Sấu Phương Các nhất thời im phăng phắc.
Người hầu phía sau Tuyên lão phu nhân ngước mắt đánh giá, đập vào mắt cô là một đầy tớ với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt giận dữ đang đứng sau Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu. Người này không lên tiếng, nhưng toàn thân như đang chỉ trích bọn họ vô lễ. Các nàng lập tức cúi đầu theo bản năng, trong lòng sợ hãi.
Lần này Tuyên lão phu nhân vào kinh dẫn theo toàn người có năng lực. Những người này đều là có máu mặt trong Tuyên gia ở Quảng Hải, cho dù là chủ tử cũng phải chừa cho bọn họ chút mặt mũi. Khi vào Hầu phủ, nhất thời chưa làm rõ quan hệ bên trong, hành vi vẫn khá hống hách như như ở Quảng Hải.
Khí thế trên người Tuyên lão phu nhân như mang theo thuốc sống, Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn người đứng phía sau Tuyên lão phu nhân, lại cất lời mời lão phu nhân đang đứng yên không động đậy một lần: “Lão phu nhân, mời.”
Lần này, Tuyên lão phu nhân nghe ra tông giọng.
Không phải gọi là thẩm nương mà gọi là lão phu nhân, giống như gọi lão phu nhân của nhà khác, chẳng khác gì.
“Cháu gái ở đại sảnh, lão thân này có lễ.” Tuyên lão phu nhân cúi người, khom lưng nửa thấp đầu chào Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển im lặng.
Đúng là có thể buông.
“Ngài đa lễ.” Hứa Song Uyển bước nhanh về phía trước muốn dìu bà.
Phúc bà nhanh hơn nàng một bước, đã cười tiến lên đỡ Tuyên lão phu nhân đứng dậy rồi nói: “Lão nhân gia xin ngài mau đứng lên, không được, không được.”
Hứa Song Uyển đi được nửa đường, giả vờ đỡ một chút, vẻ mặt chân thành: “Đúng là không được, xin ngài ngồi xuống, có chuyện cứ nói.”
Nàng cũng không yếu thế, nhìn như chân thành, nhưng không hề lộ ra dáng vẻ vội vàng. Lão luyện bình tĩnh, không nói thành lời, Tuyên lão phu nhân nhìn dáng vẻ của nàng mà khó chịu trong ngực đến mức thở hổn hển, suýt nữa không thể nói ra tiếng.
Ngày đêm bôn ba trên đường vẫn làm hại nửa cái mạng già của Tuyên lão phu nhân. Lúc này, hơi thở ngưng trệ, không có sức lực, không toát ra được khí thế trước đó, gần như bị động được người của Hầu phủ dìu xuống ghế.
Nếu đã đến cầu xin người thì phải có dáng vẻ cầu xin. Trong chốc lát, Tuyên lão phu nhân chán nản ngồi xuống, cúi đầu với Hứa Song Uyển bên kia: “Tạ phu nhân trưởng công tử ban ngồi.”
Tư thế này quả thực đủ thấp.
Trong phòng, không chỉ có nô bộc bà dẫn theo sững sờ, không dám tin tưởng nhìn lão phu nhân nói một không hai trong tộc khiêm tốn đến nhường này, mà ngay cả Hứa Song Uyển cũng bất giác nhíu lại.
Nàng không sợ người mạnh, cũng không ngại người ngang ngược mà chỉ sợ người quá lịch sự.
Phải biết rằng người vô lễ, dù cho nhanh chóng cãi nhau một hồi thì kết quả không hẳn có lợi cho người ta, nhưng nếu đối mặt với người lịch sự khách sáo thì sẽ khó đối phó hơn rất nhiều.
Kể ra thì người ngoài đều cho rằng lão phu nhân này là trưởng bối, là người già, đã vào trong phủ khổ sở cầu xin, nếu nàng không đồng ý thì chính là lòng dạ nàng ác độc.
Dân chúng đều đồng tình và thương hại người yếu.
“Ngài khách sáo.” Hứa Song Uyển vẫn dịu dàng nói tiếp: “Vừa nãy thiếp thân mới biết rằng ngài mới vừa vào kinh, ngài vừa vào kinh đã đến phủ ta không biết là vì chuyện gì?”
Hứa Song Uyển định tốc chiến tốc thắng nói trắng ra.
