên phủ Nội vụ cần phải hoàn tất khẩu cung, đợi một thời gian mới có thể thả người ra.

Thanh danh một đời của Úc các lão bị huỷ hoại. Lão các lão tự nhận không còn mặt mũi gặp thánh thượng và Thừa tướng đại nhân, mượn cớ ốm xin nghỉ ở nhà không lên triều nữa, từ đây đóng cửa không đón tiếp người Tuyên gia.

Mà bên phía người Tuyên gia nhận được lời chính xác thì Tuyên Nhị cũng hoàn toàn yên tâm. Úc các lão không gặp bọn họ cũng không sao, bọn họ đã đạt được mục đích. Kể ra thì, người được Tuyên gia bọn họ đưa tới, Úc các lão đã nhận người, muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ thì không dễ như vậy.

Có tin chính xác từ phía cháu trai, Tuyên Nhị mới vào kinh chưa đầy mười ngày đã chuyển nguy thành an. Mặc dù lòng dạ hắn thâm sâu cũng khó tránh khỏi cảm thấy khá thoả mãn. Lúc này, ông cứ mãi suy nghĩ rằng liệu có nên đưa bái thiếp tới Hầu phủ, đến cửa chào hỏi huynh trưởng hay không.

Tuyên lão phu nhân đổ bệnh nằm yên trên giường, ngay cả lúc ngủ còn thỉnh thoảng bừng tỉnh. Ông cũng không thèm ra vẻ đi qua thăm một lần, thậm chí trước kia còn chưa từng đến thăm bà.

Bà già này nhất định đòi đi theo, cho rằng mình còn có thể tranh được một lý do để ông phải chịu thua trước mặt bà ta, vậy ông sẽ cho bà nhìn xem bà ta có thể tranh được thứ gì.

Lần này bà ta có đi không có về, chết cũng không chết được ở quê nhà, bớt đi một bà già đanh đá chướng mắt mình, Tuyên Nhị hiếm khi cảm thấy thoải mái. Nhưng nghĩ đến việc đứa nữ nhi ngoan do bà ta dạy dỗ làm hỏng cả ván cờ lớn của Tuyên gia thì ông bỗng cảm thấy khó chịu và ghê tởm như ăn phải ruồi. Sự việc này khiến người hầu Tuyên gia không dám nhắc đến Nhị lão phu nhân trước mặt Nhị lão gia.

Tuyên lão phu nhân chẳng mong nhận được lời hay từ phía hắn. Từ nhỏ phu thê bọn họ đã như người dưng nước lã nên bà chẳng mơ hão rằng hắn sẽ niệm tình cũ. Nhưng bà bị bệnh mấy ngày, phát hiện người bên bà xin chi tiền mua thuốc bổ, xin mời đại phu đều bị người trong phủ thoái thác, thậm chí còn tránh mặt thì Tuyên lão phu nhân biết ngay rằng trong đầu lão gia nhà bà nghĩ muốn khiến bà chết ở đây.

Người hầu cũng giúp hắn, xem ra, đại bá và người trong tộc cũng có cùng suy nghĩ. Tuyên gia định để bà đi chết, cũng mặc kệ bà làm bao nhiêu chuyện vì Tuyên gia, không hề chừa chút mặt mũi cho bà.

Người bên cạnh Tuyên lão phu nhân tuyệt vọng vì sự tuyệt tình của lão gia. Trước kia, Tuyên Tạ thị đã chịu đủ đau lòng từ chỗ Tuyên Nhị. Lúc này, ngoại trừ mối hận thù ngập trời với toàn bộ Tuyên gia thì bà không còn cảm xúc với Tuyên Nhị.

Mà bà là người chưa bao giờ nhận thua. Mấy năm nay, bà không từ thủ đoạn tranh được một chỗ đứng ở Tuyên gia thì cũng không phải dễ đuổi đi. Bà lập tức quát người bên cạnh ngừng những lời trách móc đau lòng vô dụng kia, mắng bọn họ một trận rồi sai khiến bọn họ âm thầm làm chân chạy việc cho bà, ý định đến chết cũng phải kéo Tuyên Nhị đi cùng.

