Quỷ Dữ Vi Thê

Chương 2: 2: Biến Cố Nhà Ngoại 2 Ma Gõ Cửa





Sau khi con bé ấy quay lưng bỏ đi, ba Triệu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Ông quay trở vào trong phòng, mẹ Triệu có hỏi thì ông cũng chỉ ỏm ừ cho qua thôi, sau đó thì cả hai đi vào giấc ngủ.

Cứ đang bình thường như dòng nước trôi thì một buổi sáng tinh mơ, cả nhà chưa ai thức giấc.

Gà trong làng chưa gáy tiếng thứ nhất bỗng nhiên, con chó ngao tạng to lớn của ông Hạ nuôi khi còn sống đang thêu thêu ngủ, đột nhiên nó dựng lên hết lông sửa in ỏi.

con mèo hoang không biết từ đâu đến chạy lạo xạo trên mái ngói, ngân lên tiếng thét dài mãi không ngừng, kèm theo tiếng mèo kêu xé tai là tiếng con ngao tạng sửa nghe nhức óc.

Con mèo hoang chạy vùn vụt trên mái ngói xong liền lao xuống sân, cùng với con ngao tạng hướng về một hướng gầm gừ như tức giận chuyện gì đó lắm.

Mèo chó gặp nhau cắn nhau là chuyện bình thường, nhưng kèm theo đó lại là tiếng gõ cửa như lúc tối.

Mẹ Triệu giật mình ngồi nhỏm dậy quay đầu nhìn qua khe cửa sổ, thấy trời còn tối lắm tưởng ba Triệu còn chưa thức nên bà rón rén bước xuống giường không muốn làm mất giấc ngũ của chồng, bà vừa vấn lên tóc bà vừa mắng khe khẽ.

"Đứa nào mà gọi của sớm thế này không biết"
Nhưng ba Triệu cũng đã dậy từ lúc con ngao tạng sửa tiếng đầu tiên và con mèo hoang chạy ào ào trên mái ngói, ông định đi tiểu cho nên ông bảo vợ,"Em cứ nằm đây, để tôi ra xem đứa nào cần cái gì mà dám đánh thức tôi với bà vào giờ này",Trong thâm tâm của cả hai người luôn yên chí nghĩ rằng là người giúp việc của nhà này, hoặc là An Vĩ ngủ ở lầu trên có việc gì đó cần gặp ba mẹ vào giờ này nên mới gõ cửa.

Ba Triệu bước xuống giường xỏ vào đôi dép lê xong xuôi hết ông mới bước đến cửa tháo then mở cửa, trời mờ tối sương mờ dày đặc ông mở to cặp mắt chưa kịp lên tiếng thì giật mình ngạc nhiên, thấy một đứa bé gái khoảng ba tuổi đứng dưới làn sương mờ ảo không nhìn rõ mặt, nhưng ông khẳng định rằng đứa bé này chính là đứa bé tối hôm qua.

Vẫn như lúc tối, con bé chìa tay xin," Ông...!ông làm ơn cho con xin bác cơm, con...con đói quá", Đứa bé tuy đứng trước mặt ông nhưng tiếng nói lại âm vang nghe xa lạ lắm, như từ chốn thâm thẫm nào vọng về.

Tuy có hơi kì lạ nhưng ông chẳng nghĩ nhiều, ông quát nhẹ,"Con cái nhà ai lại đi ăn xin vào nữa đêm thế này, thế mẹ con đâu mau đi về đi mai rồi quay lại sớm rồi ông cho, chứ giữa đêm thế này cơm đâu mà cháu xin.

Mặc cho ba Triệu có nói thế nào cô bé vẫn đứng im, bất giác nó ngẩng mặt lên, trong màng sương mờ ảo mặt nó trắng toát mở mắt trừng trừng nhìn ông đăm đăm, chỉ mất vài giây đồng hồ thôi cũng khiến ba Triệu mất đi bình tĩnh.

Và giống như bất chợt có con gió lạnh thổi ập vào người ông, khiến người ông run lẩy bẩy.


