Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 364: Minh Quân




Một nam nhân rốt cuộc phải nhẫn tâm bao nhiêu, mới có thể từ chối một nữ tử lạnh nhạt cao ngạo, đột nhiên mềm mại chứ.

Dù sao, Tạ Tri Phi là không thể rồi đó.

“Có thể đi, nhưng không được gây chuyện.”

“Yên tâm.”

Có thể yên tâm mới là lạ.

Tạ Tri Phi nhìn chủ tớ hai người xoay người lên ngựa, chân lui về phía sau vài bước tựa vào một thân cây, thở dốc không ngừng.

Người khác là anh hùng khổ vì mỹ nhân.

Ta đây là cái gì?

Anh hùng khổ vì muội muội sao?

Chu Thanh đi theo: “Gia, ta đi theo quan sát từ xa nhé?”

“Ừ!” Tạ Tri Phi đáp vô cùng suy yếu: “Gửi thư cho Đinh Nhất, bảo hắn dù tra được đến đâu thì cũng về lẹ, bên cạnh gia thiếu người.”

Nha đầu kia còn không biết sống chết như vậy, thì mình chết giấc mất thôi.

...

“Tiểu thư, thật sự không gây chuyện sao?”

“Thật không gây chuyện.”

“Vậy chúng ta đi hoàng cung làm gì?”

“Chờ ở cửa cung.”

“Chờ ai?”

“Lục Thời.”

“Chờ hắn đến hắn cũng không để ý đến chúng ta đâu.”

“Không sao, ta không cần hắn để ý.”

“Lỡ như hắn kêu Cẩm Y Vệ bắt chúng ta lại thì sao?”

“Chúng ta một không cướp, hai không trộm, hắn bắt chúng ta làm gì?” Yến Tam Hợp giương yên ngựa, quay đầu nói: "Bất Ngôn, nhanh lên.”

Nhanh hơn nữa, cũng mất gần nửa canh giờ mới nhìn thấy một bức tường thành cao vút trong mây.

Dưới tường thành là hai cánh cửa đỏ đóng chặt lại, hai thị vệ đeo đao đứng hai bên trái phải, đây đều là cấm quân, thân binh của hoàng đế.

Yến Tam Hợp nhàn tản đi một vòng, không tới gần phía trước, mà đến chỗ các bá quan đỗ xe ngựa, kiệu.

Các xa phu, kiệu phu tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ, có người đánh bạc, có người nói bậy.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, triều sớm kết thúc, các quan văn võ quan cùng bước đến, các xa phu, kiệu phu đồng loạt tản ra.

Rất nhanh, xe ngựa, kiệu nối tiếp nhau rời đi, vẻn vẹn chỉ trong thời gian một chén trà, trên mảnh đất trống chỉ còn lại có bảy tám chiếc xe ngựa.

“Tam Hợp Hợp ngươi xem, chiếc kia là của Thái tử, chiếc kia là của Thái Tôn, của Tạ Đạo Chi, của lão Ngự Sử ở bên kia.”

Mèn theo tay Lý Bất Ngôn nhìn qua...

Chỉ thấy bên cạnh xe ngựa của lão Ngự Sử, có hai thị vệ mang đao đứng đó, xa phu khoanh chân ngồi bên bánh xe, cầm kim chỉ khâu vá một cái quần.

Yến Tam Hợp vừa định nói gì xa phu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.

Không ngờ là Lục Đại.

Yến Tam Hợp cảm giác trên cổ giống như có thêm một bàn tay lớn, cỗ cảm giác hít thở không thông gần như sắp chết kia lần nữa xông lên.

Đúng lúc này, xa xa có tiếng nói chuyện truyền đến.

Lục Đại vội thắt nút, cúi đầu dùng răng cắn đứt dây, nhét quần vào trong xe ngựa, ra nghênh đón.

Người tới là Lục Thời, bên cạnh hắn còn có một hoàng thái tôn Triệu Diệc Thời như thiên tiên.

Yến Tam Hợp kéo Lý Bất Ngôn trốn sau lưng đại thụ.

“Trốn làm gì?” Lý Bất Ngôn dùng ánh mắt hỏi.

“Đúng rồi! Tại sao ta lại trốn?”

Yến Tam Hợp cũng buồn bực, giống như theo bản năng chính là không muốn để cho hoàng thái tôn nhìn thấy mình.

...

Trước xe ngựa, Triệu Diệc Thời khoanh tay đứng nhìn lão Ngự Sử, muốn nói lại thôi.

Biệt hiệu của Nghiêm Như Hiền là lão tổ tông, đồ tử đồ tôn dưới gối nhiều vô số kể, những đồ tử đồ tôn này giống như tay chân của hắn, vươn đến mỗi một góc trong ngoài cung.

Nghiêm Hỉ bên cạnh mình, chẳng qua chỉ là một trong số đó.

Cả đảng Nghiêm thị ăn hối lộ trái pháp luật, tùy ý làm bậy, hắn sớm đã từng nghe thấy.

Người trong sáng ngoài tối buộc tội Nghiêm Như Hiền, những năm này không phải bị xét nhà giáng chức, thì tự nhiên lại chết, thế cho nên ngay cả đường đường hoàng thái tôn hắn thấy Nghiêm Như Hiền, đều phải cung kính xưng hô một tiếng: Nghiêm công công.

