Tân quan nhậm chức ba mồi lửa.
Ngọn lửa đầu tiên của Tạ tổng chỉ huy sứ là mời đồng liêu vui chơi giải trí.
Ngọn lửa thứ hai là đưa người đi câu lan nghe nhạc.
Ngọn lửa thứ ba càng ghê gớm hơn, phát cho mỗi thị vệ năm lượng bạc, dũng mỹ danh là khao bọn họ.
Ba ngày tốn gần một ngàn lượng bạc, làm gì còn ai để ý đến tư lịch của Tạ tổng chỉ huy sứ có đủ hay không nữa? Tất cả chỉ nhớ hắn hào phóng, nghĩa khí ra sao.
Đi theo một lão đại như vậy, từ nay về sau các huynh đệ Binh Mã Ti ngũ thành có thể ăn ngon uống say, cuộc sống có hi vọng rồi.
Tạ lão đại ngâm trong rượu mấy ngày liền, sau đó bắt đầu tuần tra toàn bộ Thành Tứ Cửu.
Dùng ngựa cao, yên tốt, các huynh đệ phía sau cũng đều uy phong lẫm liệt, chỉ tiếc Tạ lão đại lại ngáp liên tục, dáng vẻ bộ uể oải không phấn chấn.
Các đại cô nương tiểu tức phụ trước đây nhìn thấy, còn thầm u oán, tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ nào, đêm qua đã ép khô tinh huyết của Tạ đại nhân chúng ta như thế?
Chợt có tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Tạ Tri Phi miễn cưỡng mở mắt, thấy người đến là Chu Thanh, vội xoay người xuống ngựa.
Chu Thanh không đợi ngựa thu móng ngựa, đã nhảy xuống, đi tới thấp giọng nói: "Trong cung truyền ra tin tức, Lục Thời buộc tội Nghiêm Như Hiền nhúng tay vào khoa thi mùa xuân, điện hạ bảo gia để tâm một chút, tránh cho đám thư sinh gây chuyện.”
Tạ Tri Phi biến sắc, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chẳng còn chút uể oải nào.
Hắn vẫy tay với mấy tâm phúc phía sau, đám tâm phúc vội vây quanh, chờ lão đại bọn họ lên tiếng.
Thế nhưng lão đại lại giống như trúng tà, hai mắt đột nhiên thẳng tắp, không rên một tiếng.
Các tâm phúc không rõ nguyên nhân gì, dùng ánh mắt hỏi Chu Thanh… lão đại làm sao vậy?
Chu Thanh vội vàng dùng huých Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi chợt hoàn hồn, lập tức nói: "Lập tức thông báo cho tất cả huynh đệ, ra phố tuần tra hết, phía Quốc Tử Giám và trước cửa Lễ bộ phái thêm vài người.”
“Vâng!”
“Chu Thanh, ngươi truyền tin này cho Yến Tam Hợp.”
Chu Thanh không hiểu: “Gia, việc này...”
Sắc mặt Tạ Tri Phi hiếm khi nghiêm nghị nói: "Bớt dông dài, mau đi đi!”
Chu Thanh lập tức xoay người lên ngựa chạy đi.
Tạ Tri Phi nhìn một người một ngựa biến mất trong tầm mắt, đôi chân mày nhíu chặt.
Hắn vừa mới sững sờ cái gì thế?
Ngạc nhiên vì sao lại là một vụ án gian lận khoa thi mùa xuân!
Sao lại trùng hợp như vậy?
...
Yến Tam Hợp vừa về đến nhà dùng điểm tâm, nàng ăn chén cháo mà chẳng yên lòng, Lý Bất Ngôn cũng ăn rất chậm, nàng còn nhai kỹ nuốt chậm.
Một miếng cuối cùng hắn xong thì Chu Thanh xông tới, còn chưa kịp thở đã nói: “Yến cô nương, có một tin Tam gia bảo ta tới nói cho ngươi biết, hôm nay Lục Thời mặc Phi bào vào triều, lại buộc tội Nghiêm Như Hiền.”
Yến Tam Hợp thốt ra: "Buộc tội gì của hắn.”
“Nhúng tay vào khoa thi mùa xuân.”
Mỗi chữ đều giống như một cái búa đập xuống, khiến Yến Tam Hợp chợt nghĩ đến một câu: Sao trùng hợp như vậy?
“Yến cô nương, trong nha môn còn có việc, ta đi về trước.”
"Chờ chút, Tam gia bảo ngươi truyền tin tức này cho ta, là có dụng ý gì?”
Chu Thanh lắc đầu, thầm nghĩ ta còn chẳng biết đây nè.
“Đi đi.”
Một tia nắng sớm chiếu nghiêng vào trong phòng chính, Yến Tam Hợp nhìn những hạt bụi lơ lửng trong ánh mặt trời, sự nghi ngờ trong mắt càng lúc càng nhiều.
Gian lận khoa thi mùa xuân... Đường Kỳ Lệnh;
Gian lận khoa thi mùa xuân... Nghiêm Như Hiền;
Hai chuyện này cách nhau gần ba mươi năm, căn bản không thể nào liên quan được. Thứ duy nhất có thể liên quan, đó là Lục Thời là học trò của Đường Kỳ Lệnh. Mà chuyện của Nghiêm Như Hiền này, lại là Lục Thời buộc tội.”
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư!”
“Hả?” Yến Tam Hợp mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Thang Viên trước mặt: “Chuyện gì?
Thang Viên: "Tiểu thư, bên ngoài có một người tên Hàn Hú, muốn gặp tiểu thư.”