Tuyên gia bất nhân, vậy thì đừng trách bà bất nghĩa.

**

Trong phủ Quy Đức Hầu, Hứa Song Uyển nhận được bái thiếp từ Tuyên Nhị, cẩn thận mở ra thì nàng lại nhận được một phong thư từ một người lạ không thấy rõ mặt đưa vào trong tay hạ nhân Hầu phủ.

Trong thư vạch trần chi tiết những khuyết điểm của Quảng Hải Tuyên gia, nói rằng Tuyên gia dẫn theo lực lượng của toàn tộc vào kinh chỉ để giẫm lên Tuyên tướng, làm nhục phủ Quy Đức Hầu, để trả mối thù bên trọng bên khinh của lão Hầu gia năm xưa chết đi. Bức thư viết rõ về mưu kế liên quan đến việc Tuyên gia chèn ép phủ Quy Đức Hầu, thậm chí còn nói rằng Tuyên gia đợi Trân phi sinh ra long tử sau đó sẽ nâng đỡ long tử lên ngôi, muốn đoạt tước vị của phủ Quy Đức Hầu về tay.

Những sự việc được viết trong bức thư này thật quá điên rồ. Hứa Song Uyển đọc mấy lần, sau đó có người tới báo rằng đã điều tra được người truyền tin đến từ Tuyên phủ, có lẽ là người bên cạnh Tuyên lão phu nhân thì nàng vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi nàng đưa bức thư cho trượng phu, Tuyên Trọng An đọc xong thì bật cười thành tiếng: “Người một nhà này đều tự cho mình là đúng, nội bộ đã lục đục đến mức này còn không có cảm giác tự nguy hiểm.”

Tai mắt điếc mù đến mức này cũng thật kỳ lạ.

“Chuyện này…” Hứa Song Uyển do dự nhìn hắn: “Là lão phu nhân kia viết?”

“Không phải từ tay bà ta thì cũng theo ý của bà ta. Bên phía Tuyên gia có nhiều người bất hoà với bà ta, đều đang đợi cái chết của bà ta. Ta thấy nếu bà ta chết trong kinh thì sẽ không được nhập vào phần mộ bên phía Quảng Hải.” Bên chỗ Bảo Lạc phái nhân mã theo dõi Tuyên phủ cả ngày lẫn đêm nên Tuyên Trọng An biết rất rõ chuyện về Tuyên phủ, cũng đã biết xưa nay mối quan hệ giữa Tuyên Nhị lão gia và Tuyên nhị lão phu nhân không hoà thuận không phải chuyện một sớm một chiều.

Hứa Song Uyển nghe vậy liền im lặng.

Tuyên Trọng An sờ tai nàng: “Sao thế?”

Hứa Song Uyển lắc đầu.

Nàng cũng không biết phải nói như nào, nói là phu thê đi đến mức ngươi hận ta chết, ta hận không thể giế t chết ngươi. Dù có kéo cả tính mạng của con cháu trong tộc xuống nước vẫn phải trả thù đối phương.

Không còn cảm giác để tha thứ, mất lý trí, thật đáng buồn?

Đây không phải hoàn toàn diễn tả Tuyên lão phu nhân ư? Hứa Song Uyển cũng không dám nói, bên nàng nghe được tin tức nói vị Tuyên nhị lão gia ở Quảng Hải kia yêu thương nhị phu nhân của hắn. Một thiếp thất được hắn nâng địa vị lên tới mức gần với chính thất, được người ta gọi là Nhị phu nhân. Đây là nỗi nhục nhã biết bao với chính thê? Hắn vô tình trước, không hề tôn trọng chính thê đã hết lòng hết dạ vì gia tộc thì sao chính thê lại không hận hắn?

