Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 362: Tạ ơn




Triệu Diệc Thời biết phụ thân đang lo lắng điều gì.

Bệ hạ trước nay đều không thích ông, dù cho có làm việc tốt đến đâu thì cũng có thể xoi mói được.

Nghiêm Như Hiền theo bệ hạ mấy chục năm, đến nhà đều tịch thu, bệ hạ cũng không cho hắn vào ngục, rất hiển nhiên là muốn để cho hắn một mạng.

Hôm nay lão thái giám này hẳn phải chết không nghi ngờ, trong lòng bệ hạ không thoải mái, có thể giận chó đánh mèo không?

Có thể.

Bởi vì câu nói cuối cùng mà phụ thân nói với thư sinh mặt vuông hôm nay, không thỏa đáng lắm.

Các ngươi cuối cùng sẽ đợi đến ngày này... lời này mặc dù là trấn an Thư Sinh, nhưng nghĩ kỹ thì dường như cũng có ý uy hiếp bệ hạ.

Hắn ở sau cửa nghe câu này thì đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, còn biết làm gì đây.

Triệu Diệc Thời từ sáng sớm đến bây giờ chưa uống một giọt nước nào, căn bản không có sức trấn an thái tử đang hoảng loạn, bèn hành lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Mưa vẫn rơi tí tách như cũ.

Thẩm Trùng che dù tiến lên: “Điện hạ, dùng cơm trước, hay là tắm rửa thay quần áo trước?"

Triệu Diệc Thời chậm rãi bước ra khỏi ô, không hề báo trước hỏi một câu: “Sao nàng ta lại trà trộn vào trong đám thư sinh?”

Thẩm Trùng bị hỏi đến sửng sốt.

...

Trong Noãn Các.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Phùng Trường Tú đang cúi đầu quỳ ở phía dưới, nói: "Nói đi, bên ngoài đang ồn ào chuyện gì?”

Phùng Trường Tú không dám giấu diếm, kể lại chuyện thư sinh tụ tập thế nào, rồi xung đột với Cẩm Y vệ ra sao, thái tử giải vây thế nào…

Hoàng đế nghe xong, lạnh lẽo mỉm cười, nói một câu khiến Phùng Trường Tú kinh hồn bạt vía: “Cả đám đều to gan.”

Cả đám là ai?

Là thư sinh?

Là Cẩm Y Vệ?

Hay là… người khác?

Phùng Trường Tú không dám nói tiếp, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.

“Ngươi mang theo một đội nhân mã khác, âm thầm tra rõ chuyện khoa thi mùa xuân.” Hoàng đế đứng lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phùng Trường Tú: “Phía lão Ngự Sử ngươi cũng để tâm vào.”

Phùng Trường Tú: "Thần tuân chỉ.”

Vĩnh Hòa đế chắp tay: “Đứng lên ra ngoài đi dạo với trẫm.”

“Vâng.” Phùng Trường Tú vội vàng đứng lên, đi theo phía sau hoàng đế, đi chưa được mấy bước, lại nghe hoàng đế hỏi: "Ngươi cảm thấy Nghiêm Như Hiền đáng chết không?”

Phùng Trường Tú nheo mắt nhìn bóng lưng Hoàng đế, cung kính nói: "Sống hay chết, thần chỉ nghe lời bệ hạ.”

Vĩnh Hòa Đế hừ một tiếng, không nói gì nữa, chậm rãi đi ra khỏi Noãn Các.

Tiểu thái giám trực ở cửa vừa thấy hoàng đế đi ra, thì vội che dù tiến lên: "Hoàng thượng, muốn chuẩn bị ngự giá không?”

“Đưa ô cho Phùng đại nhân, các người không cần đi theo.”

“Vâng!”

...

Quân thần hai người im lặng đi với nhau.

Phùng Trường Tú mười hai tuổi tịnh thân đến bên cạnh Hoàng đế hầu hạ, hai mươi hai tuổi vào Cẩm Y Vệ, suốt thời gian mười năm, hắn ít nhiều cũng hiểu tính tình của Hoàng đế.

Im lặng như vậy rất hiếm thấy, chứng tỏ Hoàng đế có tâm sự.

Đi gần nửa chén trà, đến trước cửa cung, Vĩnh Hòa đế lạnh lùng ra lệnh: "Dọn đường.”

Thị vệ không nói hai lời, lập tức gọi từng người trong viện ra.

“Phùng đại nhân cũng ở đây chờ trẫm đi.”

“Vâng.”

Vĩnh Hòa đế lúc này mới nhấc chân, bước vào cánh cửa kia.

Chỗ ở của thái giám trong cung đều gọi là trực phòng, nhưng trực phòng này khác với trực phòng khác, thái giám được sủng ái nhất trực phòng ngay bên cạnh điện Dưỡng.

Nghiêm Như Hiền quỳ gối trong viện, mái tóc hoa râm nổi bật dưới ánh trăng.

Người già rồi, cho dù cầm khăn lau cũng có ký ức không xóa đi được.

Vĩnh Hòa đế nhìn lão nô tài hầu hạ mình mấy chục năm này, trong lòng ít nhiều thấy hơi phiền muộn.

Nghiêm Như Hiền nâng mí mắt lên, nhìn trước vị hoàng đế trước mặt, gào lên: "Bệ hạ, lão nô oan uổng!”

