Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 630: Ta giúp




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 630: Ta giúp

Yến Tam Hợp vừa chân bước ra ngưỡng cửa, nghiêng mặt đã nhìn thấy ba người đứng bên cửa sổ.

Biểu cảm trên mặt ba người khác nhau, nhưng đều rất khó coi.

Rất hiển nhiên, là nghe được cuộc đối thoại của nàng với ba huynh đệ Chu gia.

Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Tạ Tri Phi: "Chân ngươi sao rồi? Có thể đi dạo với ta không?"

Tạ Tri Phi vội vàng rửa mặt, cạo râu, đôi mắt đen nhánh mang theo hơi nước, hơi ẩm ướt.

Hắn không nói gì, nắm lấy tay Yến Tam Hợp, nắm thật chặt, sau đó khập khiễng kéo nàng đi ra ngoài.

Đây...

Hai người phía sau trợn mắt há hốc mồm.

Lý Bất Ngôn: "Gan Tam gia to thật."

Tiểu Bùi gia: "Gan lớn một chút mới tốt, gan lớn mới cưới được thê tử về nhà."

Lý Bất Ngôn khinh thường: "Bây giờ là chuyện lấy thê tử sao?"

Tiểu Bùi gia: "Phải cho người ta mua chút vui trong đau khổ một chút chứ, Lý đại hiệp. Muốn thê tử thì phải liều mạng chứ!"

Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn hắn, bóng gió nói: "Tiểu Bùi gia, huynh đệ tốt ngươi thì sao."

Mới nói mua vui trong khổ, ngươi đã đâm một dao vào tim ta?. Đam Mỹ Trọng Sinh

Không thể để ta thở một chút sao?

Tiểu Bùi gia trừng Lý Bất Ngôn, ta đang khiển trách ngươi một vạn lần trong lòng nè!

"Đánh cược đi." Lý Bất Ngôn lấy ra một đồng xu: "Đánh cược xem Tam gia muốn bảo vệ tính mạng, hay là muốn thê tử? Ta cược hắn muốn chết!"

Tiểu Bùi gia: "..." Tên phá đám này muốn ép Tạ Ngũ Thập điên sao.

Lý Bất Ngôn lấy thêm một đồng xu.

"Đánh cược thêm lần nữa, tiểu Bùi gia muốn bảo vệ tính mạng, hay là chết với huynh đệ? Ta đánh cược hắn cũng muốn chết!"

Tiểu Bùi gia: "..." Sai rồi, nàng ta cũng muốn ép ta điên nữa!

......

Lòng bàn tay của nam nhân sao lại nóng như lò lửa vậy.

Lạ thật.

Yến Tam Hợp nhìn xuống tay hai người, thầm nghĩ lá gan tên này lớn, hay do nàng dung túng hắn quá đây?

Hình như... Chưa nên đi đến bước này.

Chẳng qua... Cảm giác được hắn nắm tay cũng rất tốt, chỉ là tim mình đập hơi nhanh.

Tạ Tri Phi đi tới hành lang, buông tay ra, cúi đầu, nhíu mày, không nói một lời nhìn nàng.

Biểu cảm này, ánh mắt này khiến Yến Tam Hợp hơi căng thẳng.

Hắn đang khó xử.

Phía sau hắn có một Tạ gia.

Hắn và Hoàng Thái Tôn là huynh đệ tốt.

"Tạ Tri Phi." Yến Tam Hợp hơi hất cằm nhìn hắn: "Sau này, ngươi và Minh Đình đều không nên xen vào vụ tâm ma nữa."

Nàng không để bọn họ đi cùng, một mình đi gặp Chu Viễn Mặc, thực ra là có ý này.

Nàng mới là người giải ma.

Nàng không thể khiến cả đám bọn họ đều mất mạng.

"Yến Tam Hợp." Hắn không do dự nói: "Lúc trước ta tới Phủ Vân Nam tìm ngươi, cầu xin ngươi tiếp nhận tâm ma này, ta có tư tâm, tư tâm của ta là để Chu gia cho Hoài Nhân sử dụng."

Giải tâm ma là một cơ hội.

Nhưng hắn cũng có chủ ý sâu xa.

"Nhưng bây giờ ta hối hận rồi, vừa rồi." Ánh mắt Tạ Tri Phi thoáng rũ xuống: "Ta sẽ giúp ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe lời ta, không được tùy tiện hành động."

Yến Tam Hợp kinh ngạc.

"Tạ Tri Phi, đừng quên phía sau ngươi còn có Tạ gia, càng đừng quên sự nguy hiểm của chuyện này, ngươi..."

"Ngươi chỉ cần trả lời ta, có nghe lời ta không."

"Tạ Tri Phi, đây không phải là vấn đề có nghe lời hay không, đây là vấn đề có thể sống hay không."

"Nghe ta, chúng ta có lẽ có thể sống." Ngữ khí Tạ Tri Phi chợt cứng rắn: "Không nghe lời ta, các ngươi chắc chắn không thể sống."

"Tại sao?" Yến Tam Hợp không rõ: "Vì sao ngươi cứ phải xen vào?"

