Quy Đức Hầu Phủ

Chương 135




Tay Khương lão thái gia buông thõng xuống.

“Là ta sai rồi.” Khương lão thái gia lắc đầu, suy cho cùng là lỗi của ông. Lẽ ra ông không nên gả nữ nhi vào Hầu gia, làm dâu trưởng.

Nó không đảm đương nổi trách nhiệm của dâu trưởng.

Thấy cái tát không rơi lên mặt mình, Tuyên Khương thị lặng lẽ mở mắt ra, nhìn phụ thân đang thất vọng cúi đầu thì bà thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại cảm thấy hơi vui sướng.

Bà đúng mà. Tuyên Khương thị biết chỉ cần mình thực sự làm như bọn họ mong muốn thì họ sẽ thương xót và cưng chiều bà.

Ở nhà theo phụ, xuất gia tòng phu. Sau khi thành hôn, bà làm mọi chuyện đều vì xem bọn họ là trời. Sao họ có thể không thích bà?

Tuyên Khương thị yếu đuối thuận theo, nói: “Phụ thân, người nói đúng, là nữ nhi sai. Người muốn trách thì cứ trách nữ nhi đi.”

Khương lão thái gia cười khổ nhìn dáng vẻ phục tùng nhu nhược của nữ nhi.

Ông từng cho rằng mình và lão phu nhân cưng chiều nữ nhi từ nhỏ, dạy dỗ nó hiền lành, tử tế, lễ phép nhã nhặn; nhưng không dạy nó nhân gian hiểm ác, khiến nó quá yếu đuối. Ngẫm lại, với tư cách là phụ thân, ông vẫn hiểu lầm con. Nữ nhi sớm đã tự học cách để sống sót, chỉ là đó không phải là cách mà họ muốn dạy con.

Ông cũng được, huynh trưởng của nó cũng được, hay là lão Hầu gia đã chết, hay là trượng phu hiện tại của nó; nó đều có biện pháp đối phó với bọn họ. Có thể nói, đây không phải cách nó nghĩ ra mà là theo bản năng…

Nếu đổi lại một gia đình bình thường, ai lại không muốn một cô con dâu biết nghĩ cho nhà? Nhà bình thường, thậm chí nhiều tông môn thế gia vọng tộc không ngại cho người ngoài biết bọn họ coi việc sinh con cho vui, nhưng họ không ngu ngốc như nó, để nhược điểm của mình cho người ta xem, làm đến khó coi như vậy.Ddù bọn họ không thích thì cũng cố gắng nuôi dưỡng.

Nó ngu ngốc thì ngu ngốc, nhưng nó không hề đắn đo khi thốt ra lời này ở phủ Quy Đức Hầu. Mà nhà như phủ Quy Đức Hầu, ngay cả nữ nhi còn không chứa được. Nói ra, dù tất cả mọi người đều cảm thấy nó đúng, nhưng cũng sẽ chê cười nhất phẩm Hầu phủ ngay cả nữ nhi còn không nuôi nổi. Nhất phẩm Hầu phủ đang ám chỉ Hoàng hậu sinh ra nữ nhi là đồ vô dụng.

Nó càng ngu ngốc hơn khi nói lời này là nhắm vào con dâu, người thay nó chống đỡ Hầu phủ.

Thân là tông phụ mà nó lại làm ra chuyện như thế, đây là gác phủ Quy Đức Hầu lên lửa nóng. Khương lão thái gia biết nữ nhi không hiểu rõ, cho dù giải thích cho nó nghe thì nó cũng sẽ không hiểu.

Nó thông minh, nhưng tiếc thay, thông minh có hạn, thông minh đến mức tự cho là đúng.

“Không, con không sai.” Người sai là lão phu thê bọn họ, gả nó ra ngoài.

“Phụ thân.” Tuyên Khương thị không khỏi vui vẻ cười nói.

“Con à.” Khương lão thái gia nhìn nụ cười vui vẻ của nữ nhi với vẻ mặt buồn bã: “Vi phụ chỉ có thể bảo vệ con đi đến đoạn đường này, về sau con tự lo cho mình.”

