Mấy ngày sau, Hứa Song Uyển ở Hầu phủ nhận được tin tổ phụ Hứa gia Hứa Bá Khắc lâm bệnh nặng qua đời.
Nếu như đổi lại ngày thường, Hứa Song Uyển cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng lúc trước có tấu chương hưu mộc của Hứa Du Lương, giờ lại nghe được tin này thì trong lòng nàng lại suy nghĩ nhiều hơn.
Vị huynh trưởng nhà mẹ đẻ này của nàng hình như là vào khoảng tháng chạp của ba năm trước đến Giang Nam, khi đó đã là gần tết, không thể xem như nhậm chức, thời gian nhậm chức là vào sau tháng giêng.
Hết nhiệm kỳ ba năm, nếu như hắn không nhận được điều lệnh thì sẽ tiếp tục nhậm chức.
Nhưng tổ phụ qua đời thì hắn có thể nhân đại tang về nhà.
Hứa gia cho người đến thông báo cho nàng, Hứa Song Uyển biết nhưng không có ý định trở về.
Bình thường, nữ nhi đã gả ra ngoài, đặc biệt là nhà chồng có dòng dõi cao hoặc gia quy nghiêm ngặt, không có sự cho phép của nhà chồng, mặc dù là phụ mẫu khuất núi thì cũng không thể quay về, càng chẳng bàn nàng chỉ là tôn nữ, là tôn nữ đã bị Hứa gia đoạn tuyệt quan hệ.
Hiện tại ở bên ngoài, tiếng tăm của Hứa Song Uyển lên theo quyền lực của phủ Quy Đức Hầu, bị người ta đồn là sâu xa khó lường, không ai dám nhắc đến nàng như trước. Đương nhiên, quan hệ của nàng và Hứa gia cũng không có ai dám bằng lòng đề cập. Người ta đã nói hết từ lâu, cũng biết Hứa gia đối xử với nàng ra sao.
Quan hệ giữa gia tộc Hứa gia và Hứa Song Uyển không xa cách như người ngoài nghĩ. Hai năm qua, Hứa Song Uyển không qua lại với Hứa gia, cũng không hết lòng giúp đỡ Hứa gia; nhưng năm ấy Hứa gia tác thành một việc của nàng, bên Hầu phủ còn nhớ kỹ, trượng phu của nàng trong quan trường vẫn thưởng thức đám người có học của Hứa gia.
Mấy năm qua, Hứa gia vẫn có mấy người làm quan, chức quan không lớn nhưng tình cảnh đã tốt hơn trước đây nhiều. Trước đây, Hứa Bá Khắc là quan lớn, người trong tộc không nghe ông ta như thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng không dính lợi lộc gì. Mặc dù có thể nhờ vả nhưng cũng phải tốn kha khá bạc, không sánh bằng hiện giờ.
Trong lòng đám người bên đại tộc Hứa gia cũng hiểu rõ, bọn họ và Tả tướng phu nhân của phủ Quy Đức Hầu đương triều cũng không thân. Trước đây, hồi nàng còn ở nhà mẹ đẻ, người trong tộc cũng không gặp nàng nhiều, ở giữa làm gì có tình thân; nhưng bọn họ cũng biết, không có tình thân cũng chẳng quan trọng, chỉ cần dính tí tiếng tăm của nàng, lây được quan hệ, so với không nổi danh không liên quan càng tốt hơn. Đám quan viên trong quan trường kiêng dè danh tiếng nên đối xử với bọn họ cẩn thận hơn chút.
Bởi vì không ai dám chắc chắn là nếu xa lánh người Hứa gia thì đám quan viên Hứa gia liệu có thể bẩm báo trước mặt Tả tướng hay không, mà nếu như là học trò của Tả tướng thì càng sẽ kiêng dè quan trên, càng cẩn thận hơn với những việc có liên quan tới cấp trên.
Dựa vào sự cẩn thận của bọn họ, người của Hứa gia làm quan không quá sợ trên dưới xa lánh hãm hại, con đường lên trên càng thuận lợi hơn so với quan viên bình thường không thân.