“Không đợi Yến Tam Hợp mở miệng, Lý Bất Ngôn đã ném xuống một câu "Ta đi đón hắn", sau đó thì không thấy bóng dáng đâu.
Yến Tam Hợp cũng đứng lên: “Thang Viên, pha trà, chuẩn bị điểm tâm, ta tiếp khách ở thư phòng.”
“Vâng!” Thang Viên đáp một tiếng, trong lòng bắt đầu tò mò.
Từ lúc tiểu thư dọn đến đây chưa bao giờ tiếp khách ở thư phòng, Hàn hú này là ai? Nàng chưa từng nghe nói đến?
...
Trong thư phòng, cũng có ánh nắng mùa thu chiếu vào.
Thang Viên vừa pha trà xong, đã thấy Lý Bất Ngôn dẫn một nam tử trẻ tuổi đi vào.
Nam tử kia mày kiếm, mắt sao, mũi rất thẳng, cằm hơi tròn, làn da hơi đen, thân hình cũng hơi mỏng manh.
Thang Viên không dám nhìn nữa, vội lui về phía bên cạnh, cúi đầu mà đứng.
Nam tử đi qua trước mặt nàng, đứng lại trước thư án, ôm quyền với Yến Tam: “Yến cô nương, vẫn khỏe chứ?”
Yến Tam Hợp nhìn hắn, ánh mắt cong lên: “Hàn bảo chủ, đã lâu không gặp.”
Hàn Hú cũng cười: "Hai năm lẻ bảy tháng hai mươi mốt ngày.”
Yến Tam Hợp: "Nhớ rõ như vậy sao?”
Hàn Hú: "Tất cả những gì liên quan đến Yến cô nương, ta đều không dám quên.”
Thang Viên vừa nghe lời này, theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình cười duyên, không khỏi thấy hoảng sợ.
Cô đi theo tiểu thư lâu như vậy, thế nhưng chỉ thấy biểu cảm hờ hững, lạnh lùng trên mặt nàng. Cho dù là cười, cũng chỉ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, khẽ cong môi thôi, chưa từng có lúc cười duyên, hơn nữa còn cười với một nam tử?
“Thang Viên, ngươi đi làm việc đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Thang Viên mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đóng cửa rời đi.
“Hàn Bảo Chủ, mời ngồi!”
Hàn Hú ngồi xuống, cầm lấy chung trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, sau đó lấy ngọc bội từ trong ngực ra, đặt lên bàn: “Lấy ngọc bội lại đi, đưa ta một ngàn lượng bạc, ba ngày sau sẽ có tin tức.”
Yến Tam Hợp khẽ “À” một tiếng, tỏ vẻ không hiểu lắm.
Đại ân đại đức của cô nương, Hàn Hú không bao giờ dám quên, chuyện nhỏ này không cần đến ngọc bội.
“Chỉ là người nọ thân phận đặc biệt…”
“Hắn không tính là đặc biệt.”
“Bất Ngôn, đi lấy một ngàn lượng bạc.”
“Vâng.”
Bạc đưa đến, Hàn Hú nhận lấy nhét vào trong ngực, ôm quyền với Yến Tam Hợp: “Cáo từ.”
Yến Tam Hợp lần đầu tiên giữ khách lại: “Đừng nóng vội, uống hết chung trà này với ta rồi đi.”
Hàn Hú im lặng liếc nạng một cái: “Được.”
Không ai mở miệng nói nữa, một chung trà, im lặng uống xong.
Yến Tam Hợp đột ngột hỏi: "Có thể thêm một ngàn lượng, giúp ta điều tra một người không?”
Hàn Hú: "Ai?”
Yến Tam Hợp: "Đại thái giám Nghiêm Như Hiền vừa bị xét nhà?”
“Không được.” Hàn Hú quả quyết từ chối: "Hàn Gia Bảo có một quy củ, không điều tra người trong cung.”
Yến Tam Hợp áy náy: “Là ta yêu cầu quá đáng, đi thôi, ta tiễn ngươi.”
Hàn Hú lại liếc nàng một cái: “Được!”
Hai người ra khỏi thư phòng, sóng vai đi, bước chân rất chậm, vẫn im lặng như cũ.
Đi tới cửa thứ hai, Hàn Hú mới mở miệng nói: "Tiễn đến đây được rồi, ba ngày sau gặp lại.”
Yến Tam Hợp lại nhẹ nhàng "à" một tiếng: “Hàn bảo chủ còn tự mình đưa tin sao?”
Hàn Hú híp mắt, ánh mắt bay trên cây hoa Quế sau người Yến Tam Hợp, cách Trung thu còn hai mươi ngày, trong không khí đã thoang thoảng mùi hoa Quế.
“Yến cô nương xứng đáng.” Hắn chậm rãi nói.
“Vậy ba ngày sau ta chuẩn bị chung trà ngon?”
“Được!” Hàn Hú không nói gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Lý Bất Ngôn đi theo phía sau hai người, nhìn theo bóng lưng Hàn Hú, bĩu môi: “Vẫn là tính cách đó, chẳng hề thay đổi.”
“Ừ.” Yến Tam Hợp lơ đãng đáp.
“Đúng rồi, Tam Hợp, ngươi bảo hắn hỏi thăm Nghiêm Như Hiền làm gì?”
“Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?” Yến Tam Hợp nhìn xuống mặt đất, nói rất chậm: “Nghiêm Như Hiền đã xét nhà rồi, tại sao Lục Thời còn muốn gây khó dễ cho hắn?"
Lý Bất Ngôn nghĩ, đúng vậy, Vì sao?