“Đứa bé kia rất vô tư, không để chuyện gì trong lòng.” Lúc Đường Kiến Khê nói đến con gái, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Dù chuyện có lớn đến đâu, thì cũng ngăn được nó ăn no, ngủ kỹ, cả ngày vui tươi hớn hở, sống vô âu vô lo.”
“Am ni cô đều là người khổ sở, cả ngày vui tươi hớn hở... Đúng là không thích hợp ở đó.” Yến Tam Hợp nói: "Đường lão gia kén rể cho Minh Nguyệt, giữ nàng ở bên cạnh, có thể thấy được là coi nàng như con ruột.”
“Yến cô nương.” Trên mặt Đường Kiến Khê toàn là sự yêu thương của người nhà: “Ngươi tin không, đứa bé đó là đến độ hóa hai phu thê chúng ta.”
Yến Tam Hợp sững sờ: “Ý ngươi là gì?”
"Cô nương nghĩ đi, tiên sinh ra xảy ra chuyện, sư muội ta rơi vào phong trần, sư huynh ta chết, cộng thêm việc dưới gối không có một mụn con...” Đường Kiến Khê liên tục cười khổ: “Dù ta có vô tư hơn nữa, thì cũng có khoảng thời gian ta mất hết can đảm, thậm chí còn có ý định xuất gia, chỉ là ta không đành lòng Xảo Nhi mà thôi.”
Minh Nguyệt vừa đến, mọi chuyện đã thay đổi.
Cái miệng đứa bé kia chẳng bao giờ nhàn rỗi được chút nào, một ngày có thể gọi mấy chục lần cha nương, chẳng hề coi họ là người xa lạ.
“Cha, người đừng thở dài, thở dài dễ già, già rồi sẽ có nếp nhăn trên mặt, cẩn thận nương chê người đó.”
"Nương, phụ thân hôm nay lại ép con đọc sách luyện chữ, trong sách đều nói, nữ tử chúng ta vô tài chính là đức, phụ thân có ép gì con đâu, thực ra là đang chê người không biết mấy chữ, nương hãy vì nữ nhi, vì nữ tử chúng ta, không để ý tới người... Nửa canh giờ được không?"
"Yến cô nương, ngươi có từng gặp người nào vừa khiến ngươi tức giận đến nghiến răng, vừa khiến người nhịn không được phải mềm lòng không?”
Yến Tam Hợp lại hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên một gương mặt tuấn tú.
"Đứa bé kia là thế đó, có lần nó chọc giận ta, ta mắng nó vài câu, ngươi đoán xem nó đã nói gì?”
“Nói gì?”
“Nó nói, con người phải có hỉ nộ ái ố, cha, người sống có tình người hơn trước rồi, đến mắng con thêm vài câu nữa đi, con chịu đựng được.” Đường Kiến Khê nói tới đây, lại tức cười: “Yến cô nương, ngươi nghe đi, ta còn mắng được nữa không?”
Yến Tam Hợp nghe rất thú vị: “Đúng là đặc biệt.”
“Cũng bởi vì tích cách nó như thế nên sư muội ta chưa bao giờ nói bất cứ chuyện gì với nó.” Đường Kiến Khê trầm mặc một hồi lâu: “Ước chừng chúng ta đều sống như người trong mộ, nên thấy nụ cười trên mặt đứa bé kia rất hiếm lạ, đều muốn cho nó sống vô tư vui vẻ một chút.”
Yến Tam Hợp không khỏi cảm thán, vẫn là Tuệ Như lão ni nói rất đúng, trên đời này không có cô nương nào có số mệnh tốt hơn Minh Nguyệt.
“Vậy ta không còn gì để nói, tiếp theo ta nghe Đường lão gia nói.”
“Điều ta muốn nói...” Sắc mặt Đường Kiến Khê hơi cứng lại một hồi, mới nói: "Là có liên quan đến Lục Thời.”
Yến Tam Hợp kinh ngạc.
Hắn lại chủ động nói với cô về Lục Thời, vì sao?
“Đường lão gia không sợ sư muội ngươi dưới suối vàng có biết...”
“Ta càng muốn quan tài của muội ấy có thể sớm khép lại hơn.” Đường Kiến Khê: "Có liên quan đến sư muội, ta không nói, ta chỉ nói hành động của hắn.”
Không mắng ngụy quân tử, không mắng tiểu nhân hạ đẳng, thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, Yến Tam Hợp lại hơi kinh ngạc.
“Đường lão gia là vì Minh Nguyệt, sợ chuyện xui xẻo rơi vào trên đầu nàng sao?”
“Ừ!”
“Vậy mời Đường lão gia nói.”
Đường Kiến Khê: “Hắn năm đó là tá túc ở Đường gia, nhưng sự tá túc của hắn khác với Ngôn Đình.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Tiên sinh của ta mở một viện ở sau nhà, chuyện cho học trò nghèo tá túc, còn cung cấp cho một ngày ba bữa.”
Yến Tam Hợp đột nhiên ngắt lời hắn: "Nói như vậy, gia cảnh của hắn rất bình thường.”