“Oan uổng?” Vĩnh Hòa đế cười gằn: “Ngươi mua quan bán quan, tham ô bạc của Thập Nhị giám, còn nhúng tay vào khoa thi mùa xuân?”

Nghiêm Như Hiền ngẩng phắt đầu, vừa vặn thấy Vĩnh Hòa đế đang rũ mắt nhìn hắn.

Chủ tớ hai người một cao một thấp nhìn nhau, Nghiêm Như Hiền nhìn sự lạnh lẽo trong mắt đế vương, lại từ từ đâù đập trên mặt đất.

“Lão nô, tội chết!”

Sự tức giận, bốc lên từ sâu trong đáy lòng Vĩnh Hòa Đế.

Nhìn đi. Vừa rồi còn kêu oan, giờ lại tự xưng là tội chết, lật mặt có nhanh không cơ chứ? Bày ra dáng vẻ trung thần hiếu tử, sau lưng sẽ lại chằng có gì không dám làm!

Hoàng đế dùng chân đá vào đầu Nghiêm Như Hiền: “Các ngươi khi dễ trẫm già sao?”

“Bệ hạ, lão nô không dám, lão nô bị quỷ ám, lão nô biết sai rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng.”

Hoàng đế dường như không nghe thấy hắn nói chuyện, yên lặng nhìn vầng trăng sáng phía chân trời, đột nhiên nói: "Trẫm nhớ ngươi và Lệ phi xưa nay giao hảo.”

“Bệ hạ, bệ hạ...” Nghiêm Như Hiền sợ tới hồn phi phách tán, tay chân cùng bò về phía trước vài bước: “Ông trời có cho nô tài mượn mấy trăm, mấy vạn lá gan, nô tài cũng không dám..."

“Ngươi còn có chuyện gì không dám!” Giọng Vĩnh Hòa đế sắc bén: “Đến khoa thi mùa xuân ngươi cũng dám nhúng tay, trong mắt ngươi còn có trẫm, còn có quốc pháp không?”

“Lão nô tội đáng vạn chết!”

“Nói đi!” Vĩnh Hòa đế giận đến mức đá mạnh một cái: “Ngươi cấu kết với Lý Hưng thế nào?”

Nghiêm Như Hiền bị đạp ngã xuống đất, cố gắng đứng dậy, khóc rống lên nói: "Lệ phi nương nương là tiểu nữ của Lý Hưng, lão nô đồng ý sẽ chăm sóc nàng, chỉ cần Lý Hưng, chỉ cần hắn...”

Thì ra là như thế! Không chỉ có mua quan bán quan, không chỉ có nhúng tay vào chuyện khoa thi mùa xuân, cẩu nô tài này lại còn lợi dụng phi tần của hắn...

Khó trách Lục Thời nói hắn dâm loạn chốn hoàng cung.

Trong lòng Vĩnh Hòa Đế lạnh lẽo: “Rất tốt, rất tốt!”

“Bệ hạ, bệ hạ!” Nghiêm Như Hiền bò qua, ôm chặt lấy cổ chân đế vương.

"Lão nô sai rồi, lão nô thật sai rồi, cầu xin bệ hạ nể mặt nô tài cả đời chăm sóc bầu bạn mà tha cho cái mạng chó của nô tài!”

Người càng già, càng sợ chết, cho dù sống không bằng heo chó, y vẫn muốn sống.

Bởi vì chỉ có sống sót, ngày nào đó bệ hạ bỗng nhiên nhớ đến công lao của hắn, thì hắn sẽ lại có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Sau khi ngực Vĩnh Hòa đế phập phồng mấy cái, nhìn khuôn mặt già nua của hắn, chân nhấc lên giãy khỏi hai tay Nghiêm Như Hiền.

“Tiểu Hiền Tử, lần này trẫm cũng không giữ ngươi được rồi.”

Hai hàng lệ lăn từ trong mắt Nghiêm Như Hiền xuống.

Tiểu Hiền Tử là xưng hô của bệ hạ với hắn khi còn là hoàng tử.

Khi đó hắn còn rất trẻ, sức lực cả người dùng không hết, một ngày mười hai canh giờ thì hắn đều ở cạnh bệ hạ, tình nghĩa chủ tớ cũng bắt đầu từ khi đó.

Bao nhiêu năm rồi?

Chính Nghiêm Như Hiền cũng không nhớ được.

Hắn chỉ nhớ, khi hắn đứng ở bên cạnh Hoàng đế, tất cả mọi người đều phải kính sợ, lấy lòng gọi hắn một tiếng "Nghiêm công công".

Hắn là Nghiêm công công, là người đắc ý nhất bên cạnh Hoàng đế, không ai có thể vượt qua hắn.

Nửa đời trước hắn khổ sở làm trâu làm ngựa, nửa đời sau tại sao không thể sống đường đường chính chính như một người nam nhân?

Hắn muốn quyền, muốn tiền, muốn nữ nhân, muốn mỹ thiếp...

Thứ mà tất cả nam nhân quyền thế trên đời này có, Nghiêm công công hắn cũng phải có, sao lại sai chứ? Sao lại đi tới bước này?

Vĩnh Hòa đế xoay người đi.

“ Trẫmm sẽ cho người khâu mệnh căn của ngươi lại.”

Nghiêm Như Hiền ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn theo bóng lưng đế vương.

Nhìn hồi lâu, hắn kéo ống tay áo, lau nước mắt, sau đó khom lưng nằm sấp xuống đất.

“Tiểu hiền tử, tạ chủ long ân.”