Mà hết thảy nguyên nhân căn bản đó là gì: Bệ hạ sủng ái hắn.

Hai ngày nay hắn đi theo phụ thân đến Tam Ti tra án, kinh ngạc phát hiện chứng cứ mà Lục Thời thu thập được, gần như toàn là bằng chứng, Nghiêm Như Hiền cho dù không thắt cổ, cũng tuyệt đối không có khả năng xoay người.

Điều này cũng có nghĩa là Lục Thời dùng sức một mình nhổ tận gốc đảng Nghiêm thị.

Sao hắn làm được?

Lục Thời dường như nhìn ra sự do dự của Thái Tôn: “Điện hạ có lời muốn nói ư?”

Triệu Diệc Thời lắc đầu.

“Vậy thì, lão thần xin cáo lui.”

“Chờ đã.” Triệu Diệc Thời hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Lão Ngự Sử không sợ bệ hạ trách tội sao?”

“Điện hạ chỉ thi thể sao?”

“Đúng.”

Lục Thời cười ha ha, cười đến nỗi đôi mắt rũ xuống dính tóc mai vào: “Bệ hạ là Minh Quân, Minh Quân chỉ làm chuyện đúng đắn.”

Thấy Triệu Diệc Thời hơi mờ mịt, hắn lại nói thêm một câu: "Chờ điện hạ ngày sau ngồi lên vị trí kia, sẽ hiểu được trên đời này, cho dù là đế vương, có một số việc không thể làm theo ý mình được.”

Triệu Diệc Thời hơi ngẩn ra.

“Điện hạ, lão thần đi trước một bước.”

“Lão đại nhân đi thong thả.”

Triệu Diệc Thời đưa mắt nhìn xe ngựa từ từ rời đi, ánh mắt không chút gợn sóng hiện lên sự dịu dàng.

Lúc này, phu xe kéo xe ngựa tới, Thẩm Xung đỡ Triệu Diệc Thời lên xe, đoàn người từ từ đi xa...

Yến Tam Hợp ôm miệng mũi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lý Bất Ngôn, nhẹ giọng nói: "Đi, đuổi theo Lục Thời.”

...

Xe ngựa của Lục Thời, giờ phút này đã chạy tới đường lớn.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, không biết ai tinh mắt nhìn thấy, hét to một tiếng: "Là xe ngựa của Lục đại nhân.”

“Lục đại nhân!”

“Lục đại nhân!”

“Thanh Thiên đại lão gia!”

Dân chúng đồng loạt đi qua, theo xe ngựa Lục phủ đi về phía trước.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, phía sau xe ngựa lại đã có mấy trăm người đi theo.

“Tam Hợp, hắn rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu thế? Ta bị làm cho hồ đồ rồi?”

"Ta cũng không biết.”

Hơn nữa còn là một rối tung.

Cẩm Y Vệ thấy người đi theo quá nhiều, sợ xảy ra chuyện gì, lập tức lấy thắt lưng ra lớn tiếng nói với dân chúng: “Giải tán, giải tán hết, Lục đại nhân còn có việc phải làm.”

Lúc này, mấy thị vệ ngũ thành đang tuần thành cưỡi ngựa đi ngang qua, thấy tình hình như vậy thì cũng vào giúp đỡ Cẩm Y Vệ đuổi người.

Dân chúng đều tự tản đi, chỉ có Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn thì dắt ngựa, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe ngựa.

Yến Tam Hợp thậm chí đã nghĩ ra cả chiêu sau, nếu dám đuổi các nàng đi, nàng sẽ tự xưng là con gái riêng của Lục Thời ngày bên đường, nói nương đã qua đời rồi, giờ đến nương tựa vào cha ruột.

Lục Thời không nhận, thì cô còn định một thắt cổ hai khóc lóc, khiến cho cả thành Tứ Cửu đều biết.

Cô chỉ muốn nhìn xem, Lục Thời sẽ ứng phó như thế nào.

Kỳ quái là, phía bên kia xe ngựa không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Thời giống như là không biết có người đi theo hắn.

Xe ngựa xuyên qua con ngõ dài, xuyên qua ngõ nhỏ, dừng lại trước một tòa tiểu lâu.

Lục Đại vén rèm, đỡ Lục Thời xuống xe, lập tức có tiểu nhị lanh lợi ra nghênh đón, dắt xe ngựa đi.

Đoàn người Lục Thời đi vào trong lầu.

Yến Tam Hợp vội vàng đi theo, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu... Xướng Xuân Viên.

Đây là nơi nào?

Lúc này, lại có một tiểu nhị chạy tới, cười cười nói: "Hai vị cô nương là tới nghe kịch sao?”

Thì ra là nơi nghe kịch.

Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn: Có mang bạc không?

Lý Bất Ngôn: Yên tâm, đủ dùng.

Có một câu này của nàng, Yến Tam Hợp chợt tràn đầy sức mạnh.

“Đến nghe kịch.. Tìm chỗ tốt nhất, giống như Lục đại nhân phía trước.”