Đứa bé lập lại lời nói sâu thẳm kia,"Con...con đói quá, xin ông làm phước cho con bác cơm.

Ba Triệu đứng á khẩu ngay tại chỗ, mồm há ra mắt trợn trừng xuất thần, vừa lúc ấy lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ từ phía cổng vọng vào,"Con ơi...!về thôi con ơi...!về với mẹ con ơi.

Ba Triệu kinh hãi ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một người phụ nữ cũng mặc một bộ đồ trắng toát đứng xát cái cổng trước sân nhà đang vẫy tay gọi, khoảng cách khá xa lại thêm màn sương đục ông không nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh rũ xuống vai, nổi bậc trên nền áo trắng, ông còn đang ngơ ngác mất thần thì con ngao tạng đang đứng trong góc đột nhiên nhào ra tru lên một tiếng, nó bổ nhào về phía bên ông gầm gừ đầy khó chịu, đôi mắt nó long lên sòng sọc và hai hàm răng nhọn hoắc nhe ra gầm gừ muốn lao lại vồ đứa bé, hai chân trước với cái móng sắc dài nó cào liên tiếp trên nền gạch.

Ba Triệu nghe rõ tim mình đập thình thịch như sắp phá vỡ lòng ngực.

Thoáng trong chốc lát ông không còn thấy đứa bé đứng trước mặt nữa, ông ngước nhìn ra trước thì thấy hai cái bóng trắng đã đi tuốt ra ngoài cuối sân, đang dắt tay nhau bước ra khỏi cổng nhà ông và biến mất sau rặng tre bên đường.

Cả phút sau ông mới choàng tỉnh, ông bước lui vào nhà miệng ú ớ kêu,"Bà...!bà xã ơi! Em ra đây mau, em ơi.

Ông lùi hắn vào bên trong đóng ập cửa phòng lại, mẹ Triệu nghe tiếng từ trên giường bước xuống cất tiếng hỏi,"Ủa đứa nào cần cái gì mà gọi sớm thế?.

Ba Triệu ngồi xuống giường lắc đầu lia lịa, mất một lúc sau ông mới lấy lại bình tĩnh nói,"Không phải đứa hầu trong nhà, cũng không phải Vĩ nhi.

"Ơ, không phải ai hết vậy ai lại gõ cửa giờ này?", Mẹ Triệu nghi hoặc hỏi.

Ba Triệu nắm chặt tay mẹ Triệu còn bàn tay ông thì lạnh toát như nước đá, ông thở hỗn hển nói,"Bà xã, em ra xem nó có còn ngoài ấy không?.

Mẹ Triệu không hiểu gì, từ ngày lấy ba Triệu bà hiếm thấy ông sợ hãi như thế này, vì trong mắt bà ba Triệu là một người đàn ông chăm chỉ lại thương vợ thương con, còn là một người can đảm nên hiếm khi thấy ông sợ hãi đến thế này.

Bà hỏi lại,"Nói chung là đứa nào, anh không nói làm sao em biết được.

"Đứa bé con",Ba Triệu trả lời lấp lửng khiến mẹ Triệu càng nghi hoặc.

"Đứa bé con nào? Nhà này làm gì có trẻ con!", Mẹ Triệu quát nhẹ ba Triệu.


"Không...!không biết là con nhà ai....!nó...!nó xin cơm ăn",Ba Triệu lắp bắp trả lời.

"Khổ chưa? Có vậy thôi mà anh sợ cái gì? Nó xin cơm thì cho nó ít cơm là được rồi, ăn xin vào giờ này thì chắc là đói lắm mới đánh liều, nhà mình thiếu gì cơm nguội với lại vừa ma chay của ba đồ ăn còn thiếu gì, thôi để em chạy xuống bếp kêu người lấy đồ cho nó", Dứt lời bà liền bước nhanh ra cửa bởi vốn bà luôn có lòng từ tâm.

Thấy vợ muốn ra cửa ba Triệu nói với theo,"Ừ...!ừ...em ra xem xem nó có còn ngoài sân không?", Rồi ông ngồi trố mắt nhìn theo hồi hộp chờ đợi.