“Phu nhân trưởng công tử vừa nhìn đã biết là người thông minh, lão thân đến vì chuyện gì thì chắc trong lòng ngài cũng biết đôi chút.” Giọng nói của Tuyên lão phu nhân đau xót, bày ra thái độ kém cỏi: “Lão thân không có cửa cầu cứu, đã rời kinh quá lâu nên không biết thế cuộc trong kinh. Xin phu nhân trưởng công tử chỉ cho lão thân con đường, dù cho ngài chỉ điểm lão thân vài câu thì lão phân cũng vô cùng cảm kích.”
Tuyên lão phu nhân biết dáng vẻ lần này của mình khi trở về chắc chắn sẽ bị lão gia quát mắng, chỉ trích bà làm mất oai phong của nhánh phân tông bọn họ, nhưng Tuyên lão phu nhân bất chấp điều này.
Oai phong hay không oai phong, đó là oai phong của Tuyên Nhị. Còn nếu bà không ném oai phong này thì liệu hắn có còn giao quyền quản lý gia sản cho con cháu bà không? Hắn có thể thiên về con cháu của chính thất của Tạ thị mà không phải thiên về con cái của ái thiếp hắn chắc?
Nếu bà không tự cứu mình thì con ruột cháu trai ruột của bà sống như nào? Hắn là một phụ thân bất công thiên vị, có thể dựa vào việc này phạt chính thất là bà, nhân cơ hội này để làm suy yếu đường sống của phòng chính thất bà.
Tuyên lão phu nhân đã quyết tâm mặc kệ hắn, thề phải tìm ra một con đường có lợi cho bà ở kinh thành xa lạ này.
Bà có chỗ đứng trong gia tộc họ Tuyên, xưa nay đều dựa vào bản lĩnh thật của mình. Lần này, bà có thể nhìn rõ sự việc, dù Tuyên Nhị ghét bà hận bà cũng chỉ có thể giống như trước, chỉ đành nhịn bà chứ không thể bạc đãi bà nửa phần.
Trong phòng, Hứa Song Uyển nhìn bà với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Trong kinh không thiếu người khiêm tốn, nhưng như vị lão phu nhân hạ mình này thì chẳng có mấy.
Đại Vi đặt trưởng bối làm đầu, ngay cả mẫu thân thuộc hạ của trưởng công tử muốn cầu cạnh Hầu phủ, đứng trước mặt nàng cũng phải trưng ra mấy phần dáng vẻ người già.
Nhưng sau khi ngạc nhiên, nàng cũng không buông, chỉ lễ pháp đáp lại: “Chân nhân diện tiền bất thuyết giả thoại[1]. Chuyện ngài nhắc đến thì ta có biết đôi chút, nhưng thứ cho thiếp thân ở hậu viện vô năng, ta hoàn toàn không hỏi chuyện bên ngoài, cũng không thể chỉ điểm cho ngài, xin ngài thứ lỗi.”
Nàng khách khí đáp lời nhưng quá tuyệt tình. Tuyên lão phu nhân rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Hứa thị thì đúng lúc đối mặt với khuôn mặt dịu dàng khách sáo của nàng.
Ánh mắt nàng không hề gợn sóng.
Nàng không hề bị lay động.
Tuyên lão phu nhân lập tức buông quải trượng trong tay xuống, nhào xuống quỳ trước Hứa Song Uyển, khóc lóc nức nở: “Phu nhân trưởng công tử, cầu xin ngài, cầu xin ngài nể tình chúng ta cùng một tổn tông, ngài chỉ cho lão phụ một con đường có thể đi với. Nghiệt nữ đáng chết, nó lả lơi ong bướm có tội thì phải chịu, chết như nào cũng không quá đáng, nhưng Nhạc Phổ nhà ta thực sự không liên quan tới sự việc này. Đều do ta không biết cách dạy con gái, dạy dỗ không nghiêm mới gây hoạ, muốn phạt cứ phạt lão hồ đồ ta đây đi!”
Tuyên lão phu nhân tuyệt đối không định buông tha Hứa Song Uyển. Bà biết Hoàng hậu còn phải kính trọng Tuyên Hứa thị bảy phần.
