Quy Đức Hầu Phủ

Chương 139




Đêm đó Tuyên Trọng An nói chuyện với phụ thân xong, lúc trở về nhà đã vào nửa đêm. Dưới ánh đèn, thê tử đang dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, hắn liếc nhìn nàng, nàng mở mắt ra rồi mỉm cười với hắn.

Dưới ánh đèn, nụ cười của nàng đẹp không tả xiết.

Tuyên Trọng An vẫy người hầu lui xuống, thấy nàng lấy kim chỉ trên người ra. Hắn tiến lên trước hai bước, ngồi xổm trước đầu gối nàng, vùi đầu vào đầu gối nàng.

Hứa Song Uyển giật mình, sau đó nàng khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu hắn.

Nàng tháo gỡ mái tóc chải vào lúc sáng cho hắn, dịu dàng nói: “Hôm nay có mệt không?”

Tuyên Trọng An lắc đầu trên đầu gối.

Hứa Song Uyển buông lỏng tóc, dùng tay chải đầu cho hắn: “Đứng dậy thay quần áo, chàng lên giường đi, thiếp chải tóc cho.”

“Ban đêm không thể chải tóc.” Tuyên Trọng An lẩm bẩm.

“Vậy không chải nữa.”

Tuyên Trọng An lại lắc đầu, bị nàng kéo lên, mở tay nhìn mặt nàng: “Sao nàng không tin?”

Hứa Song Uyển cong mắt, mỉm cười nhìn hắn.

“Nàng, cái người này…”

“Đan lão nhân gia nói, hằng đêm chải đầu cho chàng để đả thông kinh mạch trên đầu, buổi tối chàng cũng có thể ngủ ngon hơn.”

“Nàng còn biết?”

Hứa Song Uyển ở cữ trước, lại chăm Ngọc Quân, trong phủ cũng vẫn có việc phải xử lý nên hằng ngày không để ý tới hắn như trước đây được nữa.

Trong lòng nàng biết điều đó, nhưng hắn không nói gì. Nàng do dự một lát, cũng chỉ muốn chờ khoảng thời gian này trôi qua.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không được, nghe giọng điệu của hắn bây giờ, trong lòng có vẻ cũng không quan tâm.

Nàng mỉm cười nhìn hắn, Tuyên Trọng An lườm nàng: “Nàng còn cảm thấy mình có lý?”

Hứa Song Uyển bật cười, thấy nha hoàn rón rén buông nước ấm xuống rồi lui ra ngoài, nàng kéo hắn đi qua rửa mặt: “Xin lỗi.”

Tuyên Trọng An ngồi xuống ghế bên cạnh chậu nước, ngắm từ khuôn mặt xuống vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lại trở lại trên tay nàng. Khi nàng đến trước mặt, hắn nói một câu trong khi được lau mặt bằng khăn nóng: “Nàng gầy đi nhiều lắm.”

“À.” Hứa Song Uyển lau mặt hắn, gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có đẹp không?”

Tuyên trưởng công tử gật đầu.

“Thật không?”

Tuyên Trọng An ngẩng đầu, kéo tay nàng vào ngực.

Hứa Song Uyển mỉm cười: “Nghe cũng được.”

Khóe miệng Tuyên Trọng An cũng cong lên: “Chỉ là cũng được?”

Hứa Song Uyển cảm giác được tiếng tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay, gương mặt nàng dịu dàng như một nước mùa xuân: “Bây giờ chàng đang nghĩ gì thế?”

“Đang nghĩ, cuối cùng nàng đã đồng ý nhìn thẳng ta.”

Hứa Song Uyển vỗ nhẹ vai hắn: “Không được nói bậy.”

Tuyên Trọng An lắc đầu: “Không nói bậy.”

“Ầy…” Hứa Song Uyển nhìn mặt hắn, giật mình một chút, một lát sau, nàng nói với trượng phu đang ôm eo mình không buông: “Chàng không chê thiếp nhiều chuyện là được rồi.”

“Không chê.”

“Chàng không vui, thiếp cũng không vui.”

“Ừ.”

Bình thường đôi phu thê nói không hết chuyện, nhưng lúc này giống như hết chuyện, một người ngồi, một người đứng, cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, không ai lên tiếng.

