Hứa Song Uyển vừa mới ôm Vọng Khang đặt lên đùi nàng để con đứng lên ôm cổ nàng. Thuận thúc bên cạnh Quy Đức Hầu cuống quít chạy vào, ánh mắt hắn chỉ nhìn thoáng qua đầu Phúc nương rách chảy máu rồi sốt ruột nói với Hứa Song Uyển: “Thiếu phu nhân, tiểu trưởng công tử không sao chứ?”
Vọng Khang nghe được âm thanh, nhìn thấy người thì nức nở rồi tủi thân bĩu môi rồi quay đầu ôm mẫu thân khóc to.
“Đừng khóc, đừng khóc, Vọng Khang không khóc, nương ở đây.” Hứa Song Uyển kiềm chế bình tĩnh, chỉ là nói hết câu thì âm thanh cũng không kìm được mà hơi nghẹn ngào.
Thật ra nàng không đau lòng, chỉ là hơi đau lòng cho con trai mình.
“Thiếu phu nhân, Hầu gia bảo nô tài, để nô tài tới thăm tiểu trưởng công tử. Vừa rồi phu nhân không cố ý muốn đẩy ngã tiểu trưởng công tử.” Ngô Thuận cũng không biết nói gì cho phải, đành phải sốt ruột nhìn trưởng thiếu phu nhân, hy vọng nàng có thể tiếp lời để bỏ qua chuyện.
Chỉ là Hứa Song Uyển bị đau tai bởi tiếng khóc của Vọng Khang, khó kìm lòng nổi, tạm thời chẳng có sức mà để ý đến mặt mũi của công công và bà bà.
Trong Thính Hiên Đường, Tuyên Hoành Đạo nhìn phu nhân nức nở không ngớt, ông tức giận đi hai vòng ở nội đường rồi lại đi về, cúi đầu cười khổ hỏi bà: “Không phải nói cho nàng rồi à, nữ nhi song toàn ở nhà nào cũng đều là đại hỉ sự. Thân thể Trọng An yếu, nó vào cửa ba năm liền ôm hai đứa, nàng còn muốn như nào?”
Tuyên Khương thị ngước đôi mắt tràn đầy nước mắt lên, khóc nói: “Ta chỉ muốn có một đứa cháu trai, lưu lại cho Tuyên gia thêm hậu. Lúc phụ thân đi, thiếp đã đồng ý với người, muốn… muốn…”
Nàng khóc đến nấc cụt, cực kỳ điềm đạm đáng thương khiến người ta thương xót.
Tuyên Hoành Đạo tức giận vung tay áo lên: “Nhưng không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Còn có mai sau, sau này nó vẫn sẽ sinh cho nàng đứa cháu thứ hai, đứa cháu thứ ba mà…”
Tuyên Khương thị nắm lấy tay hắn, khóc lóc nói: “Hầu gia, thiếp cũng không biết vì sao, giống như quỷ mê ma ám. Vọng Khang vừa nhắc tới nó muốn có em gái, thiếp liền đùa giỡn với nó một câu, nào ngờ nó, nó…”
Bà oan ức bật khóc: “Nào ngờ nó cãi lại thiếp. Nó với cha nó không giống nhau, hồi bé cha nó chưa từng chọc giận thiếp, không giống hiện tại, không giống hiện tại…”
Hiện tại, nhi tử cũng không nói chuyện với bà. Không chỉ vậy, từ khi thê tử vào cửa thì nó không đến thăm bà, lúc trò chuyện với bà cũng chẳng tươi cười, không hề nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ như trước. Nhưng khi quay mặt sang nói chuyện với thê tử thì khoé mắt và đuôi lông mày nó đều tràn ngập ý cười.
Rõ ràng trước kia nó đối xử với bà tốt nhất, giống phụ thân hắn thương yêu che chở bà, sao hắn cưới vợ xong đã quên nương?
Như vậy cũng thôi đi, con dâu thực ra cũng giỏi giang, được lòng nó; vậy thì bà nhịn oan ức là được. Nhưng vì sao ngay cả cháu trai cũng không nghe lời bà, còn dám cãi lại bà?