Bên phía trong lòng đại tộc Hứa gia hiểu rõ mồn một là trên dưới gia tộc còn muốn dính vào cây to phủ Quy Đức Hầu này tránh một chút, chỉ cần biết Hứa Nhị cô nương thì đối xử vẫn cung kính với nàng.
Đương nhiên, chờ bọn họ đi dự đám tang, nghe đám người Hứa gia hận thấu xương vị này thì không cho là đúng.
Cái người nhà này, đầu tiên là đưa nữ nhi qua bồi tội, vậy thì thôi, lại còn lập tức trở mặt tỏ ra không quen biết. Chờ người ta lên lại bám vào, hiện giờ không chiếm được lợi ích thì đổ tội Hứa gia bị suy tàn lên một mình người nàng, đây đâu chỉ là đáng xấu hổ, ngay cả liêm sỉ cũng chẳng có một cắc.
Thật không biết, nếu nhà bọn họ không có nữ nhi kia thì đã bị xét nhà từ lâu, không biết tốt xấu mà còn trách ngược lại, cũng khó trách vị kia không muốn có bất kì quan hệ gì với người trong nhà.
Đây không phải người thân mà là tai họa.
Mấy chi của Hứa gia có thái độ khác nhau, nhưng vẫn cùng chi, đặc biệt là nhà người ta có tang nên không thể cãi nhau, nhưng cũng bởi vậy mà có ít người về viếng tang, người đến giúp lại càng ít. Mấy chi của Hứa gia lờ mờ có ngăn cách rất xa, có vẻ cả đời sau sẽ không qua lại.
Hứa Bá Khắc là chi của người nhà họ Hứa, có thể nói là từ trên mây rơi xuống vũng bùn. Trước đây, người người a dua nịnh hót, bây giờ ngay cả dân chúng bình thường cũng chẳng thèm nhìn nhiều thêm. Ngày xưa, con cháu Hứa gia ngang ngược càn quấy cũng không ai chiều theo, hai năm qua bọn họ chịu lạnh nhạt, ngày tháng hoàn toàn không bằng trước kia càng khiến bọn họ giận không nhịn nổi, tính khí còn tệ hơn xưa. Ai không ưa bọn họ thì bọn họ lập tức mắng người ta mắt chó coi thường người khác, bọn họ cứ tuỳ tiện mắng chửi người ta như trước, nhưng người bị mắng không phải nô bộc nhà bọn họ thì người ta sẽ cãi lại. Có người bực bội đến mức tàn nhẫn, tụm năm tụm ba vây quanh đánh cho hắn một trận nhừ tử. Con cháu Hứa gia ăn quả đắng bên ngoài, trở về nhà thì càng hận Hứa Song Uyển đến thấu xương.
Người nhà bọn họ, đặc biệt là mẫu thân và con dâu càng căm ghét Hứa Song Uyển như thù, không những oán giận mà còn khinh thường, càng hận sâu hơn, sử dụng hết bàng môn tà đạo, còn có người hay đến miếu quỷ dâng hương, tìm hoà thượng dởm và đạo sỉ dỏm hạ độc trù Hứa Song Uyển chết.
Bởi vậy nên Hứa Song Uyển không về nhà chịu tang, nàng còn không ra cửa; thậm chí, có người nói lão thái gia trong nhà là bị nàng hại đến mức tức chết.
Lời này rơi vào tai một vài khách đến viếng, dù bọn họ có tính toán muốn xem náo nhiệt mà vào Hứa gia, cũng cảm thấy lời này quá đáng. Người ta đang cẩn thận ở Hầu phủ làm phu nhân, phu nhân tiểu Hầu gia, Hứa gia các ngươi kém đâu chỉ là mười dặm, làm sao lại thành người ta chọc lão thái gia tức chết?
Nếu là tức chết, sao lại không chết sớm? Năm nay tuổi cao, bệnh đến giai đoạn cuối chết đi, này không phải là điều bình thường ư?