“Phụ thân?” Tuyên Khương thị không hiểu, lại hoảng sợ: “Phụ thân, phụ thân, không phải người đã khỏi bệnh rồi sao? Không phải đã loại trừ hết độc tố rồi sao?”

“Đại nhi, nhị nhi, vào đây!” Khương đại lão gia gõ gậy.

Khương đại lão gia và Khương nhị lão gia tiến vào theo lệnh phụ thân.

“Phụ thân!”

Khương lão thái gia không nhìn nữ nhi nữa, ông được đỡ ra ngoài dưới sự giúp đỡ của hai người con trai. Gặp con rể thất thần trước cửa, ông dừng lại và nói với con: “Vì tương lai của Hầu phủ và con cháu của con, giam lại đi.”

“Vâng.” Tuyên Hoành Đạo khom người chắp tay, nước mắt lăn dài.

“Từ nay về sau coi như không có người muội muội này.” Khương lão thái gia nói đến đây, lưng ông khọm cả xuống, đau đớn trong lòng như bị dao cứa vào, nước mắt tuôn đầy mặt: “Về sau ta không còn, lúc nó ra đi thì tiễn nó một đoạn đường thôi, đừng để nó ra đi quá cô đơn.”

Là đôi phu thê già bọn họ có lỗi với nó, mang nó đến cõi đời này nhưng không dạy dỗ nó đúng cách.

“Phụ thân!” Khương đại lão gia vội ôm lấy ông: “Không đến mức…”

“Không, các con không thể giúp nó nữa.” Khương lão thái gia miễn cưỡng đứng lên. Ông nghiêng đầu nhìn con rể rồi lại quay đầu ra sau lưng, thấy nữ nhi đang khóc, sợ hãi bất lực nhìn mình thì ông chỉ đành thở dài: “Khương Sở, con đã bốn mươi tuổi rồi, giờ đến lượt con tự gánh chịu vận mệnh của mình rồi, chúng ta không giúp con được nữa.”

“Đại ca, nhị ca?” Tuyên Khương thị vội vàng đi về phía bọn họ: “Hầu gia?”

Chỉ là bà vừa đi vài bước thì đã bị một người có gương mặt như quỷ chặn lại.

“A…” Tuyên Khương thị hét lên rồi quay sang một bên, tuyệt vọng chạy về phía phụ thân, ca ca và phu quân của mình.

Đáng tiếc là bà vẫn bị ngăn lại.

“Hầu gia, phu quân…” Khi Tuyên Hoành Đạo rời khỏi Thính Hiên Đường thì ông vẫn có thể nghe thấy tiếng thê tử yêu dấu của mình đang gào khóc sau lưng.

Ông che mắt đứng cạnh cửa một lúc lâu không nhúc nhích.

Trước sự chứng kiến của nhạc phụ, các cữu huynh, ông khom người rồi nói với họ: “Xin nhạc phụ và cữu huynh yên tâm, con sẽ ở bên nàng.”

“Hoành Đạo?” Khương lão thái gia sững sờ.

“Nhiều năm qua, con nợ Khương gia, con nợ nàng…” Mắt Tuyên Hoành Đạo đỏ lên, nhưng lại kìm được nước mắt: “Con cũng nợ Trọng An bọn nó.”

Có ông bên cạnh, bà sẽ bình yên trải qua hết đời này.

“Như vậy.” Khương lão thái gia nghiêng đầu qua, nhìn ngoại tôn đang chắp tay đứng đó không xa: “Cũng tốt.”

Như vậy là tốt, chỉ là, chớ có tái phạm. Triều đình nguy hiểm, một khi thánh thượng xa cách với phủ Quy Đức Hầu thì phủ các con chẳng bao lâu sẽ sụp đổ thôi. Hiện tại phía trước các con là tiền đồ tươi sáng, cũng có thể xoay lưng là vực sâu vạn trượng. Trọng An dùng vết đao liếm máu mới đổi lấy tính mạng một nhà các con, đừng cô phụ nó.

Khương lão thái gia buồn bã nói tiếp: “Hoành Đạo à, ta cũng chẳng sống được mấy ngày nữa. Đây có thể là lần cuối lão già này đến Hầu phủ các con trong cuộc đời này. Ta đã sống lâu hơn phụ thân con mười năm, thay ông ấy quản con nhiều hơn vài chục năm, cũng không thể không đi…”

Tuyên Hoành Đạo quỳ xuống, hét to: “Phụ thân!”