Đêm nay Tuyên Trọng An ngủ rất say. Sáng hôm sau, hắn thức dậy, đầu tiên vô cùng phấn chấn xem Hứa Song Uyển cho con bú, sau đó ôm Vọng Khang chạy vào, nói muốn dẫn con ra ngoài luyện cùng hắn Đoán thể thuật. Hứa Song Uyển bị hắn làm phiền cả buổi sáng, thấy hắn đi ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Vọng Khang được cõng cười khúc khích lại trở lại, chạy đến trước mặt nàng rồi cúi đầu nói: “Đúng rồi, quên nói với nàng…”

“Ừ?” Hứa Song Uyển cho con bú, quay đầu nhỏ của Ngọc Quân về phía phụ thân con.

“Nàng cười đi?”

Hứa Song Uyển bận rộn chừa ra chút thời gian, mỉm cười nhìn hắn.

Tuyên trưởng công tử rất hài lòng, nói: “Phụ thân nói với ta, để ta mời tiên sinh bên ngoài, còn người thì đi theo tiên sinh khai sáng cho Vọng Khang.”

Hắn nói với thê tử: “Ta quá bận, Vọng Khang không thể học cùng ta, vẫn phải có tiên sinh ở bên kèm cặp dạy dỗ mới được, nàng nói xem có phải không?”

Hứa Song Uyển cười gật đầu.

“Ta biết hai người có thể khai sáng cho Vọng Khang, chỉ là khó mời. Để mấy ngày nay ta suy nghĩ lại, mai sau mời người tới, nàng chờ buổi tối ta về sẽ thương lượng lại với nàng về việc này…”

Hắn nhìn nàng, nói xong cũng không đi, Hứa Song Uyển mỉm cười: “Được.”

Thấy nàng cười nói được, lúc này Tuyên Trọng An mới trách mắng nhi tử liên tục kéo tóc hắn: “Làm rối tóc ta, lại phải để nương con chải lại.”

“Phiền quá đấy.” Vọng Khang bĩu môi: “Phải đi rồi, đừng làm phiền nương.”

“Con biết cái gì gọi là phiền nương con? Con mới phiền đấy…” Tuyên Trọng An cõng con đi ra ngoài, mắng đến một nửa lại nói với con: “Nói với mẹ con một tiếng.”

“Nương, đi đây.” Vọng Khang quay đầu, cao giọng nói.

“Ầy, về sớm chút.” Hứa Song Uyển cười trả lời con.

“Chính là con không có việc gì liền cãi nhau với ta, lúc này mới gọi là phiền nương con, biết chưa?” Tuyên Trọng An cõng nhi tử đang trách móc hắn đi xa. Dù bọn họ đi xa, nhưng vẫn nghe thoáng được tiếng hắn dạy dỗ Vọng Khang.

Không nghe thấy giọng nói của phụ thân và ca ca, Ngọc Quân “a” rồi mới buông sữa trong miệng ra, quay đầu nhìn về phía cửa.

Hứa Song Uyển thấy con nhìn không chớp mắt, không muốn ăn, mỉm cười đặt con vào tay Ngu nương.

Ngu nương thương tiếc đón tiểu cô nương, nói với Hứa Song Uyển: “Thiếu phu nhân, nô tỳ thấy trưởng công tử vui rồi.”

Hứa Song Uyển gật đầu, lúc này mới để mình lộ ra chút mệt mỏi: “Chàng ấy vui là được rồi.”

Ngu nương khẽ đáp, lại nhìn Thiếu phu nhân, thấy Thiếu phu nhân không có ý nói nhiều thì nàng liền thu lại lời nói trong miệng.

Thật ra nàng cảm giác giữa trưởng công tử và Thiếu phu nhân có chút thay đổi, cảm giác hình như thân cận hơn một chút, hình như giữa hai người càng tốt…

Nhưng cảm giác này chỉ là cảm giác mà thôi, không thể nói rõ ràng, có vẻ Thiếu phu nhân cũng không muốn nói nhiều nên Ngu nương liền nuốt lời nói xuống.

Thiếu phu nhân nhà họ không giống phu nhân nhà khác, nàng để hết trong lòng, càng không cần người hầu cố ý nói lời tốt đẹp lấy lòng nàng.

Nàng trông có vẻ dịu dàng hiền thục, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Hiện giờ Hầu phủ ngăn nắp, quy củ rõ ràng, đó không chỉ dựa vào sự dịu dàng là có thể trị được.

Giống như trái tim của trường công tử, không phải chỉ dịu dàng là có thể nắm được.

