Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 72: Thông minh
Yến Tam Hợp nâng mí mắt nhìn hắn.
Tạ Tri Phi nheo mắt: "Cái gì gọi là dáng vẻ chắc chắn phải có?"
Hỏi thì hỏi! Mắc cái giống gì nheo mắt nhìn người khác như thế?
"Nếu không phải như vậy thì bà ta không ngồi vào vị trí của lão tổ tông. Giống như Tạ lão gia, nếu không có bản lĩnh đó thì không làm được đại thần nội các."
Yến Tam Hợp trầm mặc: "Người thất bại đều có nguyên nhân thất bại riêng; người thành công, thì nguyên nhân thành công đại khái đều giống nhau."
Lần này, ngay cả Bùi Tiếu cũng trầm mặc.
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi nhìn Tạ Ngũ Thập, mà ánh mắt người sau lại không nhìn hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp.
"Đứng yên."
"Trên mặt ta có cái gì sao?" Yến Tam Hợp hỏi.
"Không có!" Tạ Tri Phi nhún vai cười, bộ dạng cà lơ phất phơ: "Chỉ là rất tò mò Yến cô nương tuổi còn trẻ, mà sao lại hiểu nhiều như vậy?"
Yến Tam Hợp dừng mắt ở trên hai tờ giấy, hời hợt nói: "Ta thông minh!"
Thông minh, đó là chắc chắn rồi
Chỉ sợ đằng sau sự thông minh này, còn có rất nhiều thứ không muốn người khác biết.
Tạ Tri Phi hừ hừ hai tiếng trong lòng: "Câu hỏi cuối cùng này, hình như càng rập khuôn hơn, Yến cô nương thấy thế nào?
"Mười một người, chỉ có một đáp án, người có khả năng đào mộ lão thái thái nhất.... Quý tam phu nhân!"
Yến Tam Hợp: "Xem ra mẹ chồng nàng không không hợp nay, hơn nữa còn trở mặt, thuộc hạ đều biết."
Bùi Tiếu là thân thích nhiệt tình: "Cần ta nói nguyên nhân không?"
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Tạm thời không cần, chờ ta gặp vị tam phu nhân này rồi nói sau."
Này!
Ta hiếm khi nhiệt tình một lần, lại còn bị người từ chối? Bùi Tiếu không thoải mái, muốn xét nét: "Có sẵn người không hỏi, ngươi không phải đang lãng phí thời gian sao?"
Lý Bất Ngôn hận nhất loại người rảnh rỗi sinh nông nỗi này: "Tiểu thư nhà ta làm như vậy, là không muốn bị ảnh hưởng bởi lời nói của ngươi, giữ khách quan công chính."
Bùi Tiếu: "Ý của ngươi, lời nói của ta không công bằng sao?"
Lý Bất Ngôn: "Ngươi và tiểu thư nhà ta cãi nhau, ta sẽ đứng về phe ngươi sao?"
Bùi Tiếu: "Lỡ như ta có lý thì sao?"
"Ta thân với ai thì sẽ đứng về phía người đó, nàng giết người phóng hỏa ta cũng sẽ khen làm tốt lắm!"
Bùi Tiếu: "..."
Lý Bất Ngôn: "Ta đây gọi là khuỷu tay quẹo vào trong."
Bùi Tiếu nói không lại: "Được rồi, tiểu thư nhà ngươi vui là tốt rồi!"
Lý Bất Ngôn cười đến mắt híp thành một cái khe: "Không có người nào xen vào thì tiểu thư nhà ta sẽ càng vui vẻ, Bùi đại nhân ngươi cảm thấy sao?"
Bùi đại nhân liếc nàng.
Ta chết trận rồi!
Lúc hai người đấu võ mồm, Tạ Tri Phi kéo Bùi Tiếu ra sau lưng, chỉ vào hai chữ "Vì sao" trên giấy.
Yến Tam Hợp, nơi này có cái gì không ổn sao?
Yến Tam Hợp không muốn nói.
Tạ tam gia cúi đầu, mắt chớp chớp nhìn Yến Tam Hợp, sự tò mò trong mắt gần như sắp tràn ra.
"Có thể thỉnh giáo ngươi không?"
Thừ tràn ra không phải tò mà mà là tâm cơ!
Yến Tam Hợp thầm hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Nha hoàn mười bốn tuổi là thời điểm dạy dỗ tốt nhất, người được dùng bạc mua vào vì sao lại chủ động đề xuất thả ra ngoài?"
Tạ Tri Phi: "Có lẽ là lão thái thái thiện tâm đại phát?"
Yến Tam Hợp: "Nhưng sau đó bà ta đã thu hồi những lời này, còn nhắc tới chuyện mẫu thân bán người."
Tạ Tri Phi do dự nói: "Ý của ngươi là..."
Yến Tam Hợp: "Giữa người với người nếu không có sự đồng cảm thì không thể nói ra lời chạm vào lòng người được."
Tạ Tri Phi: "Lão thái thái đồng cảm gì với nha hoàn đó?"
Yến Tam Hợp: "Bà có thể không phải tự nguyện gả đến Quý phủ làm thiếp, mà là bị phụ mẫu ép buộc?"
Yến Tam Hợp, con bà nó ngươi dám nói thật!
Bùi Tiếu ở một bên nhảy dựng lên: "Ngươi biết trong kinh thành có bao nhiêu đại cô nương, tiểu tức phụ nằm mơ cũng muốn gả vào Quý gia không?"