Tuyên Khương thị tủi thân, ôm trượng phu khóc nấc lên: “Trọng An không còn đối xử với thiếp như trước, ngay cả cháu trai cũng không thân với thiếp. Hầu gia, chàng cũng không thể không cần thiếp giống bọn họ, thiếp chỉ có chàng thôi.”
Tuyên Hoành Đạo chua xót trong lòng, bất dắc dĩ xoay người ôm lấy đầu thê tử: “Phu nhân, từ nhỏ nàng đã thiện lương mềm lòng, ngay cả một con kiến cũng không đành lòng giẫm lên, nhưng vì sao phải nói với Vọng Khang những lời tàn nhẫn như vậy? Dù nó sinh nữ nhi cũng là cốt nhục của Tuyên gia ta, chảy dòng máu của Tuyên gia ta mà.”
“Nhưng, cũng…” Được trượng phu ôm, trái tim Tuyên Khương thị cũng bình ổn. Bà không phải người có chính kiến, trượng phu bảo sao nghe vậy nên lúc này cũng nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng nếu nó sinh ra đứa trẻ cũng giống nương nó thì làm sao bây giờ?”
“Ý nàng là sao?” Tuyên Hoành Đạo vỗ lưng thê tử, vỗ về bàn tay đang cứng ngắc, không dám tin những gì mình vừa nghe được.
Tuyên Khương thị nghe ra sự nghiêm khắc trong giọng nói của trượng phu, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy ra. Bà sợ hãi nhìn Tuyên Hoành, đầu óc trống rỗng, nói: “Chàng thấy đấy, nó chưa sinh ra mà các người đã…”
Trong mắt các người chỉ có nàng ta.
Tuyên Khương thị nghiêng đầu, nhào lên trên giường nhỏ, khóc nức nở như đau lòng gần chết.
Trượng phu nhi tử đều xem bà là người ngốc, ngay cả con dâu cũng vậy; nhưng bà không muốn so đo, dễ mềm lòng không thích làm khó ai mà thôi. Nhưng sao bà không làm khó bọn họ, thuận theo bọn họ mọi việc còn bọn họ lại muốn làm khó bà, khiến bà không thoải mái?
Vì sao bọn họ không thể thuận theo bà một lần?
Bà cũng không phải vì bản thân. Bà chỉ vì cái nhà này, thuận theo ước nguyện của lão Hầu gia trước khi chết thôi.
Tuyên Khương thị đau lòng khóc to còn Tuyên Hoành Đạo lại cứng đờ đứng yên. Sau đó, ông chua xót vừa khóc vừa nở nụ cười…
“Hahahahaha.” Ông trời ơi, ông cũng không biết, hoá ra phu nhân của mình thực ra không thích sớm chiều yên bình, sợ con dâu không thể chăm sóc cho nàng.
**
Vọng Khang khóc xong, Hứa Song Uyển rửa mặt cho con rồi cậu ngủ thiếp đi.
Chờ con ngủ, trên người còn đắp áo khoác ngoài cũ của phụ thân. Lúc này, Hứa Song Uyển mới xốc lại tinh thần nói chuyện với thuận Thúc đang ở bên kia.
Nàng bảo ông ta trở về, nói cho Hầu gia rằng Vọng Khang không sao, đã ngủ. Chờ tỉnh ngủ thì nàng sẽ dẫn cậu qua thỉnh tội với tổ mẫu.
Ngô Thuận chẳng biết vì sao, đành ngượng ngùng rời đi.
Tính tình này của Hầu phu nhân đã mấy chục năm không thay đổi. Bà là người mềm mỏng, chưa bao giờ tức giận, đối xử với ai cũng tốt, người hầu cũng vậy. Nhưng có đôi khi bà hành động nhanh hơn đầu óc, lúc ấy có lẽ cũng chưa kịp phản ứng nên đẩy tiểu công tử đang cãi lại một cái. Đây vốn là tiểu trưởng công tử không phải, mà thân thể bà cũng yếu ớt nên cũng không đẩy tiểu trưởng công tử ngã. Hầu gia đang hỏi mấy câu liền nghiêm túc hét to để ông qua đây xem tình hình. Ông cũng sốt ruột đi sang, vốn dĩ ông còn muốn chờ tiểu trưởng công tử ngừng khóc rồi ông mới kể hết mọi chuyện, xong xuôi thì Thiếu phu nhân sẽ đi theo ông qua thỉnh tội với phu nhân. Không ngờ nàng trả lời một câu rồi để ông rời đi.