Người nhà họ Hứa không giữ mồm giữ miệng, khách đến viếng muốn xem tình trạng hiện tại của Hứa gia, nghe nói vậy bèn rời đi.
Đào Tĩnh biết nguyên nhân vì sao người nhà họ Hứa có tang, bèn cười giễu: “Bùn nhão không thể trát tường.”
Nếu như không phải bên Hoắc gia nói nhà này có người hữu dụng thì ông cũng không đến nỗi đánh chủ ý lên đám người này.
Đào Tĩnh tự hào tiểu đồng quét viện của nhà ông ta còn thông minh và có khí khái hơn nhiều so với người nhà họ Hứa.
**
Tâm trạng của Hứa Song Uyển phức tạp, nàng cũng không giấu diếm mà nói hết cho trượng phu nghe.
“Thiếp chỉ sợ, trong này có gì đó…” Hứa Song Uyển nói: “Thiếp vẫn cứ cảm thấy thời gian trước sau hơi kì lạ.”
“Nàng nói là, huynh trưởng nàng muốn về kinh không được thì nghĩ đến chuyện khác?” Tuyên Trọng An cảm thấy Uyển cơ không phải nói năng tuỳ tiện.
Tính tình của nàng đâu chỉ cẩn thận mà còn có bản lĩnh suy trước tính sau, càng chẳng kém hơn quan viên lão luyện trong triều. Chỉ cần cho nàng manh mối của bất cứ việc gì thì nàng đều nghĩ trước sau phải trái.
“Ừ.”
“Nếu là như vậy.” Tuyên Trọng An suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vậy chính là có kế hoạch, hắn muốn về kinh. Nếu nói như thế, trước đó hắn cần gì đưa tấu chương xin hưu mộc, trực tiếp có đại tang chẳng phải càng tốt hơn à?”
Càng không cần đánh rắn động cỏ.
“Không phải.” Hứa Song Uyển lắc đầu, nói thẳng: “Phu quân, huynh trưởng thiếp làm việc thường không nghĩ đến hậu quả, có lúc không nghe lời khuyên của người khác, thậm chí hiện nay càng chẳng màng.”
Như hồi hắn dám ra tay làm Tuân Lâm bị thương. Hắn muốn làm gì thì mặc kệ hậu quả, thuận theo tâm ý mới là quan trọng nhất, hắn cũng coi thường nhiều người. Hứa Song Uyển cũng chẳng biết vì sao mấy huynh muội lại có sự khác nhau lớn đến vậy, như huynh trưởng nàng, cứ cảm thấy mọi chuyện đều là đương nhiên, dù nàng thay hắn trả nợ thay hắn thì cũng là việc nàng phải làm. Nếu như nàng không thích, làm việc không nhanh thì thành nàng không đúng.
“Ta biết điều này.” Tuyên Trọng An vẫn biết một ít về Hứa Du Lương: “Hắn ấy, sợ là không có người nào lọt vào mắt nhỉ?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
Từ nhỏ hắn làm gì cũng có người thay hắn lo chu toàn, hắn muốn làm gì thì làm ấy.
Nàng không thể chu toàn, cũng có lúc suy đi nghĩ lại nhiều. Lúc này, Hứa Song Uyển cảm thấy thản nhiên với tất cả ở Hứa gia, chưa từng khinh thường, sẽ không có nàng của hiện tại. Nếu như từ nhỏ nàng đã được chiều chuộng thương yêu thì nàng hoàn toàn sẽ không giống bây giờ.
Lúc đó, ông trời không cho nàng quan tâm những thứ đó, cho nàng việc khác.
Nàng nhìn người nhà họ Hứa, cũng ngày càng biết mình muốn trở thành loại người gì, có bọn họ dẫm vào vết xe đổ thì nàng sẽ dốc toàn lực để không trở thành người như bọn họ.
“Hắn có người sau lưng.” Tuyên Trọng An nói thẳng.
Hứa Song Uyển lại gật đầu.
“Nàng cảm thấy là nhắm vào chúng ta?”