Yến Tam Hợp: "Không biết."
Bùi Tiếu tức giận vung tay áo: "Đừng nói gả, dù chỉ làm thiếp, làm nha hoàn thông phòng, cũng đủ cho phần mộ tổ tiên nhà họ bốc khói, ban đêm nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Bất Ngôn, gả ngươi tới Quý gia làm thiếp, sẽ nằm mơ cười tỉnh sao?"
"Ta ư?" Lý Bất Ngôn mỉm cười: "Ta sẽ tìm phụ thân để xin mỉm cười nửa bước điên."
Bùi Tiếu ngẩn ra: "Mỉm cười nửa bước điên là cái gì?"
Lý Bất Ngôn: "Thuốc độc thủng ruột."
Bùi Tiếu: "..."
Ta lại chết trận rồi!
"Hôm nay đến đây thôi." Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi: "Ngươi nói với Quý lão gia một tiếng, ngày mai ta muốn gặp hai người."
Tạ Tri Phi: "Hai người nào?"
Yến Tam Hợp: "Hắn và Tam phu nhân."
Tạ Tri Phi: "Được!"
Yến Tam Hợp vừa muốn chuyển hướng, thì đột nhiên lại nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, Tam gia đã bịt miệng mười một người kia chưa?"
Tam gia ôm cánh tay nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một độ cong vi diệu.
Độ cong này nhìn qua là cười, nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng có chút ý tốt nào....
Yến Tam Hợp, Yến cô nương, ngươi đang là khinh thường ai thế? Tam gia làm việc kém như vậy sao?
"Ta hỏi thử thôi!"
Yến Tam Hợp mặt không thay đổi xoay người, thầm nghĩ muốn móc mắt người này ra quá!
"Cái gì gọi là hôm nay đến đây thôi?"
Bùi Tiếu nghĩ đến việc chỉ tội của Ngự Sử, ồn ào: "Ăn cơm tối xong còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, Yến Tam Hợp, ngươi nhận bạc rồi thì phải tranh thủ làm việc cho ta!"
Còn phải?
Yến Tam Hợp cười gằn: "Dục tốc bất đạt, Bùi đại nhân đã từng nghe thấy câu này chưa?"
Lý Bất Ngôn nhún nhún vai: "Hắn chắc chắn chưa từng nghe đâu."
Yến Tam Hợp: "Vậy hắn từng nghe cái gì?"
Lý Bất Ngôn: "Nghe mấy câu như "vội đi ăn cứt", "vội đi đầu thai"."
Bùi đại nhân: "..."
"Bùi đại nhân mời ngài tự tranh thủ, ta đi trước đây."
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn, người đi sau lấy những tờ giấy trên bàn Bát Tiên lại, ung dung cùng Yến Tam Hợp đi khỏi phòng khách.
Bùi đại nhân chỉ vào bóng lưng hai người, lại chỉ mình, nụ cười còn đắng chát hơn cả Hoàng Liên.
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai hắn, đồng tình: "Ta lại có một phát hiện mới."
Bùi Tiếu như hấp hối: "Cái gì?"
Tạ Tri Phi cười rộ lên, lúm đồng tiền lún thật sâu: "Cuối cùng cũng có người trị được ngươi."
......
Không biết có phải Tạ phong lưu đã phái người thông báo cho Thang Viên hay không, mà khi Yến Tam Hợp trở lại Tĩnh Tư Cư, thức ăn nóng hổi cũng vừa mới chuẩn bị xong.
Thang Viên bưng nước nóng vào nhà: "Cô nương mau đi rửa tay ăn cơm thôi."
"Ừ." Yến Tam Hợp kêu: "Bất Ngôn, đến rửa tay đi."
"Đến đây!" Lý Bất Ngôn ở phía sau bình phong thay xiêm y, lúc đi ra thì mặc một bộ màu trắng như nam nhân.
Đẹp thật.
Thang Viên nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Rửa tay xong, Yến Tam Hợp như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hất cằm với Thang Viên: "Hôm nay không gọi ngươi lên bàn nữa ăn cùng, ta và Bất Ngôn có vài lời muốn nói với nhau."
Thang Viên vội nói: "Hai vị cô nương từ từ dùng cơm, từ từ nói chuyện, nô tỳ ra ngoài trông coi cho các cô nương."
Yến Tam Hợp: "Đi đi!"
Thang Viên rời khỏi đó, thuận thế đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Lý Bất Ngôn đã cười nói: "Mở miệng ra là nô tỳ, ngươi chịu được sao."
Yến Tam Hợp bất đắc dĩ: "Ta sửa nhiều lần rồi nhưng chẳng được."
"Nô tính quá nặng." Lý Bất Ngôn gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, nhai qua loa vài cái rồi nói: "Hôm nay ta đi lòng vòng ở Quý gia nửa ngày, Quý gia thật sự rất giàu, xiêm y của hạ nhân đều làm từ chất liệu tốt."
Yến Tam Hợp cho thức ăn vào miệng, tỉ mỉ nhai nát, rồi nuốt sạch sẽ, mới nói: "Ta cũng nhận ra rồi, cái hồ Tâm kia chỉ sợ khắp kinh thành cũng chẳng mấy người có."
Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng.
Bạc này là từ đâu tới?