Ngô Thuận lẩm bẩm trong lòng, thầm nghĩ làm dâu nắm quyền đã lâu thì trong mắt quả nhiên không có trưởng bối.
Sau khi ông ta rời đi, Hứa Song Uyển lại lấy lại tinh thần, gặp Phúc Nương mà lúc trước nàng đã nói nàng ấy đi xử lý vết thương.
“Sao đầu lại bị thương?” Nàng khẽ hỏi.
Phúc nương do dự một hồi, mới nhỏ giọng trả lời: “Bị chén đập vào ạ.”
“Ai đập?”
Phúc Nương không nói lời nào nữa.
Bởi vì Thiếu phu nhân dặn dò, chỉ cần Vọng Khang ở Thính Hiên Đường thì nàng đều phải dẫn người nhìn Vọng Khang không rời mắt, một bước cũng không thể rời, tránh làm ồn sự yên tĩnh của phu nhân. Khi đó, Hầu gia có việc đi thư phòng, nàng lập tức trông coi Vọng Khang. Không ngờ Vọng Khang mới nói mấy câu với phu nhân mà phu nhân đột nhiên đưa tay đẩy cậu. Lúc ấy, bà liền nóng này xông tới muốn ôm Vọng Khang lên, nào ngờ vừa xông qua còn chưa ôm được người mà phu nhân liền cầm lấy chén trong tay đập về phía mình.
Cũng may cái chén không, đập vào đầu nàng rồi rơi xuống đất cũng không đụng tới Vọng Khang. Nàng thấy Vọng Khang bắt đầu khóc, nào quản được nhiều chuyện. Vọng Khang vừa hét gọi nương thì lòng nàng như lửa đốt lập tức ôm người chạy về.
Đầu nàng bị vỡ, nhưng Vọng Khang không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Phúc nương là người cẩn thận, lời ăn tiếng nói cũng cẩn thận hơn mấy người Ngu nương.
Nhưng cũng bởi vì nàng ấy không nói nên Hứa Song Uyển biết ngay người đập là ai.
“Sao có thể?” Nàng xoa bụng đau đớn, xoa xoa vỗ về, lắc đầu nói.
“Cũng không phải nhất thời.” Phúc nương thấy trong phòng chỉ có mình, Ngu nương, và Thái Hà. Nàng ấy đắn đo rồi nói: “Trước đó mấy lần tiểu công tử trở về đi qua, cũng đã…”
Cũng đã đoán ra manh mối rồi.
Sở dĩ vẫn chưa xảy ra chuyện là bởi vì phu nhân vừa nói chuyện này thì Thiếu phu nhân không để cho tiểu công tử ở lại Thính Hiên Đường thì là để cho tiểu công tử sang tiểu viện cạnh Thính Hiên Đường ở qua đêm, chứ không cho cậu ở lại Thấm Viên.
Tiểu công tử trở về cũng chỉ ở nhà hai ngày rồi sang bên lớp học, thuận theo phía phu nhân cũng không xảy ra chuyện.
Nhưng chỉ cần trong lòng có suy nghĩ này thì sớm muộn cũng làm ầm ĩ.
“Thiếu phu nhân.” Phúc Nương nói đến đây, liếc mắt nhìn Ngu Nương có sắc mặt xanh mét một cái. Nàng vẫn nói thật lòng với Thiếu phu nhân: “Ngài đừng cùng phu nhân tranh cơn giận này, không tranh lại được. Phu nhân quay đầu lại ngủ một giấc thì quên hết mọi chuyện, chẳng nhớ rõ việc gì. Phu nhân vẫn là phu nhân ôn nhu hiền đức không tranh với đời, nhưng nếu ngài tranh với phu nhân thì Hầu gia sẽ nghĩ ngài thế nào? Trưởng công tử nghĩ ngài thế nào? Tiểu công tử nghĩ ngài thế nào? Hạ nhân trong phủ này nghĩ ngài thế nào?”