Bởi vì ngươi là Trịnh Hoài Hữu.

Bởi vì ngươi quan trọng hơn người của Tạ gia, quan trọng hơn Triệu Hoài Nhân, thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống của ta.

Vì tội lỗi ta đã làm, ta phải trả lại.

Cũng bởi vì... Ngươi là người mà tổ phụ, phụ thân ta cho dù đánh cược toàn bộ tính mạng Trịnh gia, cũng phải bảo vệ cho bằng được.

Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, thẳng thắn thành khẩn nói: "Bởi vì nếu nàng xảy ra chuyện thì ta cũng không sống nổi."

Cái miệng ngọt đến quá bất ngờ không kịp đề phòng.

Không đúng, đây không phải là miệng ngọt, đây là lời thổ lộ, lời thổ lộ có thể làm tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.

"Yến Tam Hợp, giữa hai chúng ta chưa từng bước vào đường sáng, chưa qua đường sáng không phải bởi vì ta không muốn, mà là tâm ma của Chu gia không cho chúng ta có cơ hội để thở."

Tạ Tri Phi dứt khoát thẳng thắn đến cùng.

"Lần đó các nàng xuất phát đến núi Ngũ Đài, ta mua cho nàng một túi kẹo, lúc mua túi kẹo đó, bản thân ta cũng khinh thường chính mình."

"Một gói kẹo thì đáng giá mấy đồng chứ, thứ ta muốn mua cho nàng là thứ tốt nhất kia, ta muốn cho nàng thứ đáng giá nhất, dù là ăn hay mặc, hay trang sức trên người. Cô nương khác có, nàng cũng phải có, hơn nữa chắc chắn không thể kém hơn người khác."

"Tạ Tri Phi, ngươi..."

"Đó là những gì ta nghĩ." Tạ Tri Phi: "Những gì ta có thể cho nàng, những gì ta không thể, ta đều muốn cho nàng."

Yến Tam Hợp lắc đầu: "Ta chưa bao giờ cần những thứ đó."

"Ta biết, nàng không cần những thứ đó." Tạ Tri Phi nói tới đây thì hơi khựng lại, cười nói: "Cho nên, ta chỉ có thể cho nàng chính bản thân mình."

"Nàng không sao, ta sẽ không sao. Nhưng nàng gặp chuyện, ta chắc chắn có sao. Về phần Tạ gia..." Hắn hơi khựng lại.

"Không phải chuyện nàng nên nghĩ, chuyện nàng cần nghĩ là, nên dùng ta thế nào cho tốt, nên giải mấy tâm ma đó thế nào, làm sao để tất cả mọi người đều sống sót."

"Tạ Tri Phi." Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Có cần thích ta như vậy không? Chúng ta mới quen nhau bao nhiêu ngày đâu mà ngươi đã liều cả mạng vậy rồi."

"Về phần."

Phản ứng đầu tiên của Yến Tam Hợp là, người này có phải điên rồi không, hắn không phải là người giỏi tính toán nhất sao?

Nhưng lời hắn nói rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ trước kia.

Một Tạ Tri Phi như vậy, khiến Yến Tam Hợp không thể nào xem nhẹ được.

Nàng đột nhiên phát hiện mình thực ra chẳng khác gì những nữ tử bình thường, đều có tham niệm, đều có tham luyến.

Mà tham niệm của nàng là hắn, cũng tham luyến một trái tim chân thành của hắn.

Yến Tam Hợp không yểu điệu.

Nàng từng thử yểu điệu ở chỗ Lý Bất Ngôn, toàn bị mắng, cho nên cách duy nhất để báo đáp chân tâm là toàn tâm toàn ý giải tâm ma này.

Nàng không tin vụ án Trịnh gia còn chưa điều tra rõ ràng, ông trời đã để nàng chết.

Yến Tam Hợp vươn tay về phía Tạ Tri Phi: "Đến đây!"

Tạ Tri Phi bị nàng làm cho ngẩn ra: "Đến làm gì?"

"Ta dắt ngươi về." Yến Tam Hợp: "Bảo vệ tốt người của ta, là bước đầu tiên để giải tâm ma."

Vậy là đồng ý rồi.

Tạ Tri Phi nắm chặt tay nàng, cong môi cười rộ lên: "Yến Tam Hợp, chúng ta giống như nắm tay nhau đến già ghê?"

"Tạ Thừa Vũ, ngươi nghĩ nhiều rồi." Nửa câu sau còn chưa nói, nàng đã đắc ý cười.

"Ta đây là quan tâm yêu thương người già yếu bệnh tật."

Tạ Tri Phi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Câu này có thể bỏ đi hai chữ không?"

Yến Tam Hợp: "Chữ nào?"

Tạ Tri Phi: "Quan tâm!"

Yến Tam Hợp nhìn hắn hồi lâu, nói: "Hơi được voi đòi tiên rồi đấy."

Hắn vô tội nhún vai, giọng đầy oán giận: "Mạng còn đưa cho rồi, còn không thể được voi đòi tiên chút ư?"

Yến Tam Hợp: "..." Người này đứng đắn không quá vài phút.