Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 935: Thăm dò




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

 

Chương 935: Thăm dò

"Gia, đừng uống nữa, về nhà đi!"

"Về gì mà về, về nhìn bọn họ dọn hành lý, chỉ có một mình ta, lẻ loi hiu quạnh, cô hồn dã quỷ, cô chưởng nan minh, cô phương tự thưởng sao?"

Hoàng Kỳ nghe xong thì thở dài.

Xem ra gia hắn là thật sự bực bội rồi, nếu không thì sao có thể nói ra từ có văn hóa có nội hàm như vậy?

"Hay... chúng ta nói với lão gia phu nhân, cũng đi theo chơi?"

"Chơi muội muội ngươi!"

Một viên hạt dẻ ném tới, Bùi Tiếu cũng thấy đau tay: "Đó là trốn chạy, ngươi ngu quá!"

Gã ngu vội đổi giọng: "Vậy gia không tham gia, thành thật ở lại thành Tứ Cửu, nghe lời lão gia phu nhân cưới một cô nương an phận về, sinh một tên nhóc mập mạp sao?"

"Sinh muội muội ngươi!"

Bùi Tiếu chỉ hận không thể phun rượu lên mặt hắn: "Tiểu gia ta không thích mấy cô nương an phận, cứ thích sóng gió lưu mạnh biết đánh nhau, biết quyến rũ người đó..."

Không đành lòng xa Lý đại hiệp thì nói, bày đặt lấy cớ lẻ loi hiu quạnh làm gì.

Hoàng Kỳ ôm đầu ngồi xổm đến bên góc tường, thầm nghĩ vẫn nên đi ngủ thì hơn, tối nay chắc gia sẽ uống rượu giải sầu một đêm đây.

Cửa bị đẩy ra.

"Ai cho ngươi vào?"

Hoàng Kỳ đứng lên: "Có biết gia... Điện hạ?"

"Hoài Nhân?"

Bùi Tiếu vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Triệu Diệc Thời cởi áo choàng xuống, ném vào tay Thẩm Trùng sau lưng, sau đó khoát tay với Hoàng Kỳ.

Cửa, lặng lẽ đóng lại.

"Hoài Nhân, sao ngươi lại hồi kinh, lỡ như để cho bệ hạ biết chẳng phải là lại bị phạt."

"Bị đánh cũng phải trở về."

Triệu Diệc Thời chỉ vào cái ghế, ý bảo hắn ngồi xuống, tự rót cho mình một chung trà, lại rót cho Bùi Tiếu một chung.

"Minh Đình, tại sao Thừa Vũ lại rời khỏi kinh thành?"

Lời này vừa hỏi, Bùi Tiếu rượu trực tiếp tỉnh một nửa, hắn làm bộ khát nước đi uống trà, đầu óc nhảy số rất nhanh.

Quên chuyện đó đi.

Tạ Ngũ Thập và Yến Tam Hợp đều dặn dò rồi, không thể nói!

Chung trà đập trên bàn.

"Ta nào biết được, vào cung một chuyến, Yến Tam Hợp nói muốn rời khỏi kinh thành, Tạ Ngũ Thập nói muốn rời đi theo."

Bùi Tiếu vẻ mặt căm giận: "Đến hai chúng ta đều bỏ lại, ngươi nói hắn có phải là người hay không?"

Triệu Diệc Thời vừa thưởng thức trà, vừa nhìn thần sắc Bùi Tiếu.

"Bên Tạ gia thì sao, hắn thật sự không quan tâm ư?"

"Ta cũng chất vấn hắn, ngươi vì một nữ nhân, đến Tạ gia cũng không c ần sao?"

"Hắn nói như thế nào?"

"Hắn..." Bùi Tiếu cắn răng nói tiếp: "Kêu ta bớt xen vào việc của người khác, ta tức giận cãi nhau với hắn một trận, nhìn đi, một mình chạy tới nơi này uống rượu giải sầu này."

"Hoài Nhân, tên nhóc này bây giờ là bị Yến Tam Hợp ám, mười con trâu cũng kéo không trở lại."

Triệu Diệc Thời nhíu mày, chung trà đưa đến bên môi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa vào trong miệng.

Chung trà buông xuống, hắn lẳng lặng nhìn Bùi Tiếu, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

"Minh Đình, ngươi và Thừa Vũ đều là người ta tin tưởng nhất, ngoại trừ hai người các ngươi, ta không còn bằng hữu nào khác, hắn muốn đi, ta không nỡ, muốn ngăn cản hắn, nếu không sẽ không mạo hiểm đi chuyến này."

Mặt Triệu Diệc Thời tiến về phía trước nửa tấc: "Ngươi xem... ta phải ngăn thế nào đây?"

Ngăn cái gì mà ngăn!

Cẩn thận ngươi cũng xui xẻo theo!

Bùi Tiếu cười gằn đáp lại.

"Thôi đừng có ngăn cản nữa, trời sắp mưa, nương muốn lập gia đình, mặc kệ hắn đi, gì mà huynh đệ tình thâm, đều là chó má!"

Mặt Triệu Diệc Thời sa sầm, ngữ khí không vui nói: "Không ngăn cản, chuyện ở kinh thành này, ta giao cho ai?"

"Đưa cho ta, ta nhận!"

Tạ Ngũ Thập, ngươi đi theo Yến Tam Hợp, mang theo Lý đại hiệp du sơn ngoạn thủy, ta lại phải thu thập cục diện rối rắm của ngươi, ngươi thật đúng là súc sinh!

Ta còn phải yểm trợ cho tên súc sinh ngươi nữa.