Tháng hai qua đi, kỳ thi mùa xuân đã kết thúc, kỳ thi điện vào tháng tư vẫn được tổ chức đúng hạn, nhưng người chủ trì thi điện do Tả Hữu thừa tướng và đương kim Nội các thủ Từ Mạt Hồng chủ trì.

Phụng Tiên Thừa vẫn là Hữu tướng đương triều, cơ mà Bảo Lạc không thèm nhìn mặt mũi hắn. Phụng tướng chỉ cần mở miệng trên triều thì sẽ phải đối mặt với đôi mắt nhỏ chê cười của thánh thượng. Dần dà, ông cũng không muốn lên tiếng trên triều nữa..

Bây giờ, thánh thượng đã đi gần một tháng, Phụng tướng lại thuận lợi mọi bề, thường xuyên qua lại với các quan viên mới vào triều, uống rượu đấu thơ bận rộn không biết trời đất.

Hôm nay, ông nha môn vô tình gặp được Tả tướng. Gần đây Phụng tướng rất xuân phong đắc ý*, vừa nhìn thấy bóng dáng Tả tướng, còn chưa đợi người đi tới thì đã quay đầu bỏ đi.

“Hữu tướng đại nhân…”

Phụng Tiên Thừa còn chưa đi được hai bước, không thể không dừng chân lại, trưng ra một khuôn mặt tươi cười quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hồ ly của Tả tướng đại nhân, nở nụ cười nửa miệng, chắp tay chào hỏi: “Tả tướng đại nhân!”

“Hữu tướng đại nhân, gần đây bận rộn nhỉ?”

Trong lòng Phụng Tiên Thừa mắng hắn là tiểu hồ ly, nhưng hắn dựa vào tiểu hồ ly mới tránh được một kiếp, không thể không nể mặt hắn: “Cũng không bận rộn gì. Tả tướng cũng biết, trong tay lão phu cũng chẳng có mấy việc đứng đắn. Chỉ là tính tình lão phu không chịu nổi cô đơn, không phải gần đây thấy thanh niên tuấn kiệt trong kinh tụ tập, thấy người tài lòng liền vui, đành…”

Phụng Tiên Thừa thấy Tuyên Trọng An đến cảnh cáo, trong lòng kêu khổ không thôi.

Ông là một con rối trang trí, nhưng cũng là hình ảnh của quốc gia. Có người nể mặt ông mời ông đi dự tiệc, chẳng lẽ ông còn có thể rụt cổ trong nhà à? Hiện giờ, ông đã xem thánh thượng và Tả tướng đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù sao hai vị này cũng chừa chút đường sống cho ông chứ?

“Đành như nào?” Tuyên Trọng An phất tay áo: “Phụng tướng đại nhân không bận là được, đi cùng ta một lát.”

Phụng Tiên Thừa đành đi theo hắn: “Đành đi dự thêm mấy bữa tiệc mà thôi, đều là tiệc nhẹ, lấy trà thay rượu.”

Bầu không khí này vẫn do Tuyên tướng mang đến. Hiện tại, đám thanh niên tuấn kiệt kia đều học cách nói chuyện của Tuyên tướng, cười như không cười, vừa mở miệng đã chỉnh người ta khó chịu liền không nói, ngay cả dáng vẻ cũng học được. Trong bữa tiệc không uống rượu thì thôi, thời tiết mùa xuân đã ấm áp mà còn phải khoác lên người một cái áo lông khoác cũ không biết từ cửa hàng nào, cũng không sợ người mọc đầy rôm.

“Mấy ngày nay Phụng đại nhân chạy ngược chạy xuôi là vì dự tiệc?”

“Chứ không thì vì sao?” Phụng Tiên Thừa hơi chột dạ, nhưng nghĩ thầm ông còn chưa vì Phụng gia ông mưu cầu vị trí bất thành kia, ngay cả miệng cũng không mở. Tuyên Trọng An không thể nắm được nhược điểm của ông nên tự tin nói: “Chẳng lẽ Tuyên đại nhân còn cảm thấy lão phu có tâm tư khác?”

Bây giờ ông chẳng thèm quan tâm đến chuyện vặt vãnh. Đại diện hình ảnh cho một quốc gia như ông chỉ chiếm cái tên, từ cổ chí kim, cũng chỉ có vài người.

Phụng Tiên Thừa im lặng, trong lòng cũng hơi uất ức, nhưng nghĩ, ông vẫn tiếp tục chống đỡ Phụng gia nên nuốt cơn giận xuống.