Mẹ Triệu mở cửa, con ngao tạng lao vọt vào khoanh thân nằm sấp dưới giường, trong đêm tối đôi mắt nó lóe sáng nhìn ba Triệu lăm lăm, giống như ngọn lửa giữa đêm đen bùng cháy.

Mẹ Triệu bước hẳn ra ngoài cửa phòng ngó giáo giác khắp sân nhưng lại không thấy đứa bé nào, bà nhướng mắt cố phóng tầm nhìn ra phía cổng, vì sương sớm dày đặc quá, bà đứng trước cửa phòng nói vọng vào trong với ba Triệu,"Có đứa nào đâu! Già trẻ lớn bé chẳng thấy ai cả! Anh chỉ trông gà hóa cuốc chứ ăn mày nào lại dám vào nhà mình vào giờ này.

Ba Triệu lo lắng nói vọng ra,"Không có ai thì em vào đi, em vào khép cửa lại.

Mẹ Triệu nghe lời chồng đi vào phòng nằm trở lại, nhưng ba Triệu lại muốn mẹ Triệu bật cho ông cái đèn ngủ để trong phòng sáng hơn rồi hẳn vào nằm bên ông.

Bà thấy rõ người ông Triệu vẫn còn run bần bật, ông kéo tấm mền đắp lên đến cổ chỉ chừa lại đôi mắt ngó lên trần nhà trừng trừng.

Bà thấy làm lạ là tự dưng chồng bà lại đòi bật đèn, bình thường khi đi ngủ ông không chịu được ánh sáng, dù là ánh sáng của ánh đèn ngủ hạ tông thấp nhất vậy mà hôm nay ông lại đòi bật đèn ngủ.

Mẹ Triệu lo lắng đi về phía ba Triệu, bà đưa cánh tay từ trán bà sờ lần xuống bàn tay ông thấy chỗ nào cũng lạnh toát, bà lo lắng hỏi,"Sao mà người anh cứ như tảng băng vậy? Trời mùa hè mà cứ như mùa đông thế này?".

Bà nghe rõ hai hàm răng ông đập vào nhau nghe lách cách, giống như người đi giữa trời đông lạnh lẽo, bà lại đăm chiêu hỏi,"Anh ơi, anh thấy trong người thế nào, hay là bệnh cũ lại tái phát rồi? Thôi anh nằm đây em đi kêu Vĩ nhi rồi cùng đưa anh vào bệnh viện.

Nghe vợ nói thế ông Triệu lắc đầu cố nói bằng giọng bình tĩnh hơn,"Anh không sao cả, nhưng em nhớ kỹ đi, rõ ràng là tôi và em điều nghe rõ có tiếng gõ cửa có phải không?.

"Ừ...Em còn nghe trước anh mà, tiếng con ngao nhà mình sửa trước rồi mới đến tiếng gõ cửa.

Nghe vợ nói xong ông Triệu mới chậm rãi kể,"Ừ...em làm chứng đấy nhé! Rõ ràng là có tiếng gõ cửa, anh ra mở cửa thì có đứa bé đứng ở cửa chìa tay xin cơm.


Da nó trắng xanh như con nhà giàu mà lại đi ăn xin vào giờ này thế có lạ không?...!Anh bảo nó giờ là nữa đêm rồi mai nó hả quay lại thế nhưng nó không đi cứ đứng im nhìn anh, rồi anh bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt, mà tháng hè làm gì có gió lạnh.....", Ông đang nói dở thì con ngao tạng nằm dưới giường lại đột nhiên tru lên, lần này nó không chui qua lỗ cửa dành cho nó nữa mà đứng chòm lên cánh cửa nhe răng gầm gừ liên tục.

Ông Triệu đang nói cũng ngưng bặt, nắm chặt tay vợ trố mắt hồi hộp nhìn con ngao tạng.