“Con có lỗi với Trọng An.” Khương lão thái gia cảm thấy mình không đứng nổi nữa. Ông ngã vào vòng tay của trưởng tử, nói với con rể đang gào thét: “Con nghĩ xem, sau khi phụ thân con chết, cuộc sống của nó như nào. Tránh nhiệm con phải gánh, vết dao con phải chịu, tất cả đều ở trên người nó. Con là phụ thân nó, con phải biết thương nó, đừng, đừng…”

Khương lão thái gia nói chưa hết câu thì ngã xuống.

“Phụ thân!” Trong những tiếng hét thất thanh, Tuyên Trọng An đứng cách đó không xa, điên cuồng chạy tới phía này: “Ngoại tổ phụ!”

Khương lão thái gia hôn mê, cũng may Hồ đại phu ở ngay trong phủ nên kịp thời cấp cứu. Ông tỉnh lại, nói với cháu trai: “Để ta gặp cháu dâu.”

Hứa Song Uyển không ngồi kiệu đi tới mà là để người ta đỡ nàng đi qua.

Khương lão thái gia thấy cháu dâu, thấy cháu cười với mình thì ông vui mừng khẽ gật đầu lại.

“Ngoại tổ phụ, cháu đưa tiểu tằng ngoại tôn nữ đến gặp người.” Hứa Song Uyển ngồi xuống cạnh ông, ôm tiểu nữ nhi từ tay Ngu nương.

Khương lão thái gia thấy Ngu nương thì cười với bà ấy: “Ngu nương, mấy năm nay sống thế nào?”

“Tốt ạ.” Trên gương mặt lạnh lùng của Ngu nương chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nửa đời trước của bà lang bạc kỳ hồ, được lão thái gia và lão phu nhân cứu mới sống yên ổn được. Lúc đầu, bà nghĩ rằng mình sẽ ở Khương gia cả đời, nhưng sau này bà bước vào Hầu phủ, cuộc sống của bà lại thay đổi.

Ai có thể nói được nhân tình thế thái. Bà tưởng rằng mình sẽ chết ở Hầu phủ để trả ơn cứu mạng của ân nhân và phu quân, nhưng bây giờ con cháu của bà đang sống một cuộc sống mà trước đây bà chưa từng tưởng tượng ra. Mỗi ngày bà đều bận rộn không ngớt, khoảng thời gian này sao không phải là tốt đây?

Phu thê ân nhân vẫn sắp đặt cho Ngu nương một kết cục tốt nhất. Năm đó, bà không nhìn rõ dụng ý, bây giờ đã dần dần hiện rõ trước mắt bà.

“Khương nương và Phúc nương đều tới rồi.” Ngu nương lau nước mắt, vội vàng nói.

“Đều tốt là được.” Khương lão thái gia vui mừng gật đầu. Ông quay đầu, nhìn chắt ngoại, nhìn thoáng qua rồi ông giương mắt nói với cháu dâu: “Phải cố gắng dạy dỗ nó.”

“Vâng.”

“Phải dùng cả tấm lòng.”

“Vâng.”

“Uyển Uyển, sách mà ngoại tổ phụ cho cháu giữ lại đâu, cũng để lại cho chắt ngoại của ta một ít..”

“Ngoại tổ…” Hứa Song Uyển khóc thành tiếng.

Khương lão thái gia lại rất bình tĩnh: “Lát nữa ta muốn về nhà, về nhà…”

Ông nhìn có vẻ hơi mơ màng, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh: “Không được, đợi lát nữa, ta còn muốn tiến cung một chuyến. Ta sẽ tâu rõ với thánh thượng, không cần các cháu túc trực bên linh cữu, các cháu không nên quá đau lòng, cố gắng làm việc của mình…”

Tuyên Trọng An đang quỳ gối một bên, đầu gối đập xuống đất, phát ra một tiếng “ding dong” lớn.

Khương đại lão gia và Khương nhị lão gia lấy tay áo che mặt khóc.