Phúc Nương nói đến đây, miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ và mấy người Ngu nương theo người nhiều năm như vậy, chính là nhìn người cứ như vậy. Hiện tại, ngài tranh cơn giận này, dù Hầu gia cũng cảm thấy ngài có lý; nhưng qua mấy ngày, người cưng chiều thương yêu phu nhân là ngài ấy, bọn họ là phu thê. Cuối cùng không phải, không phải phu nhân, là…”
Là ngài, còn có những người hầu như bọn nô tỳ.
Năm đó, các nàng nhận lệnh của lão phu nhân, muốn giúp phu nhân đứng lên, giúp đỡ Hầu phủ đối phó với việc qua lại giữa các phủ, khi đó không phải các nàng không cố gắng.
Chỉ là, cuối cùng không đứng lên được thì thôi, ngay cả Hầu gia còn cảm thấy lúc ấy các nàng đúng. Qua một thời gian sau, các nàng phát hiện ở chỗ Hầu gia là các nàng không được ông tín nhiệm như trước kia. Dần dà, các nàng không được trọng dụng, liền trở thành nô bộc tạp dịch tầm thường. Mãi đến khi Thiếu phu nhân vào cửa, mà phu nhân và ông vẫn an ái như thuở ban đầu, ông vẫn là trời của bà, bà vẫn là phu nhân được sủng ái.
Phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà. Cái gọi là ý của người ngoài chính là ý này.
“Ta không tranh.” Ta cũng không tranh lại, Hứa Song Uyển giương mắt, bình tĩnh nói.
Nàng là người không có chỗ dựa, hơn nữa còn phải lo lắng con cái. Nàng không tranh lại, ngay từ đầu nàng đã không có ý định tranh giành.
“Đúng rồi, đi mời bà đẻ…” Hứa Song Uyển đỡ ghế đứng lên, tiếp đó bình tĩnh nói: “Ta muốn sinh.”
“Thiếu phu nhân…” Ngu nương nhìn thấy một bãi ghế lớn mang theo vết máu, thất thanh kêu to.
Lúc này, Thái Hà bối rối đỡ lấy nàng: “Cô nương? Cô nương?”
“Không sao, đỡ ta vào phòng sinh.”
Cũng may, đã sớm chuẩn bị xong phòng sinh. Hứa Song Uyển thầm nghĩ còn may mắn rằng nàng đã chuẩn bị chu đáo mấy năm nay, để nàng tự quen với việc tự chăm sóc tốt bản thân.
Nàng không có ai để dựa vào thì nàng đành dựa vào bản thân.
**
Cái thai này của Hứa Song Uyển thuận lợi hơn Vọng Khang nhiều. Hai canh giờ sau, nàng sinh ra bé thứ hai, là một tiểu cô nương rất nhỏ nhắn. Hứa Song Uyển rất cẩn thận ôm con.
Muội muội nhẹ hơn ca ca nhiều, nhưng Hứa Song Uyển nhìn cái cái miệng nhỏ nhắn tham lam của nàng mạnh mẽ bú sữa thì lo lắng trong đầu không còn.
Đứa nhỏ của nàng có sức lực rất lớn đây, có lực.
Hứa Song Uyển bị con ngậm đến phát đau nhưng vẫn bật cười. Đến lúc đó, nàng mới chính thức yên lòng, nước mắt cũng theo đó chảy ra.
Tuyên Trọng An cứng rắn chen vào trong đống bà nương nha hoàn ở cửa. Vừa bước vào cửa thì hắn lập tức thấy cảnh này.
Hứa Song Uyển cũng nghe được động tĩnh. Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía hắn.
Tuyên Trọng An nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng mang theo nước mắt của nàng. Hắn quay đầu, lúc này mới để mặc nước mắt chảy xuống.