Chỉ vài giây sau quả nhiên lại có tiếng gõ cửa, ông Triệu toang hét lên vì kinh sợ nhưng ông không làm thế, ông nằm bất động và cánh tay phải nếu lấy tay vợ thật chặt, tiếng gõ cửa càng thôi thúc thì con ngao tạng càng cuốn quýt nhào lên cánh cửa cào cấu đồng thời gầm gừ dữ tợn hơn, ông Triệu lập cập bảo vợ,"Nó đấy em ạ, nó chưa đi đâu.

Mẹ Triệu nhíu mày, gỡ tay chồng ra và nói,"Thì ra cho nó bác cơm rồi cho nó đi, anh cần gì mà sợ như gặp ma vậy, thôi anh cứ nằm đây đi em xuống bếp lấy cho nó chút thức ăn.," Nói xong bà bước xuống giường mang dép vào đi ra cửa.

Thấy vợ sắp ra đến cửa ông Triệu ngồi bật lên trố mắt ngồi đợi.

Mẹ Triệu vừa mở chốt phòng vừa nói lớn,"Đứa nào gõ cửa đấy? Từ từ rồi bà mở,"Rồi bà đẩy mạnh cửa phòng, con ngao tạng liền lao vụt ra nhưng vài giây sau đã khoan thai bước vào nhẹ nhàng nằm trở lại dưới giường.

Mẹ Triệu bước ra khỏi phòng nhìn nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai, bà đứng ở cửa nhìn ra cổng cũng chẳng có bóng người nào, bà bực mình hỏi lớn,"Đứa nào đập cửa nhà bà đấy?", Không có ai đáp lại, bà buộc miệng nói,"Lạ nhỉ? Rõ ràng vừa gõ cửa đây mà, biến đi đâu mà nhanh thật đấy! Con cái nhà ai mà nghịch như quỷ thế hả, bà mà bắt được thì đừng trách bà đấy", Bà đứng thêm một lúc thấy vẫn không có động tĩnh gì thì quay trở vào phòng, vén chăn leo lên trên giường.

Thấy vợ về ông Triệu hồi hộp hỏi,"Em có thấy đứa bé không?
"Em có thấy gì đâu!
"Ơ....!nhưng mà cả hai lần nó gõ cửa em điều nghe rõ chứ đâu phải anh ngủ mê, lần trước anh ra thì nó đứng ngay dưới sân trước mặt anh, lần này em ra thì lại không thấy thế nghĩa là thế nào?.

????ì????‎ đọc‎ ????hê????‎ ????ại‎ ⩶‎ ????R‎ uM????RU????????????.????????‎ ⩶
Cả hai cùng im lặng vì điều không ai tìm được câu trả lời, một lúc sau ông Triệu trầm giọng như tự hỏi,"Không biết là người hay là ma.

Nghe vậy mẹ Triệu đáp ngay,"Ma quỷ cái gì, chắc đứa nào đó nó trêu mình thôi", Miệng thì nói thế nhưng trong lòng mẹ Triệu bất đầu hoang mang, vì bà biết làm gì có đứa nào dám trêu chọc bà giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ban ngày còn chưa dám huống gì ban đêm, đắn đo một chút bà hỏi chồng,"Mà anh này, anh thấy đứa bé thật à? Anh có chắc không đấy?.

Ông Triệu gắt nhẹ,"Anh sống đã từng này tuổi, cả đời có biết ma quỷ là cái gì đâu, nhưng mà hôm nay anh thấy lạ lắm....!
Mẹ Triệu ngắc lời ông,"Em chỉ sợ anh còn mơ ngủ mắt kèm nhèm nhìn không rõ thôi, chứ anh nghĩ mà xem ăn xin chả ai ăn xin vào giờ này, huống hồ gì giờ này trẻ con nó ngủ say như chết ý, lay còn không dậy nổi chứ nói gì lang thang ngoài đường.

Ông Triệu càng kinh sợ, qua những lời vợ ông vừa nói thì rõ ràng là ma chứ không phải là người, mẹ Triệu đột nhiên ngồi dậy bước xuống giường, ông Triệu thấy vậy cũng vội bật dậy hỏi,"Em đi đâu đấy?.