Hứa Song Uyển lại gật đầu, rũ mắt, nói: “Nói tiếp, hiện tại Hứa gia không ra đâu vào đâu, nhưng có người. Chàng cũng biết, mặc dù đã ân đoạt nghĩa tuyệt nhưng không phải thiếp không muốn nhận là có thể không nhận.”
“Mẫu thân nàng.” Tuyên Trọng An nhìn nàng rũ mắt, vô thức lắc đầu.
Hứa Song Uyển đáp “ừ”, khẽ nói: “Mà điều mẫu thân quan tâm nhất là tiền đồ của huynh trưởng thiếp.”
Hứa Song Uyển biết mẫu thân mình có thể liều lĩnh vì huynh trưởng.
Ở chỗ mẫu thân, từ nhỏ huynh trưởng đều tốt. Mặc dù, việc hắn làm mười phần sai nhưng Hứa Song Uyển cũng không thể nói ngay trước mặt bà dẫu một chữ là huynh trưởng không phải; nếu không, dù nàng được mẫu thân yêu thích nhưng mẫu thân cũng sẽ không vui, cảm thấy nàng bất kính với huynh trưởng.
“Bà ấy muốn mưu cầu tiền đồ thay hắn?”
Hứa Song Uyển nghĩ nghĩ, đáp: “Chắc là huynh trưởng thiếp sẽ dẫn bà về thôi.”
Mẫu thân có lẽ không muốn trở về kinh thành, nhưng nếu như nhi tử khuyên bà, lại nài nỉ thì bà vẫn có thể đồng ý.
“Chàng phái người điều tra thêm động tĩnh của bọn họ, tốt nhất là nhìn chằm chằm bọn họ.” Hứa Song Uyển nhìn phu quân: “Thiếp e là có người muốn bắt bọn họ làm gì đấy.”
Tuyên Trọng An gật gật đầu, tới gần hôn nàng một cái, cúi đầu nhìn nàng: “Đau lòng không?”
Hứa Song Uyển lắc đầu: “Không đau.”
Nàng nói xong lại im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Qua lâu rồi.”
Thời gian đã lâu nên không đau nữa, trôi qua quá lâu thì ký ức cũng bắt đầu mờ nhạt.
Đã rất lâu nàng chưa hề nghĩ tới mẫu thân của mình. Nếu như không phải trượng phu về nhà nhắc dến việc của huynh trưởng thì nàng không nhớ nổi là mình từng có muốn chống một mảnh trời vì mẫu thân.
Đó là dũng khí đầu tiên trong cuộc đời này của nàng; từ đó nàng mặc giáp đội nón sắt, vượt mọi chông gai vì một người. Không ngờ, nhiều năm sau, nàng bắt đầu lãng quên bà.
Chặt đứt xương vẫn còn mối quan hệ liền gân cốt, máu thịt be bét, không vá lại hình dạng ban đầu; lúc trước, ai có thể ngờ tới.
“Uyển Uyển, nàng còn có ta.” Tuyên Trọng An than thở trên đầu nàng, nói một câu.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lấp loé ý cười.
Nàng gật đầu, mỉm cười với hắn, nói: “Biết.”
Nàng cũng đang mặc giáp đội nón sắt, anh dũng có đi không có về vì hắn.
Hứa Song Uyển biết, sau này hắn ra sao thì không biết; nhưng điều nàng biết chính là, mặc kệ kết quả như nào thì nàng đều không hối hận.
Nàng yêu hắn, yêu đậm sâu, ỷ lại như mẫu thân. Nàng sẽ trả giá dốc hết sức vì bọn họ, nhưng ngày tháng không may mắn, nàng cũng sẽ gặt hái được sự kiên cường từ bọn họ.
Đến đó, rốt cuộc Hứa Song Uyển cũng lĩnh ngộ được, thực ra mình đã trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể chịu trách nhiệm với bản thân, tự nắm giữ vận mệnh của chính mình. Hoá ra đi tới con đường này, trên người nàng đã có dấu vết, nhưng dấu vết ấy thuộc về mình. Nàng kiên cường dũng cảm đã có sức mạnh nhường này.