“Đừng khóc.” Khương lão thái gia áy náy nhìn cháu dâu ngoại rơi lệ đầy mặt: “Hài tử số khổ, là hai nhà chúng ta bạc đãi cháu.”

“Ngoại tổ, người đừng nói vậy, Song Uyển không cảm thấy khổ.”

“Hài tử, ta hổ thẹn với cháu.”

“Ngoại tổ phụ…”

“Cháu nghe ta nói, ngoại tổ muốn nhờ cháu một việc.” Khương lão thái gia cũng biết, chỉ là ông sống được đến ngày hôm nay tất cả đều vì con cháu, may mà chờ được con cháu thành gia, chờ cháu trai số khổ có thê nhi làm bạn thì ông mới đi. Đây đã là chuyện may mắn nhất đời ông, ông trời đối xử với Khương mỗ đúng là rất tốt: “Ta đi, làm phiền cháu…”

“Ngoại tổ, xin người đừng nói nữa.” Tuyên Trọng An lê hai chân tiến lên, vùi đầu vào đôi tay già nua của ngoại tổ: “Đừng nói nữa, nàng ấy hiểu, Song Uyển hiểu.”

Một tay Hứa Song Uyển ôm con, một tay không kìm được mà duỗi ra ôm lấy đầu hắn.

Chỉ một lúc mà nước mắt của hắn đã thấm ướt tà váy nàng, chảy vào tim.

“Cháu hiểu, tổ phụ, cháu sẽ bên chàng đến già.” Hứa Song Uyển ngước mắt, thấy lão gia tử đang nhìn phu quân với vẻ mặt thương xót: “Chàng sinh cháu cũng sinh, chàng chết cháu cũng chết.”

Khương lão thái gia ngước mắt, mi mắt run rẩy: “Hài tử, xin lỗi cháu.”

Suy cho cùng, cũng do nam nhân bọn ông quá vô dụng, cần dựa vào sự hy sinh và vất vả của các nàng mới có thể duy trì một nhà. Biết rõ có lỗi nhưng chỉ đành nói xin lỗi.

“Ngoại tổ, không có gì phải xin lỗi.” Đứa trẻ trong ngực bắt đầu khẽ khóc, con nức nở yếu ớt, Hứa Song Uyển để Ngu nương ôm con. Nàng hít sâu một hơi rồi nén nước mắt, bình tĩnh nói với ngoại tổ: “Song Uyển sẽ trông coi chàng, dù là thịt nát xương tan cũng không do dự.”

Nàng không muốn nói quá nhiều lời hoa mỹ, nhưng có người cho nàng tổ ấm, dành cho nàng sự tôn trọng và yêu thương. Dù nàng thịt nát xương tan thì nàng cũng sẽ gắng sức trông coi che chở.

Xưa nay nàng không bao giờ sợ khổ hay khổ, điều nàng sợ nhất chính là mình đã làm tất cả nhưng không người thấu hiểu.

Thế nhưng, có những người đi cùng nàng suốt chặng đường, dù là phải chia ly giữa chừng, ngay cả những người như tổ phụ cũng hiểu nàng. Dù là chỉ một câu nói đơn giản nhưng nàng vẫn sẽ nghĩa vô phản cố.

Nàng vẫn luôn là thiêu thân lao đầu vào lửa. Nàng sẽ cố gắng hết sức dẫu cho chỉ là một chút có thể.

Vì vậy, đừng nói xin lỗi, họ đã cho nàng những gì nàng mong muốn.

Khương lão thái gia thấy cháu đã hiểu, đưa tay lên sờ đầu cháu trai.

Tuyên Trọng An ngẩng đầu, ôm lấy tay ông cầu xin: “Người đừng đi có được không?”

Khương lão thái gia vẫn ra đi. Đầu tiên, ông rời khỏi phủ Quy Đức Hầu tiến vào hoàng cung rồi lại rời hoàng cung trở về Khương phủ. Ba ngày sau, ông chết trong con cháu vây quanh.

Khương gia tuân theo lời trăn trối của ông, tang lễ được tổ chức giản lược. Quan tài để trong nhà ba ngày rồi được khiêng vào phần mộ tổ tiên, chôn cùng thê tử ông trong một ngôi mộ. Con cháu không cần giữ đạo hiếu, mọi việc cứ làm như thường.