Hắn sủng thiếp diệt thê. Quảng Hải Tuyên phủ lại cùng gia tộc Tuyên thị lại không đè trận phong ba này xuống mà lại mặc hắn nâng đỡ thiếp lên làm Nhị phu nhân.

Mấy năm nay, Tuyên lão phu nhân gả con gái để lấy lòng các gia tộc khác, lên kế hoạch giết con gái của các gia tộc ngăn cản con gái út của mình vào cung, kết thù hận với rất nhiều người cả trong lẫn ngoài. Nếu như ngay từ đầu, trượng phu bà không đối xử tàn nhẫn với bà như vậy, nhân từ với bà hơn đôi chút thì có lẽ bà không làm nhiều việc sai trái để duy trì địa vị và lòng tự tôn đến thế?

Nhưng đây chỉ là nếu như, chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, chỉ khiến người ta thổn thức cảm thán.

“Sao thế?” Nàng không nói, Tuyên Trọng An lại hỏi, thay vì chạm vào tai thì hắn lại véo mũi.

Hắn không cẩn thận véo mạnh nên nghiêng đầu thổi thổi.

Hứa Song Uyển bật cười, tâm trạng nặng nề tan dần: “Không sao.”

“Nói đi, vi phu muốn nghe.” Không dụ dỗ nàng nói ra thì nàng lại để trong lòng.

Kìm nén nhiều sẽ hại mình. Tuyên Trọng An còn muốn bạc đầu giai lão với nàng. Hắn vòng tay ôm eo nàng, để nàng tựa vào vai hắn rồi vỗ nhẹ bụng nàng: “Nàng cứ nói đi, nàng nói gì ta cũng thích nghe.”

“Nhà lớn thì khó quản lý.” Cuối cùng, nàng chỉ nói câu này.

“Vậy thì nhà chúng ta không lớn.”

“Ừ.” Hứa Song Uyển cười cong mắt.

Thấy nàng vui vẻ, Tuyên Trọng An hôn lên tóc nàng rồi thở dài nói: “Ta hiểu, vì thế chờ nàng sinh đứa trong bụng này ra thì chúng ta sẽ không sinh nữa, cố gắng nuôi dạy ba đứa này là được.”

Hứa Song Uyển gật đầu.

“Nàng mềm lòng với Tuyên nhị lão phu nhân kia à?” Tuyên Trọng An hiểu nàng. Nàng đối xử với nữ tử luôn khoan dung và thông cảm đến mức kì lạ, nàng không nói nhưng hắn lại hỏi từng câu.

“Không, không phải vì bà ấy, chỉ là cảm thấy oan oan tương báo sẽ càng thêm sâu chứ không ngừng nghỉ.” Hứa Song Uyển khẽ lắc đầu trong lồ ng ngực hắn: “Hơn nữa, chết trong tay người ngoài sẽ nghĩ là mình không mạnh bằng người ta,

còn chết trong tay người nhà thì sẽ cảm thấy hơi đau lòng.”

Nàng là thế đấy. Khi người khác ngàn đao vạn quả chém vào người nàng thì nàng cũng có thể nhịn được, còn khi bị người thân chém vào người thì ngay cả trong mơ nàng cũng thét trong đau đớn.

Tỷ tỷ của Trân phi kéo theo muội muội đến chết, vì năm đó muội muội muốn ép nàng ấy chết ở nhà chồng. Khi nàng ấy trốn về nhà mẹ đẻ thì muội muội lại vạch trần nơi ẩn náu của nàng ấy, để nhà chồng bắt nàng ấy về.

Tuyên lão phu nhân đã vạch trần tâm tư của Quảng Hải Tuyên gia, vì người Tuyên gia hận không thể để bà chết đi, có lẽ còn không cho bà nhập vào phần mộ của gia tộc.

Xấu xa trong nội bộ có thể nói rằng ai sai ai đúng? Nếu Quảng Hải Tuyên gia suy tàn thì chắc chắn không phải chết trong tay người mạnh, mà là chết trong tay người thân của họ.

