Một trận mưa thu qua đi, thành Tứ Cửu lại lạnh thêm.
Nếu là năm trước, thập lục giám lúc này đã bắt đầu chuẩn bị quần áo mới cho quý nhân dùng mùa đông.
Chỉ là tình thế năm nay, thập lục giám như rồng mất đầu, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thái giám tùy đường Ti Lễ Giám Tần Khởi rất đau đầu.
Tuy rằng hắn tạm thời thay thế vị trí đại thái giám Nghiêm Như Hiền, nhưng dù sao vẫn chưa chính thức, có một số việc làm danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng công việc vẫn là công việc, vẫn phải có người làm, các quý nhân hơi không hài lòng, báo cáo đến trước mặt Hoàng đế, người Hoàng đế chất vấn cuối cùng chẳng phải hắn sao.
Tần Khởi thầm nghĩ một bụng, lạch bạch chạy tới ngự thư phòng, nào biết vừa tới cửa ngự thư phòng đã bị tiểu nội thị ngăn lại.
Tần Khởi chỉ vào bên trong, tiểu nội thị vẫy hai tay, ý bảo hắn một lần sau lại đến.
Tần Khởi nghiêm mặt ho khan một tiếng.
Tiểu nội thị nghĩ đến thể diện của hắn trước mặt Hoàng đế, vội vàng ghé đầu qua, thấp giọng nói: "Gần nửa người Thái y viện, đều ở bên trong.”
Gần nửa thái y viện, là vì chuyện của lão Ngự Sử, lão Ngự Sử lại liên lụy đến Nghiêm Như Hiền...
Tần Khởi không nói hai lời, gật đầu với tiểu nội thị, rồi mau chóng rời đi.
Trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Trên ghế rồng, Vĩnh Hòa đế nhíu hai hàng mày kiếm, nhìn người trước ngự án: “Bùi thái y, ngươi nói đi!”
Bùi Ngụ khó xử: “Bẩm bệ hạ, chẩn đoán của thần cũng giống như chư vị đại nhân, sức khỏe Lục đại nhân rất yếu, mạch tượng lại loạn, hơn nữa..."
"Bùi thái y, trẫm không muốn nghe ngươi thao thao bất tuyệt, ngươi chỉ cần nói với trẫm, Lục đại nhân bao lâu nữa thì có thể vào triều?"
Bùi Ngụ vội quỳ xuống đất dập đầu: “Thần, vô năng.”
Trên mặt đất đã có một đám người quỳ, viện chính Thái y viện Triệu thái y giống như nằm trên mặt đất, chẳng dám ngẩng đầu lên.”
Dám ngẩng sao?
Chỉ một bệnh phong hàn mà chữa nửa tháng cũng không chữa khỏi, nói ra, thì mặt mũi già nua này của hắn phải để đâu!
Người duy nhất đứng, là Thẩm lão thái y.
Lão thái y tuổi tác lớn, tư lịch lâu năm, hoàng đế cũng nể mặt hắn để hỏi cuối cùng.
Thẩm thái y không đợi hoàng đế mở miệng hỏi, tự mình run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ, lão thần vô năng!”
Đôi mắt hổ của Hoàng đế rũ xuống, nhìn đám người dưới đất, sắc mặt bình thản, nhìn không thể đoán ra được hắn đã giận đến mức nào.
"Nếu vô năng, vậy thì nên phạt, tất cả người ở Thái y viện đều bị khấu trừ ba tháng tiền lương, viện chính nửa năm. Nửa tháng sau, nếu như bệnh của lão Ngự Sử vẫn không có tiến triển, vậy đừng trách trẫm không nể tình.”
Triệu Viện Chính vừa nghe lời này, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, suýt nữa thì ngất đi, trong lòng có một câu, suýt nữa đã thốt ra... Bệ hạ à, Diêm Vương muốn người chết canh ba, thì sẽ không kéo dài đến canh năm, đừng nói Thái y viện, đến thần tiên cũng chẳng kéo được!
“Lui hết đi.”
“Vâng!” Đám thái y giống như được xá lệnh, đồng loạt lui ra ngoài, Thẩm lão thái y tuổi tác đã lớn, thế nhưng lại lui nhanh hơn ai hết.
“Thứ hàng già này…” Vĩnh Hòa đế cực kỳ giận dữ, nhưng lại hờ hững cười một tiếng.
Lúc này, có tiểu nội truyền vào: “Bệ hạ, Phùng đại nhân cầu kiến bệ hạ.”
“Tuyên.”
Cẩm y vệ chỉ huy sứ Phùng Trường Tú vội vàng đi tới trước ngự án, hành lễ xong, lại lập tức lấy một xấp giấy từ trong ngực ra, trình lên Hoàng đế.
“Bệ hạ, mời xem.”
“Là cái gì?” Vĩnh Hòa Đế thản nhiên nhìn hắn, không nhận lấy.
“Bẩm bệ hạ, chứng cứ Lục đại nhân trình lên hạ quan đã kiểm tra, và đây là kết quả sau khi kiểm tra.”
“Trẫm không muốn xem, ngươi nói đi.”
Phùng Trường Tú trộm nhìn sắc mặt hoàng đế, nói: "Chứng cứ xác thực, không sai chút nào.”
Hoàng đế dường như đã đoán trước, sắc mặt bình tĩnh, đến ngữ khí cũng rất bình thàn: “Kết quả bên Tam ti thì sao?”
"Thần phụng mệnh bệ hạ, chỉ âm thầm điều tra, kết qua phía bên Tam Ti thần không biết, nhưng..." Ngữ khí Phùng Trường Tú thay đổi: “Cẩm Y Vệ tra án, sẽ không phạm sai lầm.”