Chuyện của Trân phi, nghiêm túc mà nói thì không liên quan đến Tuyên Nhạc Phổ, còn nếu nói có liên quan thì chỉ có quan hệ với tỷ tỷ cùng một mẫu thân của Trân phi, người này là cầu nối giữa tỷ tỷ ruột của Trân phi và Trân phi.
Mà Tuyên lão phu nhân nói có liên quan đến bà, nói bà hồ đồ thì đúng thật Tuyên lão phu nhân không thể thoát khỏi quan hệ đến chuyện này.
Theo tin tức từ phía Quảng Hải, Tuyên lão phu nhân thiên vị con gái út Trân phi, mà tỷ tỷ hãm hại Trân phi có nhan sắc tầm thường, từ nhỏ đã không được bà coi trọng. Nữ tử này được mẫu thân gả cho một lão già trong một gia tộc danh môn vọng tộc ở bản xứ làm kế thê, người này lớn hơn nàng hơn bốn mươi tuổi. Không nói đến tiểu cô nương như hoa như ngọc gả qua chưa đầy hai năm đã trở thành góa phụ, còn bị buộc phải treo cổ để tang rồi lập thêm một đền thờ trinh tiết cho tộc. Tỷ tỷ này không muốn chết nên cầu cứu nhà mẹ đẻ thì bị Tuyên gia từ chối, cũng chính là vị Tuyên lão phu nhân trước mắt này từ chối, còn bị khuyên bảo nàng phải tuân thủ nữ tắc. Sau đó, nữ tử này không còn cách nào chỉ có thể cầu cứu quan phủ, nhưng quan phủ Quảng Hải cũng là do các danh gia vọng tộc Quảng Hải nắm giữ. Dù cho Đại Vị có luật nghiêm cấm tuẫn táng người thì bọn họ cũng mặc kệ. Nghe nói nữ tử này vô cùng dũng cảm, phụ nhân trong tộc liên thủ cũng không thể ép nàng chết, cho dù là bỏ đói nàng, cũng không biết vì sao nàng không ăn không uống mười ngày mà cũng không chết, nghe nói là có người âm thầm giúp nàng. Sau đó, nàng bị chôn sống dưới đất, cũng là trong đêm đào mộ rồi chạy về Tuyên gia, còn nói muốn lên kinh cáo ngự trạng, chịu nhiều dày vò. Người Tuyên gia cũng không điều tra ra người nào âm thầm giúp nàng, sợ nàng lại gây chuyện nên mới ban cho nàng một gian nhà nhỏ ở nhà mẹ đẻ. Mỗi tháng được ít ngân lượng và gạo, bị người ta chỉ trỏ, trông coi.
Nhưng giờ nàng đã chết. Mấy tháng trước, nàng treo cổ trước cửa Tuyên phủ vào nửa đêm, cũng chính là sau khi gian phu tiến cung được hai tháng. Hiện tại, cả nhà Tuyên thị im lặng, không dám nhắc đến nửa chữ về sự việc của nàng.
Lần này, Tuyên lão phu nhân khóc lóc kể lể cũng không nhắc đến nàng.
Hứa Song Uyển đoán bà cũng không dám nhắc.
Hoàng đế không cho phép tuẫn táng mạng người thì sao dân chúng dám làm? Luật của một phương đâu thể lớn hơn luật pháp của hoàng gia của một quốc gia, để người ta tuẫn táng thì để người ta tuẫn táng. Nếu như tính toán việc này thì không phải chết mấy mạng người là xong.
Bên phía Quảng Hải Tuyên thị có nhiều người nên cũng nhiều chuyện, đây chỉ là một trong số đó. Hứa Song Uyển mới nghe nói một vài việc trong số đó đã cảm thấy mấy chuyện nhỏ trong phủ Quy Đức Hầu trước mặt họ chẳng đáng là bao.
Theo Hứa Song Uyển, sự việc của Trân phi đương nhiên là tỷ tỷ Trân phi trả thù Tuyên thị ở Quảng Hải. Nhưng nàng là một cô nương yếu đuối thì đâu có thể gây ra bao nhiêu sóng gió? Những người lặng lẽ giúp nàng, giúp nàng hoàn thành sự việc này mới là người hận Tuyên gia nhất.