“Tự làm bậy, không thể sống.” Tuyên Trọng An nói đến đây thì dừng lại rồi mới nói tiếp: “Có vết xe đổ của bọn họ thì chúng ta không tiếp bước là được.”

Năm đó, nếu hắn không vực dậy, Tuân Lâm không được dạy dỗ thì chuyện gì sẽ xảy ra với phủ Quy Đức Hầu dưới tay phụ thân và mẫu thân hắn sau khi ngoại tổ phụ qua đời? Lúc này, Tuyên tướng cũng không dám nghĩ sâu.

Phủ Quy Đức Hầu bọn họ đời này không bằng đời khác, kể ra thì cũng có nguyên nhân.

Cho dù cha hắn đến nay đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, hơn nữa còn bị hắn quản thúc gắt gao, Tuyên Trọng An cũng không dám nói phụ thân sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa.

“Ừ.” Hứa Song Uyển gật đầu, nhìn gương mặt hắn không còn tươi cười, nói nhỏ với hắn: “Phụ thân, chàng phải kiên nhẫn hơn. Ông ấy là người để bụng, thỉnh thoảng sẽ nói ra mấy câu vô tình trong lúc kích động, cũng không phải cố ý, chàng đừng nghĩ nhiều.”

“Ồ.” Tuyên Trọng An cười khẽ, không tỏ thái độ.

**

Tuyên Nhị muốn đến thăm Hầu phủ. Mấy ngày nay, Tuyên Hoành Đạo đều nghĩ ngơi dưỡng sức, mà bên phía Tuyên Nhị cũng đã bày đủ khí thế trước khi đến. Phái người hầu đặt mua lễ vật ở khắp nơi trong kinh, còn kể lể cho người ngoài nghe về những bảo vật quý hiếm mà bọn họ mang từ Quảng Hải đến Hầu phủ. Bọn họ phô trương làm cho trên dưới kinh thành đều biết rằng thứ lão gia của phủ Quy Đức Hầu sắp vào cửa.

Dân chúng còn nghe nói sự việc Trân phi là bị người khác hãm hại, không phải Tuyên gia gây ra.

Nghe nói bụng Trân phi cũng không lớn.

Những lời này truyền từ người này đến người khác, cũng không nghe tin tức sai trái gì truyền ra từ hoàng cung. Thêm vào đó, một số quan lại ngầm thừa nhận lời người Tuyên gia nói, người Tuyên gia trở nên vô tội sau một trận tẩy trắng.

Tuyên Nhị thấy tình thế bọn họ tạo ra không bị đ è xuống, còn cho rằng nước đi chỗ Úc các lão rất tốt. Có vẻ như thánh thượng cũng ngầm thừa nhận muốn thoát tội cho Tuyên gia. Bởi vậy, hắn lại tặng đại lễ đến phủ các đại thần quan trọng, còn dâng cho cả thánh thượng.

Cũng tặng cho Hầu phủ một phần. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ và hào phóng, một là để lấy lòng Tuyên tướng, hai là trong lòng muốn khoe khoang với đại huynh, có thể nói là vẹn cả đôi đường.

Tuyên Nhị đã chuẩn bị đầy đủ. Tuyên Hoành Đạo biết rằng Tuyên Nhạc Phổ chưa chắc có thể được thả ra, cuối cùng sau cái gật đầu của trưởng tử thì lòng ông mới vững như bàn thạch, lẳng lặng chờ thứ đệ đến.

Ngày mùng mười tháng năm, Tuyên Nhị ngồi trên kiệu, dẫn theo một đống nhân mã cầm lễ vật đến, gần năm mươi người Tuyên gia đến. Bọn họ xếp thành hai hàng đi theo kiệu của hắn, mênh mông cuồn cuộn kéo đến. Dân chúng nghe tin liền tụ tập từng lớp này đến lớp khác, ai nấy cũng nhao nhao cảm thán trước sự giàu có của Quảng Hải Tuyên gia, trong lời nói lộ rõ vẻ hâm mộ.