Không thể phạm sai lầm, nghĩa là Lục Thời buộc tội Nghiêm Như Hiền, không có chuyện gì sai.
Lúc này trên mặt Vĩnh Hòa Đế mới hiện ra sự tức giận.
Phùng Trường Tú tiến lên một bước, dùng giọng rất nhẹ nói: "Bệ hạ, Cẩm Y Vệ còn điều tra ra một số thứ khác.”
Lão Hoàng đế ngẩng đầu lên.
Phùng Trường Tú lại hạ thấp giọng: “Nghiêm công công… còn nhúng tay vào ít nhất hai khoa thi mùa xuân.”
Lão hoàng đế nheo mắt: "Ngươi có chứng cứ xác thực không?”
“Thần trước mắt chỉ tìm được một nửa chứng cứ, còn một nửa chứng cứ đang tra tìm, nhưng tối đa mười ngày, là có thể tra ra manh mối.”
“To gan, quá to gan!” Lão hoàng đế xuất thân từ võ tướng, đập bàn rầm rầm.
Phùng Trường Tú không dám nói nữa, chỉ chờ hoàng đế từ từ tỉnh táo lại.
Thực ra chẳng cần tìm một nửa chứng cớ kia, chỉ dựa vào một nửa chứng cứ tìm được bây giờ thì Cẩm Y Vệ đã có thể dễ dàng cạy mở miệng Nghiêm Như Hiền. Nếu bệ hạ chịu giao Nghiêm Như Hiền cho hắn, thì hắn có thể đào sâu hơn một chút, chuyện dâm loạn cung đình, nói không chừng cũng có thể tra rõ ràng.
Hoàng đế rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Theo ngươi thấy, việc này phải xử lý như thế nào cho tốt?”
Phùng Trường Tú có thể làm đến chức chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thì không phải chỉ dựa vào chút khôn vặt, dù trong lòng đã có tính toán rõ ràng nhưng chỉ dám để lộ ra một phần thôi.
“Chuyện này trọng đại, thần không dám nhiều lời, kính xin bệ hạ định đoạt.”
Vĩnh Hòa đế im lặng nhìn hắn hồi lâu: “Chuyện khoa thi mùa xuân dừng ở đây, không cần tra tiếp.”
Thầm Phùng Trường Tú cả kinh.
Không chỉ không hạ lệnh đào sâu, thậm chí việc điều tra trên tay cũng phải dừng lại…
Bệ hạ là muốn bảo vệ Nghiêm Như Hiền sao?
“Trẫm không phải muốn bảo vệ hắn.” Vĩnh Hòa đế vỗ về trán: “Khoa thi mùa xuân liên lụy đến các học trò, trẫm chỉ cần nhìn thấy đám học trò kia gây sự là đau đầu…”
Thần cũng đau đầu với đám thư sinh kia, đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, cả đám không biết trời cao đất rộng.
Phùng Trường Tú vừa đánh giá thần sắc hoàng đế, vừa thăm dò nói: "Vậy thần trở về... xóa chuyện đó đi.”
Hoàng đế nói một chữ nhẹ nhàng: “Ừ.”
“Thần cáo lui.”
“Đi đi.”
Phùng Trường Tú hành lễ rời đi, một chân vừa bước ra ngưỡng cửa, đã thấy phía sau không còn động tĩnh, nhịn không được lại quay đầu vội nhìn thoáng qua.
Lão hoàng đế ngồi ngay ngắn trong ghế rồng, mắt hổ nửa mở nửa khép, thân hình khôi ngô yên lặng như ngọn núi xa.
Phùng Trường Tú không dám nhìn nhiều, chân kia vội bước ra ngưỡng cửa.
Ngự thư phòng to lớn chợt trống rỗng, hắn ngồi khô khốc một lúc lâu, thì gọi: "Người đâu, gọi hoàng thái tôn tới.”
“Vâng!” Bên ngoài tiểu nội hầu ứng một tiếng, vội đi truyền người.
Lão hoàng đế đứng dậy, nội thị bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: “Bệ hạ, ngài...”
“Trẫm ra ngoài hít thở một hơi.”
Vĩnh Hòa đế hờ hững liếc hắn một cái: “Không nên kinh động người khác.”
“Vâng!”
Nội thị cố ý chậm bước chân, không gần không xa đi theo phía sau hoàng đế, đi mãi, đi mãi, hắn bỗng nhiên phát hiện có gì không đúng, con đường này là thông tới...
Lúc này, đã có thị vệ canh cửa tinh mắt nhìn thấy người, vội vàng chạy như bay tới.
“Bệ hạ?”
Vĩnh Hòa đế chỉ vào cánh cửa phía trước: “Hắn ở bên trong sao?”
“Vâng.”
“Sao rồi?”
“Bẩm bệ hạ, Nghiêm công công ngoại trừ không ăn không uống gì, gầy đi rất nhiều, thì những thứ khác vẫn như cũ.”
Thị vệ nhìn sắc mặt hoàng đế: “Bệ hạ, có muốn vào xem không?”
Vĩnh Hòa đế gật gật đầu, vừa muốn cất bước, đã chợt nghe được trong cửa truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi.
Sắc mặt thị vệ trắng bệch, vội nói: "Nghiêm công công thỉnh thoảng đau lòng sẽ khóc lên.”
“Hắn còn có mặt mũi khóc?”
Vĩnh Hòa đế vung tay áo, xoay người rời đi.