Những năm gần đây, Tuyên gia đã tạo được chỗ đứng ở Quảng Hải. Bọn họ đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm, giết không biết bao nhiêu người, cũng làm nhiều gia tộc tan cửa nát nhà, cũng giết nhiều người hầu trong tộc. Lần này xảy ra chuyện, phải chăng đằng sau những việc làm của Tuyên gia đã khiến hận thù tích từ suối dồn thành sông lớn, gây ra chuyện động trời.
Hiện giờ, thánh thượng đã tìm ra người lặng lẽ đưa người vào cung, nhưng Tuyên gia thì không. Tuyên gia chỉ biết là người mình cũng thò một tay chứ không biết rõ là người nào. Bởi vậy, cách xử lý hiện tại của Tuyên gia đó là phàm những người liên quan đến Trân phi thì không buông tha ai. Những người có liên quan trong kinh thành với người của Tuyên gia thì đã biến mất trong im hơi lặng tiếng, có thể nhìn ra thủ đoạn của Tuyên gia.
Nếu như Hứa Song Uyển không biết những chuyện này thì có lẽ sẽ bị cảm động bởi Tuyên lão phu nhân, nhưng nàng đã biết chuyện thì sao có thể thông cảm.
“Lão phu nhân, thật sự thiếp thân không thể ra sức.” Hứa Song Uyển kiên trì, có người đi tới đỡ bà sang một bên: “Xin ngài mau đứng lên, đừng làm thiếp thân tổn thọ.”
“Phu nhân trưởng công tử.” Tuyên lão phu nhân khóc lóc, nghiêng người muốn dập đầu với nàng: “Xin ngài…”
Lúc này, còn chưa dập đầu thì Phúc bà đã dẫn người đến dìu bà.
Hai mắt Tuyên lão phu nhân sưng húp, nhìn sang Tuyên Hứa thị, thấy sắc mặt nàng vẫn hờ hững thì cảm thấy cực kỳ máu lạnh. Bà nhắm mắt rồi ngất đi.
“Lão phu nhân…” Trong phòng, nô bộc bà dẫn theo tiến lên gào khóc thét lên: “Ngài sao vậy?”
Hứa Song Uyển thấy tầm nhìn xa trông rộng của mình có đất dụng võ, chỉ đành lắc đầu, nghe Ngu bà phía sau bình tĩnh gọi nha hoàn đến mời Đan nương tử.
Tuy nhiên, Tuyên lão phu nhân đúng là ngất tốt.
Bà mà ngất thì mấy lời giải thích Hầu phủ chuẩn bị sẽ có tác dụng. Nếu như bà không ngất trong phủ mà là ngất bên ngoài để mọi người thấy thì Hầu phủ mới gặp khó khăn.
**
Thi Như Lan lại đây làm người tỉnh lại. Hầu phủ lập tức nâng người lên xe ngựa Hầu phủ, đi về phía Quảng Hải Tuyên phủ.
Trên đường đi, nhiều người biết chuyện Tuyên lão phu nhân ngàn dặm xa xôi mà đến, không trở về Tuyên phủ Quảng Hải của bọn họ mà là ngất xỉu trong Hầu phủ.
Một người già đến kinh thành không về nhà mình mà tới phủ Quy Đức Hầu, bôn ba ngàn dặm dễ bị đột tử, người Quảng hải Tuyên gia này đây là cậy già lên mặt, lấy cái chết ép người mà, đúng là tâm cơ sâu! Đúng là lòng dạ ác độc.
Tuyên lão phu nhân vừa rời đi thì màn đêm cũng buông xuống. Tối hôm đó, Hứa Song Uyển theo trượng phu dẫn nữ nhi đến Thính Hiên Đường dùng bữa cùng công công.
Xong bữa, Tuyên Hoành Đạo giữ một nhà ba người lại nói chuyện, hỏi Hứa Song Uyển chuyện hôm nay.
Hứa Song Uyển lập tức nói hết chuyện của Tuyên lão phu nhân.
Tuyên Hoành Đạo nghe xong nhìn sang trưởng tử, do dự quay sang con dâu rồi ân cần nói: “Con làm rất đúng, nhưng…”
“Xin phụ thân cứ nói.”
“Nhưng…” Tuyên Hoành đạo cũng không biết nên nói gì. Ông cảm thấy lời nói của con dâu quá lạnh lùng không có tính người, nhưng lời từ chối của nó rất lịch sự và khách sáo, cũng không tìm ra lỗi, ông do dự một chút rồi nói: “Nhưng giọng điệu nên tốt hơn, dù không giúp cũng qua loa là được.”