Bùi Tiếu khẽ cắn môi: "Sau này thăng quan phát tài, để cho tên nhóc kia hối hận đủ!"

Triệu Diệc Thời sửng sốt một lát, thần sắc đã gần như bình tĩnh, dường như rất hài lòng chuyện Bùi Tiếu chủ động ôm hết việc, đánh giá hắn một hồi, dường như đang do dự hắn có thể đảm nhiệm nói chuyện kia hay không."

Thật lâu sau, hắn đột nhiên chuyển đề tài.

"Nghe nói, các ngươi được bệ hạ triệu vào cung?"

"Còn không phải sao?"

"Tại sao bệ hạ lại triệu các ngươi vào cung?"

"Ta làm sao biết được?"

Bùi Tiếu làm một động tác che trán.

"Hoài Nhân, không dối gạt ngươi, ta đến bây giờ đều là mơ hồ, giống như nằm mơ ấy."

Triệu Diệc Thời dời mắt, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bệ hạ hỏi các ngươi những gì?"

Thấy hắn dời mắt đi, Bùi Tiếu âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Hỏi Yến Tam Hợp mấy câu?"

Triệu Diệc Thời giống như cả kinh, chợt chuyển tầm mắt lại: "Vì sao lại hỏi nàng?"

Bùi Tiếu theo bản năng né tránh.

 

"Ta cũng muốn biết đó, lời bệ hạ nói giống như đánh đố, ta nghe chẳng hiểu gì."

"Bệ hạ chỉ đánh đố với Yến Tam Hợp, chứng tỏ nàng không tầm thường."

Triệu Diệc Thời nhướng mày.

"Minh Đình, Thừa Vũ cũng không phải là người đắm chìm trong tình sắc, ta muốn cẩn thận điều tra Yến Tam Hợp một chút, Thẩm Trùng!"

"Tra cái gì!"

Bùi Tiếu vừa nghe giọng nói của mình vang lên, đã vội tìm lý do: "Ta, ý của ta là, Thừa Vũ người này không đụng tường nam không quay đầu, ngươi cứ để cho hắn đụng đi, có hắn sẽ hối hận thôi!"

Ừ.

Rồi có ngày hắn sẽ phải hối hận!

Triệu Diệc Thời cầm lấy chung trà, từ từ uống hết một chút trà còn lại trong chung, cổ họng bởi vì có nước nên rất thanh nhuận.

"Minh Đình, mưu sĩ Đổng Tiếu bên cạnh Hán vương, hình như..."

"Hắn làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Ngươi tìm được hắn rồi hả?"

"Ngươi căng thẳng gì thế?"

Triệu Diệc Thời vỗ vai hắn, nụ cười hờ hững như một cơn gió thổi qua: "Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, ta phái người tìm thế nào cũng tìm không thấy!"

Nương ơi!

Ngươi nói hết đi chứ!

Bùi Tiếu sợ mình lại lộ tẩy, vội vàng cầm chung rượu không, đặt trước mặt Triệu Diệc Thời.

"Uống rượu đi, tiểu gia ta từ giờ trở đi không muốn nhắc tới tên khốn kiếp kia một chữ nào nữa!"

"Được!"

Khóe mắt Triệu Diệc Thời cất giấu nụ cười lạnh lẽo.

...

Trăng sáng nhạt đi, tia nắng ban mai xuất hiện.

Trên viên gạch đá xanh, một chiếc xe ngựa chạy ra ngoài thành.

Trong xe ngựa, Triệu Diệc Thời dựa vào vách xe ngựa, không nói một lời, dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy đôi mắt đen âm trầm của hắn.

Lời nói của Bùi Tiếu cũng không sơ hở, nhưng lại né tránh khắp nơi. Biểu cảm động tác không chê vào đâu được, nhưng lại quá khoa trương.

Tạ Tri Phi ngã bệnh, tên nhóc này còn phải lau hai nắm nước mắt, hôm nay Tạ Tri Phi vì một nữ nhân bỏ hắn mà đi, lại một mình buồn bực sao?

Hừ!

Cầm đao giết tới cửa, mới là hành động của Tiểu Bùi gia.

"Thẩm Trùng à, bọn họ đã sớm biết, chỉ gạt một mình ta!"

Triệu Diệc Thời dần nhắm hai mắt lại.

Tuy rằng đoạn tình nghĩa này xuất phát từ tính toán của hắn, nhưng lâu dần, hắn lại bắt đầu thật lòng.

Bùi Tiếu đơn thuần hài hước, Tạ Tri Phi ổn trọng có tài, hai người này một trái một phải ở bên cạnh hắn, khiến kiếp sống Thái Tôn dài đằng đẵng, khó chịu đựng của hắn có thêm phần dịu dàng.

Mười năm, hắn vẫn tin rằng cho dù người khắp thiên hạ đều phụ hắn, hai người này tuyệt sẽ không phản bội.

Nhưng không ngờ, tất cả đều là biểu hiện giả dối.

"Thẩm Trùng."

"Có tiểu nhân!"

"Minh Đình còn tác dụng với ta, khoan đụng vào đã."

"Vâng!"

"Hai người kia..."

Triệu Diệc Thời khẽ phun ra một chữ: "Giết!"

"Vâng!"

Thẩm Trùng đáp xong, lại hỏi: "Điện hạ, còn có một người nữa, nên xử trí như thế nào?"

Triệu Diệc Thời mở to mắt, trong mắt có cái gì đó lóe lên.

"Nàng đã cứu ta một mạng, ta sẽ tha cho nàng một mạng đi!"

***Anh thời ơi là anh thời, tác giả ơi là tác giả...