Lần này Tuyên Nhị đến thăm đủ nổi bật. Hắn ngồi trong kiệu, trong lòng thoải mái nên gương mặt trước giờ vô cảm cũng có ý cười.

Hầu phủ có con trai Tuyên tướng cũng chỉ đến thế. Một ngày nào đó, hai huynh đệ bọn hắn sẽ giẫm hai cha con này dưới chân, để hai cha con này dựa vào hơi thở của bọn họ mà sống.

Mãi đến khi cỗ kiệu đến gần con đường của Hầu phủ, hai bên không còn tiếng động thì ý cười trên mặt Tuyên Nhị mới biến mất. Sau khi đi được một đoạn, cũng chưa thấy ngừng kiệu. Hắn không lên tiếng, một lát sau cũng chưa thấy ngừng kiệu thì hắn mới mở miệng: “Còn chưa tới à?”

“Bẩm Nhị lão gia, vẫn chưa.”

Tuyên Nhị giận tái mặt.

Hai bên không còn tiếng động, có nghĩa là, đây không phải nơi dân chúng có thể đến.

Hắn không biết rằng xung quanh Hầu phủ có thể yên tĩnh đến vậy, đây là có người chặn đường? Đây là Hầu phủ ra oai phủ đầu hắn chăng?

Không chờ Tuyên Nhị nghĩ nhiều thì phía trước có tiếng hô, Tuyên Nhị chỉ nghe lão bộc bên ngoài cung kính nói: “Nhị lão gia, đến rồi, để lão nô đánh tiếng chào hỏi Hầu phủ, xin ngài chờ chút.”

Nhị quản gia phủ Quy Đức Hầu đứng ở cửa, chờ đón người của Tuyên Nhị.

Quy củ mấy năm nay của Hầu phủ là nhận lễ vật đều mở ra trước cửa. Phù hợp với quy định thì nhận, còn những món không phù hợp với Hầu phủ sẽ bị khéo léo từ chối.

Tuyên nhị lão gia đến cũng phải tuân theo quy củ.

Thiếu phu nhân ra lệnh tuân theo quy tắc cũ khiến bọn người hầu không dám lười biếng, cứ làm việc theo quy định. Vì thế, Tuyên Nhị ngồi trong kiệu gần canh giờ đốt một nén hương, còn bên phía Hầu phủ kiểm tra mười món lễ vật, trong đó tám món bị gạt sang một bên.

Người hầu báo cáo hết lần này đến lần khác, hết lễ này đến lẽ khác, nhưng không ai mời hắn vào trước. Hầu phủ này đúng thật đang ra oai phủ đầu với hắn, Tuyên Nhị tức giận đến bật cười.

Tuyên Nhị mang nhiều lễ vật đến nên Hầu phủ cũng mất nhiều thời gian để kiểm tra. Tuyên Nhị không ra ngoài mở miệng, bên phía Hầu phủ cũng không có ai đến nói với hắn. Mãi đến khi kiểm tra hết lễ vật thì nhị quản gia của Hầu phủ mới đến trước kiệu, mời Tuyên Nhị xuống kiệu vào phủ.

Nhị quản gia Hầu phủ khiêm nhường và lịch sự, nhưng cho dù lúc này có cung kính đến mấy, cũng không thể phủ nhận sự thật là Hầu phủ để người dẫn theo lễ trọng đến cửa đợi hơn nửa canh giờ.

Cửa nhà của thiên tử cũng không bày vẽ lớn đến mức ấy!

Tuyên Nhị ngồi trong kiệu đã nghĩ kỹ rằng sau khi hắn trở về thì sẽ xúi giục quan chức trong triều tham tấu một bút về Hầu phủ, nhưng trên mặt không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Sau khi xuống kiệu còn bắt tay với người Hầu phủ, mỉm cười thân thiết và nói: “Đa tạ người nhà.”