Nói xong, ông cũng cảm thấy lời này của mình nói dễ hơn làm, vội vàng bổ sung một câu: “Vi phụ cũng không có ý khác, chỉ là chúng ta thân là danh môn chính tông, nếu không có lòng khoan dung thì khó tránh khỏi người bên ngoài nói ra nói vào.”
Hứa Song Uyển cung kính khiêm tốn gật đầu: “Vâng.”
Người bên ngoài nói ra nói vào không phải nói Hầu phủ mà là nói bên kia.
Nhưng công công nói ra suy nghĩ trong lòng về việc này, nàng cãi lại cũng vô ích.
Giống như bây giờ công công xem thường bà bà, trong lòng cũng không còn bà bà, mà cháu gái nhỏ Ngọc Quân có đáng yêu cỡ nào, có cố gắng làm ông vui lòng đi chăng nữa cũng không thay đổi được suy nghĩ trong lòng ông cảm thấy Ngọc Quân xui xẻo. Dù cho ông giả vờ yêu thích cháu gái cũng chỉ đối xử tốt với Ngọc Quân khi có nhiều người, còn lúc riêng tư thì lại ngầm tránh xa Ngọc Quân, để bé ít đến Thính Hiên Đường hơn. Các nàng có nói nhiều và làm nhiều hơn nữa thì cũng không thay đổi được suy nghĩ thật sự trong lòng ông.
Con dâu cung kính, Tuyên Hoành Đạo ngượng ngùng, lại khen ngợi: “Con làm rất đúng.”
Ông cũng không thể nói nhiều rằng con dâu không phải, ngay cả khi cảm thấy con dâu đã làm quá lên thì ông cũng không thể nói mấy lời khó nghe vào lúc này.
Dù sao xưa nay con dâu cũng hiếu thuận và chu đáo với ông, còn nhắm mắt làm ngơ khi nghe đến chuyện trong Thính Hiền Đường. Nếu nói nó không có tình người thì lời này cũng không nên do ông nói.
Mấy ngày trước, Tuyên Hoành Đạo khoe khoang trên người thiếp thất suýt nữa không thể đứng dậy, còn đang uống thuốc bổ con dâu đưa đến Thính Hiên Đường, trong người đang còn yếu ớt. Ông nói hai câu, lại đón nhận sắc mặt cười như không cười của trưởng tử nên không tiện nói thêm, chính là muốn giữ mình nhi tử lại để hỏi chuyện tam thúc nó vào kinh. Lúc này cũng không tiện mở miệng, chỉ cười nói: “Được rồi, trời tốt rồi, các con nhanh về đi, trên đường cẩn thận chút.”
Sau khi con trai và con dâu rời đi, Tuyên Hoành Đạo vẫn chưa hỏi chuyện muốn hỏi nên hơi hối hận, cũng chê mình lắm miệng nói con dâu.
Ông muốn biết suy nghĩ của trưởng tử về việc tam thúc nó đường xa mà đến.
**
Quảng Hải Tuyên gia đúng là giỏi giang. Tuyên Nhị mới đến được hai ngày mà trong nội các đã có lão thần tử có quan hệ thân thiết với Tuyên Trọng An đến trước mặt Tuyên tướng, vẻ mặt đau khổ liên tục nói chuyện nói lời hay về Tuyên Nhạc Phổ.
Lão thần này còn là bạn tốt của ngoại tổ Tuyên Trọng An – Khương Thái Sử, từng giúp Khương Thái Sử và Tuyên Tướng một tay.
“Cháu trai, thúc vác bộ mặt già nua này đến xin cháu một cái @n tình, đúng thật là bất đắc dĩ.” Các lão vừa nói chuyện vừa đỏ mặt, xấu hổ: “Xin cháu trai nể bộ mặt già nua này của ta một lần.”
Tuyên tướng cũng không ngờ ông sẽ xen vào, hắn sửng sốt một chút, mới cẩn thận hỏi: “Xin hỏi Úc thúc công, vì sao lại như thế?”
Úc các lão ngượng ngùng không nói thành lời.