“Ta còn tưởng, Phụng đại nhân đang khảo sát hiền tài cho thánh thượng.” Tuyên Trọng An quay đầu và hỏi Phụng Tiên Thừa: “Phụng đại nhân có nhìn trúng ai không?”

Giọng điện của hắn quá nhẹ nhàng. Trong khoảng thời gian này, Phụng Tiên Thừa sững sờ khi nhiều lần nhìn thấy sự lạnh lùng và giễu cợt trên khuôn mặt hắn. Ông nghĩ trong lòng một lát về giọng điệu của hắn rồi mới mở miệng: “Cũng chưa nhìn trúng ai. Mấy ngày nay ta chỉ tham gia cho vui, chỉ muốn nhìn xem hiện giờ những rường cột của nước nhà đang chơi gì.”

“Còn nói gì hả?”

Phụng Tiên Thừa liếc mắt nhìn hắn.

“Phụng tướng cũng từng là Trạng nguyên lang chấn động một thời, ai gặp cũng chúc mừng nhỉ.”

“Đều là chuyện đã qua.”

“Sao lại đã qua.” Tuyên Trọng An lắc đầu: “Dù là hiện tại, ngài cũng là Trạng nguyên xuất sắc nhất trong hai mươi năm qua.”

Phụng Tiên Thừa dừng bước: “Tuyên đại nhân, người quang minh không nói chuyện mờ ám. Ngài có ý gì thì cứ nói rõ ràng với lão phu, đoán tới đoán lui cũng làm sứt mẻ tình cảm.”

Tuyên Trọng An gật dầu: “Phụng đại nhân, ta giao chủ trì kỳ thi này cho ngài, tuyển chọn tam giáp cũng giao cho ngài, ngài thấy sao?”

Phụng Tiên Thừa nhất thời sừng sỡ, sau đó bật cười: “Tuyên đại nhân, ngài tin ta?”

Ông không dám tin mà bật cười lắc dầu.

“Ừ.”

“Ngài không sợ ta nhân cơ hội thu nạp vây cánh?”

“Vậy cũng được.” Tuyên Trọng An nghiêng đầu mỉm cười: “Ta cũng không cần ngăn thánh thượng thu thập ngài.”

Phụng Tiên Thừa cười gượng, lại nhấc chân lên, đi bên cạnh Tuyên đại nhân.

“Như nào?” Đi được hai bước, Tuyên Trọng An hỏi: “Phụng đại nhân làm quan trong triều, nếu đã chiếm được chỗ, dù sao cũng phải vì thiên hạ dân chúng mưu cầu một chút phúc lợi mới được, ngài nói có phải không?”

“Lão phu không liêm khiết như ngài.” Phụng Tiên Thừa nói tiếp: “Tuy nhiên, lão phu đồng ý việc này.”

Nói đến đây, ông cười tự giễu: “Xem như lấy công chuộc tội, mưu cầu con đường cho hậu nhân Phụng gia ta đi.”

“Ừ.” Tuyên Trọng An nghe xong gật đầu, đi dạo hàn huyên vài câu với Phụng Tiên Thừa một lúc rồi mới cáo từ, dẫn theo một đám người ngựa phía sau rời đi.

Hắn đi rồi, sư gia bên cạnh Phụng Tiên Thừa tiến lên nói với chủ nhân: “Tuyên tướng đại nhân đây là?”

“Chưa chắc có lòng tốt, nhưng cũng chưa hẳn đã xấu, hắn người này.” Phụng Tiên Thừa nói xong cũng không dám lắc đầu gật bừa: “Đúng là người nào cũng dám dùng.”

Dám đặt cược, dám chiến đấu, dám đánh cược, dám dùng…

Người như hắn mà không đi đầu cũng khó.

Tuyên Trọng An đã ném công việc chọn ra tam giáp nóng phỏng tay ra ngoài. Chiều hôm đó, sau khi kết thúc công vụ, hắn cho người về phủ thông báo một câu là tối nay hắn sẽ về, để Thiếu phu nhân chừa cơm cho hắn. Hắn rời nha môn liền tới Từ gia.

Lúc hắn đến Từ gia, Từ các thủ đại nhân Từ Mạt Hồng Từ lão thái gia còn chưa về phủ. Từ đại gia đang ở nhà, nghe được thông báo liền đi ra chào đón Tuyên tướng đến nhà.