“Gia!” Ô Hành kéo Nhị gia qua bên cạnh: “Đã điều tra rõ ràng rồi, Yến cô nương và Lý cô nương hai người đi trước một bước, Tam gia mấy canh giờ sau rời đi từ cửa Nam thành.”
Một trước một sau?
Là vì tránh tai mắt người khác sao!
“Có điều tra được bọn họ đi đâu làm gì không?”
“Sau khi ra khỏi cửa thành, thì không thấy bóng dáng.” Vẻ mặt Ô Hành khó xử, thầm nghĩ Yến cô nương này không chỉ có thân phận thần bí, ngay cả hành tung cũng thần bí, rốt cuộc là ai thế?
Tạ Bất Hoặc ném chung rượu cho Ô Hành: “Đi cùng gia đến một nơi.”
“Vậy phía thế tử gia…”
“Người này hôm nay bệnh, lơ đi.”
Nơi trong lời của Nhị gia, chính là nhà riêng của Tiểu Bùi gia trong thành, hiện giờ là nhà Yến Tam Hợp.
Ngày Yến Tam Hợp rời khỏi Tạ phủ, Tạ nhị gia từ sớm đã đến điền trang, chạng vạng trở về mới nghe nói người ở Tĩnh Tư Cư đã đi rồi.
Ban đêm, hắn đứng ở cửa Tĩnh Tư Cư, bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác rất không chân thật, giống như là một giấc mộng vậy. Trong mộng, thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia dùng ngữ khí rất hờ hững nói: Nhị gia, tâm của ngươi chính trực không?
“Ô Hành, đi gõ cửa.”
“Vâng!”
Một lát sau, Tạ Bất Hoặc ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt dịu dàng nhìn Thang Viên trước mặt.
“Vẫn muốn đến thăm Yến cô nương nhưng không có thời gian. Khó khắn lắm mới rảnh thì nàng lại ra ngoài, thật sự là không khéo.”
Thang Viên cười nói: "Trước đây thiếu phu nhân đến, cũng nói như vậy.”
“Nói như vậy là đại tẩu cũng không biết Yến Tam Hợp đi đâu sao.” Tạ Bất Hoặc cong mắt, đứng dậy: “Vậy hôm nào ta lại đến.”
“Ta tiễn Nhị gia.”
Tạ Bất Hoặc đi ra tiểu sảnh, chợt dừng lại: “Đúng rồi, cô nương nhà ngươi khi nào thì về, tránh cho ta lần sau đến lại không có.”
Thang Viên thành thật: “Cô nương nói trong vòng mười ngày chắc chắn sẽ trở về.”
Đi một lần mất mười ngày, nơi đó sẽ không quá xa, hẳn là ở mấy châu phủ gần phía nam thành Tứ Cửu.
Nàng ấy đi làm gì vậy?
Vì sao lão tam và Bùi Tiếu đều phải đi theo?
Lý Bất Ngôn kia là ai?
Vì sao nàng ta có thể làm ra một bài thơ thiên cổ tuyệt xướng như vậy?
Lúc xe ngựa đến bốn ngõ nhỏ, mấy vấn đề này vẫn còn đang xoay quanh trong đầu Tạ Bất Hoặc.
Lúc này, Ô Hành đang lái xe đột nhiên siết dây cương, quay đầu thấp giọng nói: "Gia, người nhìn phía trước đi.”
Ngoài mấy trượng, có một cỗ kiệu đang đậu, Tạ Bất Hoặc nhận ra người đỡ kiệu, chính là Nghê Nhi.
Tìm tới đây rồi?
Trong nháy mắt, sự lạnh lùng trên mặt Tạ nhị gia cũng không giấu được.
Hắn nhảy xuống xe, bước nhanh qua, vén rèm kiệu lên.
Dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, gương mặt hồng hào của Đỗ Y Vân tươi cười: “Nhị ca, lên kiệu nói chuyện đi.”
Tạ Bất Hoặc đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, khom lưng chui vào, ngồi song song với nàng.
“Đỗ Y Vân.” Giọng nói của hắn không che dấu sự lạnh lẽo: “Chuyện ở phòng bếp nhỏ, là ngươi kêu Lý Chính Gia làm phải không?"
Đỗ Y Vân hỏi ngược lại: "Sao nhị ca lại dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, nói chuyện với ta?”
“Lý Chính Gia chết rồi.”
“Một tiện nô bán đứng chủ tử, chết thì chết thôi. Huống chi, nàng khiến cho cho phu nhân bị cấm túc, khiến cho vị trí của nhị ca và Liễu di nương trong lòng Tạ lão gia cao hơn một tầng, thì chết rất đáng.”
Tạ Bất Hoặc đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này, trong lòng dâng lên sự chán ghét nói không nên lời.
Hắn cũng không phải là người tốt, cũng đã làm không ít chuyện xấu, Hách Quân kia càng như thế. Nhưng làm chuyện xấu, còn có thể bày ra dáng vẻ người tốt đường hoàng như vậy, hắn và Hách Quân đều làm không được.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Ngữ khí hắn càng lạnh hơn.
“Nhị ca còn chưa cho ta câu trả lời thuyết phục mà!” Đỗ Y Vân dịu dàng cười với hắn: “Ta là người nóng vội, không đợi được lâu như vậy, đến tìm nhị ca để xin một câu chắc chắn.”