Chờ sau khi ông rời đi, Tuyên Trọng An phái người đi điều tra mới phát hiện ra tam thúc kia của hắn thực sự có bản lĩnh. Ngày thứ hai vào kinh đã đưa được một nữ tử giống chính thê đã mất sớm của Úc các lão vào phủ. Đích thê của Úc các lão là biểu muội thanh mai trúc mã, chết trong phòng sinh khi sinh đứa con trai đầu lòng cho ông. Bởi vậy mà Úc các lão còn giữ đạo hiếu với bà trong ba năm, sau đó mới tục huyền[2]. Câu chuyện năm đó còn được ca tụng trong kinh.
Sự việc này đã trôi qua nhiều năm, bây giờ không có nhiều người biết được. Không ngờ lại bị Tuyên gia dùng.
Không thể không cho ân tình của Úc các lão.
Ông chính là công thần năm đó âm thầm giúp bọn họ lên ngôi, giúp đỡ cũng không cần khen thưởng, so với Dương các lão được ban thưởng và nổi tiếng thì khiêm tốn hơn rất nhiều, cũng giúp bọn họ bớt đi nhiều rắc rối.
Sau khi Bảo Lạc biết chuyện, cũng cười giễu rồi nói: “Tuyên gia này đúng là giỏi.”
Ngay cả người bên mình cũng có thể thu mua, chẳng trách Tuyên Nhạc Phổ bị bắt được trước mặt hắn, cũng chẳng hề sợ hãi.
“Ngài thấy sao?” Tuyên Trọng An hỏi ý của hắn.
“Ý của huynh thì?” Bảo Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tuyên Trọng An im lặng.
Bảo Lạc hiểu sự im lặng này của hắn.
Không thể không bán ân tình này.
Úc lão sắp vào đất mà còn vác khuôn mặt già nua đến cầu xin ân tình, hoàn toàn ngược lại với tính tình một dạ hai vâng chỉ xin yên ổn. Vả lại, các lão này không phải trắng tay, mấy năm nay, chuyện mở rộng trường công và thư viện ở các châu phủ trong Đại Vi đều giao cho ông nhưng ông chưa từng phạm sai lầm. Không cho ông tiền nhưng ông còn cùng với bên phía Dương các lão giúp triều đình thành lập không dưới một trăm trường học chính thức…
“Trước tiên…” Tuyên Trọng An nói một chữ trước, mỉm cười, dừng một chút mới nói tiếp: “Cứ bán đi. Kể ra thì không cách xa với suy nghĩ của chúng ta trước đó. Chỉ là lần này bán mặt mũi cho Úc lão, ngài phải suy nghĩ thật kỹ hẵng làm ầm ĩ chuyện này, đừng để những kẻ phía sau được đà lấn tới.”
Bảo Lạc cau mày.
“Về phía Tuyên gia, vẫn phải cạo lớp da kia.” Tuyên Tướng gõ bàn: “Bên kia ba gia tộc Lưu, Trương, Trần phân chia Quảng Hải, ý của thần là chọn Trần gia, ngài thấy như nào?”
Bảo mạch líu lưỡi, Trần gia là đại gia bản xứ của Quảng Hải, nhìn có vẻ như là đồng minh với Tuyên gia, nhưng cũng có mối thù sống chết với Tuyên gia.
Ban đầu bọn họ không biết chuyện này, cũng là điều tra ra từ sự việc của Trân phi.
Bảo Lạc đội cái nón xanh về sự việc của Trân phi không uổng. Chuyện này tiếp tục được điều tra xuống, liên kết từ đường này đến đường khác, hết mắt xích này đến mắt xích khác. Tấm lưới Quảng Hải gió thổi không lọt kia trong nháy mắt trở nên tan tành, bộ mặt thật bất hoà giữa các gia tộc cũng lộ ra.
“Trẫm thấy,” Bảo Lạc ho nhẹ trước khi nói tiếp: “Rất tốt.”
Thừa tướng không ngại giết Tuyên gia thì hắn càng không ngại.
Ra quyết định này sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong Quảng Hải, cũng không biết Tuyên gia liều lĩnh như vậy, liệu có nghĩ đến hậu quả khi làm Tuyên Thừa tướng tức giận hay không.
[1] 真人面前不说假话: (câu gốc từ thời nhà Tống không có chữ thoại ở cuối cùng) ý nói trước mặt người chân thành đáng tin thì không nói lời giả dối.
[2] Cưới vợ mới