Nhị quản gia của Hầu phủ là nam tử không lớn tuổi lắm chỉ khoảng ba mươi. Trước đó, Tuyên Nhị đã nghe ngóng được rằng người này là gia nô trong Hầu phủ. Trong nhà có hai gái một trai, những hắn không nghĩ tới rằng người đón tiếp hắn là nhị quản gia chứ không phải đại quản gia Đồ Thân.

Tuyên Nhị thấy người, cười mà không giận. Hắn liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh, người hầu thấy thế vội vàng dâng hai tay ra một cái túi nhỏ màu vàng có thêu chữ “Phúc.”

“Chỉ là tấm lòng nhỏ, xin người nhà không chê.” Tuyên Nhị mở miệng, giọng điệu càng dễ nghe.

“Phủ chúng ta không có quy củ như vậy, Tuyên nhị lão gia, mời.” Nhị quản gia nghiêng người cúi đầu, cười mời người vào cửa chính.

Hôm nay Hầu phủ mở cửa chính, hai bên cửa chính cũng như ngày thường có hai hộ vệ đeo đao đứng gác cổng. Kể ra thì, cửa chính của Hầu phủ không giống nhà bình thường ở chỗ bên cạnh cửa chồng chất hai chồng cao cao là rương và hộp bị từ chối nhận.

“Đa tạ.” Tuyên Nhị liếc nhìn mấy món không nhận rồi cười bước vào phủ.

Hắn vừa vào phủ lập tức bước vào Minh Công Điện. Tuyên Hoành Đạo mặc quần áo ngày thường đứng ở bậ của cửa đại điện nhìn thứ đệ nhẹ nhàng bước đến. Cảm xúc trong lòng lẫn lộn, thấy người đến gần, ngay cả lớp quần áo xa xỉ cũng không thể che giấu nổi gương mặt già nua của thứ đệ, còn Tuyên Hoành Đạo vẫn toàn thân cao quý trong quần áo ngày thường. Ông ngẩng đầu cao giọng nói với Tuyên Nhị: “Nhị đệ, đệ đến rồi.”

Tuyên Nhị thấy hắn, biểu hiện có vẻ hờ hững khi nhìn ông. Một lát sau, hắn mới mấp máy môi, khom người chắp tay về phía trước: “Quảng Hải Tuyên Nhị, bái kiến huynh trưởng.”

Tuyên Hoành Đạo chắp tay sau lưng tiến lên hai bước, đưa hai tay ra đỡ hắn, cười nói: “Hiền đệ đa lễ, mau đứng lên vào ngồi trong điện, vi huynh chờ đệ đã lâu.”

Tuyên Nhị không phải đợi gần một canh giờ như bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười theo ông vào Minh Cung Điện quang minh chính đại.

Mấy năm trước, Minh Cung Điện đã được đại tu, đã rực rỡ hẳn lên. Cái bàn bên trong cũng được Hoàng đế sai người khiêng ra từ trong cung đến Hầu phủ. Tuyên Nhị ngắm nhìn Minh Công Điện hoàn toàn không giống trong ấn tượng của hắn, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình, giả vờ lơ đãng hỏi: “Đại ca, đại tẩu đâu?”

Tuyên Hoành Đạo đã đoán trước được câu hỏi này, đáp: “Mấy năm nay đại tẩu đệ một lòng hướng Phật, đã không tiếp khách từ lâu.”

Tuyên Nhị kêu “a” một tiếng, trợn mắt nhìn ông với vẻ ngạc nhiên: “Sao lại không giống với chuyện đệ nghe nói? Sao đệ nghe nói đại tẩu bị điên và bị con dâu huynh nhốt lại?”

Nụ cười trên mặt Tuyên Hoành Đạo chợt tắt.

Thấy vậy, trong mắt Tuyên Nhị hiện lên nụ cười ác độc.

Đại huynh này của hắn không phải cho rằng Tuyên Nhị hắn đến nịnh nọt ông ta chứ?