Đường Kiến Khê cười gằn một tiếng: "Không phải bình thường, là nghèo. Nghèo đến mức không chỉ ăn ở Đường phủ, ngay cả quần áo cũng là đồ cũ của tiên sinh ta.”
"Một thư sinh nghèo, có thể được Đường Kỳ lệnh nhần làm học sinh, chắc chắn có chỗ hơn người của hắn?”
“Chỗ hơn người của hắn, đó là khắc khổ.” Đường Kiến Khê mặc dù trong lòng rất khinh thường, nhưng vẫn không thêm chút nước nào nói: "Một ngày mười hai canh giờ, hắn chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian khác đều đọc sách.”
“Khắc khổ như vậy sao?”
“Ừ.” Đường Kiến Khê: "Tiên sinh ta thấy được sự cố chấp, không đạt được mục đích thề không từ bỏ trên người hắn.”
Sự cố chấp?
“Ta kể một chuyện nhỏ, có một ngày, tiên sinh và ba người chúng ta đánh cờ, tiên sinh một chọi ba, đồng thời hạ ba người chúng ta. Tiên sinh kỳ nghệ rất tốt, ông thường nói đời người như nước cờ, đi mỗi một bước đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm, còn nói đánh cờ cũng để thử nhân phẩm, quân tử chơi dương mưu, tiểu nhân dùng gian kế.”
Một canh giờ sau, hắn và Ngôn Đình vứt cờ nhận thua, chỉ có Lục Thời vẫn cố chống đỡ.
“Yến cô nương không biết có hiểu cờ hay không?”
“Biết sơ sơ.”
"Có một loại người đánh cờ, rõ ràng đã biết là thua, nhưng hắn vẫn không nhận thua, vẫn nghĩ cách đánh đến cùng với ngươi, ta và Ngôn Đình nói người này đánh cờ thích giãy dụa."
Ngày đó đánh cờ xong, tiên sinh mượn cờ bình luận ba người bọn họ.
Tiên sinh nói hắn chơi cờ có linh khí, lại không có kiên nhẫn, tâm tư đều ở bên ngoài ván cờ, nếu chịu dốc lòng nghiên cứu, thì chắc chắn thành tựu lớn.
Tiên sinh nói phong cách đánh cờ của Ngôn Đình hiệp nghĩa, nghĩa khí này vừa có thể thành toàn hắn, cũng có thể hủy hắn.
Nói đến Lục Thời, tiên sinh vuốt chòm râu, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Đứa nhỏ này tâm tư quá cố chấp, cố chấp vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.”
Yến Tam Hợp nghe đến đó, không khỏi kính nể Đường Kỳ Lệnh… nhìn người thật chuẩn.
Đường Kiến Khê thiên tư xuất chúng nhất, nói là thiên tài cũng không quá đáng, nhưng hắn thích quá nhiều thứ, quá tạp, cho nên không tinh.
Chử Ngôn Đình vì được tiền thái tử thưởng thức, nên đi theo cả đời, có nghĩa khí. Dùng tư thái đại ca che chở Đường Kiến Khê và Đường Chi Vị, có nghĩa khí, nhưng cuối cùng cũng bởi vì nghĩa khí mà chết, tru di tam tộc.
Mà Lục Thời......
Kiên trì và cô chấp là cùng một ý sao?
Yến Tam Hợp tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, hỏi: “Nói cách khác, Đường Kỳ Lệnh có ân với Lục Thời.”
“Là phụ mẫu tái sinh.”
Bốn chữ phụ mẫu tái sinh này, phân lượng quá nặng.
Yến Tam Hợp suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đường lão gia có thể nói rõ hơn không.”
"Lục Thời lớn hơn chúng ta mấy tuổi, vào kinh sớm hơn chúng ta, bái sư với tiên sinh cũng sớm hơn chúng ta, nhưng hắn lại thi cùng khoa thi xuân với chúng ta, cô nương có hỏi vì sao không?"
“Tại sao?”
“Có một năm trước khoa thi mùa xuân ba tháng, nương ruột của Lục Thời xảy ra chuyện không thể diện lắm, nương hắn tư thông với hạ nhân, bị người khác bắt được.” Đường Kiến Khê cười gằn: "Lục gia muốn dìm nàng xuống hồ, nương hắn nửa đêm trốn ra ngoài, chạy tới nha môn, đánh trống kêu oan, nói mình oan uổng.”
“Chờ đã!” Yến Tam Hợp: "Nương của Lục Thời là thiếp, đúng không?”
“Đúng, là một tiểu thiếp, vốn là nha hoàn của đích mẫu Lục Thời, sau đó không biết vì sao lại bò lên giường chủ tử, sinh hạ Lục Thời.”
“Người có thể nạp thiếp, thì sao lại nghèo được?”
"Yến cô nương, nha hoàn không được chủ mẫu đồng ý đã bò giường, bị người ghi hận, nếu chủ mẫu cố ý cắt xén, thì đương nhiên sẽ nghèo."
“Thì ra là thế!” Yến Tam Hợp: "Sau đó thì sao, tra ra nương hắn oan uổng sao?”
“Không oan.” Đường Kiến Khê cười gằn một tiếng: "Nghe nói trong bụng đã mang nghiệt chủng, vì muốn sống nên mới nghĩ tới cách này.”