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc âm trầm.
Hắn ở giáo phường ti uống rượu giải sầu một mình, thực ra cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên hợp tác với Đỗ gia hay không.
Điều kiện Đỗ gia bày ra hết sức mê người... Kéo nữ nhân Ngô thị ngu xuẩn kia khỏi vị trí chính thê, đỡ Liễu di nương thượng vị, để Tạ nhị gia hắn trở thành con trai trưởng đường đường chính chính.
Không chỉ như thế, Đỗ Kiến Học còn bằng lòng mang theo hắn, bước vào con đường làm quan.
Mà việc hắn phải làm, là truyền hết chuyện lớn nhỏ trong Tạ gia tới Đỗ gia.
Một vốn bốn lời!
Nhưng suy nghĩ sâu hơn một chút, Đỗ Kiến Học biết chuyện của Tạ gia làm cái gì?
Đằng sau Đỗ Kiến Học là Hán vương, mục đích của hắn hẳn là lôi kéo phụ thân giúp Hán vương.
Phụ thân và Đỗ Kiến Học tương giao nhiều năm như vậy, nhưng mãi không nghiêng về Hán Vương, có thể thấy được phụ thân cũng không coi trọng phe Hán Vương này.
Thế gian này chỉ có đạo lý cùng vinh cùng nhục, tuyệt không có đạo lý chỉ lo thân mình.
Nhị gia hắn dù đê tiện vô sỉ, dù lòng dạ âm hiểm thì cũng có giới hạn làm người.
“Nói cho đúng, một nét bút không viết ra được hai chữ Tạ.” Tạ nhị gia mỉm cười: "Ta ghét lão tam, ghét thứ tự không xóa được trên người hắn, nhưng đây đều là chuyện của Tạ gia ta, cô nương tự lo cho mình đi, đừng vươn tay dài quá.”
Đỗ Y Vân biến sắc: “Nhị ca có biết mình đang nói gì không?”
“Nói tiếng người!” Tạ Bất Hoặc chợt cười gằn một tiếng: “Đỗ cô nương dùng một Lý Chính Gia, khơi mào tranh chấp đại phòng, nhị phòng Tạ gia, nhìn bề ngoài thì có lợi với nhị phòng ta, nhưng ai có thể cam đoan, Tạ Bất Hoặc ta không phải là Lý Chính Gia thứ hai?"
“Lý Chính Gia, sao có thể đánh đồng với nhị ca chứ?”
“Sao lại không thể?” Tốc độ nói của Tạ Bất Hoặc rất chậm: “Ăn trong móc ngoài, phản chủ cầu vinh, làm quân cờ trong tay người khác.”
Đỗ Y Vân bỗng chốc biến sắc.
...
Đỗ phủ
Thư phòng.
Đỗ Y Vân nói đến miệng khô lưỡi khô, bưng chung trà lên nhấp một ngụm, uể oải nói: "Cha, nguyên văn là như thế, quân cờ Tạ lão nhị này chúng ta xem như uổng phí tâm tư rồi.”
Đỗ Kiến Học khẽ cười nói: "Con gái, trên đời này không có uổng phí tâm tư, hai nước cờ này đánh xuống, thật ra đã thăm dò được Tạ phủ rồi.”
“Ý cha là gì?”
“Thứ nhất, tổng quản Tạ phủ là một người giỏi.” Đỗ Kiến Học yên lặng một lát: “Người này mất vài ngày là có thể tìm ra Lý Chính Gia, rất thông minh. Hắn có thể ngồi vào vị trí tổng quản Tạ phủ, là có bản lĩnh thật sự.”
“Thứ hai là gì?”
“Tạ Đạo Chi là một tên ngụy quân tử, trước kia ta nhìn lầm hắn rồi.”
“Cha, lời này là sao?”
"Nếu bọn họ có thể tra ra Lý Chính Gia, đã có thể tra ra người sau lưng Lý Chính Gia, với tình tình của người bình thường thì có thể nhìn việc này sao?”
Đỗ Y Vân lắc đầu.
“Hắn lại có thể nhịn.” Đỗ Kiến Học cười gằn: “Cái chết của Lý Chính Gia, là chết cho ai xem? Là cho Đỗ gia chúng ta xem, là đang cảnh cáo cha con ta, đừng vươn tay quá dài. Một sáng một tối, hắn thật sự đã tính toán rất tốt.”
Đỗ Y Vân lập tức hiểu ra...
Tạ Đạo Chi nhẫn ở ngoài sáng, là vì thanh danh của mình, dù sao cha đã từng là cấp trên của hắn. Giết chết Lý Chính Gia trong bóng tối, là đang phản kích Đỗ gia.
“Còn điều thứ ba không?”
“Còn!” Đỗ Kiến Học: "Tạ Đạo Chi dạy con rất giỏi, cho dù bên trong đã đấu đến chết đi sống lại, ở bên ngoài, vẫn che chở cho huynh đệ của mình, làm việc có nặng nhẹ, có chừng mực.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nam nhân Tạ gia nếu như giúp đỡ Thái tử, đứng ở phía đối lập Hán vương, thì sẽ như thế nào?