Vừa mang dép bà vừa trả lời,"Em đi gọi Vĩ nhi", Bà mạnh dạng bước ra tháo chốt của đi ra ngoài, bà đứng ở cửa phòng một lúc không thấy động tĩnh gì mới bước nhanh lên lầu nơi phòng của An Vĩ.

Bà lên đến phòng An Vĩ toang muốn gõ cửa, tay bà vừa đặt lên cửa thì cửa két một tiếng mở ra, mẹ Triệu giật mình sau đó là bước nhanh vào phòng bật đèn lên, bà ngó khắp phòng nhưng cái bóng của An Vĩ cũng không thấy.


Bà còn đang thắc mắc không biết con gái đi đâu vào giờ này thì, một bàn tay lạnh buốt lại trắng toát đặt lên vai bà, mẹ Triệu giật mình bà từ từ xoay đầu lại.

Đập vào mắt bà là một khuôn mặt trắng nhợt cùng đôi môi đầy máu, mẹ Triệu chết đứng nhìn người trước mặt mình đến khi một cánh tay quơ qua quơ lại trước mặt bà.

Lúc này bà mới định thần nhìn kỹ thì ra là con gái bà đang ăn bánh mì kẹp mức dâu, là vuốt ngực liếc con gái một cái hỏi,"Con đi đâu giờ này vậy?
An Vĩ đang ăn nên không trả lời, cô đưa tay lên lắc lắc miếng bánh mì được chét đầy mức dâu của mình trước mặt mẹ Triệu.

Mẹ Triệu nhìn miếng bánh mì rồi lại nhìn An Vĩ sau đó bà thở dài hỏi,"Nãy giờ con ở dưới có thấy đứa trẻ ăn xin nào không?.

Nghe mẹ hỏi An Vĩ không vội trả lời, cô ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, nhai chậm nuốt thật kỹ rồi mới nói,"Có..

Một chữ duy nhất không thêm được nữa chữ nào nữa, mẹ Triệu cũng đã quen với việc con mình tích chữ như tích vàng cho nên không khó chịu mấy, bà lại hỏi tiếp," Thế con thấy ai thế? Nói mẹ nghe được không?
An Vĩ nhíu mày nghĩ nghĩ sau đó nói,"Là hai kẻ ăn mày, con có cho ăn.

Nhưng lần sau lại đến gõ cửa nên con đuổi đi rồi.

"Con lấy gì đuổi đi?", Mẹ Triệu hiểu rất rõ con gái mình, vì từ bé con bà đã không giống như bao người khác, người ta mang thai mười tháng, mang nặng đẻ đau, còn con bà cũng mang thai mười tháng nhưng không đẻ đau chỉ ngủ một giấc thức giấc An Vĩ đã tự động chui ra ngoài.

Bà còn biết một việc đó chính là con gái của bà không phải là người, con bà chỉ mượn bụng bà chui ra mà thôi, cho nên có đôi lúc con bà làm nhiều thứ khác thường, nhưng với bà gì cũng được chỉ cần con gái mạnh khỏe vui vẻ là được.

"Dùng cái này đuổi, đuổi không đi thì đánh", Triệu An Vĩ không biết từ đâu lấy ra một cây thước phép, nắm trong tay quơ quơ trước mặt mẹ Triệu.

Thấy thước phép mẹ Triệu cười cười sau đó nói,"Thôi con ngủ thêm đi mẹ trở về phòng nói lại với ba con, mắc công ông ấy lại sợ.

"Con đưa mẹ xuống", Không đợi mẹ Triệu trả lời cô đã choàng tay lên vai bà đưa bà về phòng, lúc đi qua góc sân chỗ mẹ Triệu không phát giác An Vĩ làm phép đánh hai lá bùa ra sân sau đó hai lá bùa lại không tiếng động bay trở về tay cô.

Nhìn hai lá bùa trong tay An Vĩ nhíu mày, cô nghĩ, cô cần có thời gian nói chuyện với ba rồi.

Au có lời muốn nói," Nữa đêm tự nhiên nổi hứng viết truyện ma, lúc viết không sao nhưng lúc đọc lại thì má ơi, hong dám đi toilet.

????????????.