Đường Kiến Khê hết sức miễn cưỡng, gật đầu.
Thái độ này rất đáng để suy nghĩ.
Yến Tam Hợp hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết tên của vị sư huynh này không?"
Đường Kiến Khê lắc đầu.
"Vì sao không thể nói?"
Ánh mắt Yến Tam Hợp đột nhiên sắc bén: "Chử Ngôn Đình ngươi cũng đã nói rồi."
"Sư muội dặn ta, đời này không được nhắc đến tên người này."
Trên gương mặt thế ngoại cao nhân của Đường Kiến Khê đều là vẻ âm trầm lạnh lẽo: “Ta cũng chẳng thèm nói, bẩn miệng."
Sáu người nghe được lời này, thì đều thấy kinh ngạc.
Cả đời không muốn nghe người khác nhắc đến tên người trong lòng, chỉ có một khả năng… đó là hận thấu xương!
Yến Tam Hợp: "Chúng ta đến giáo phường ti điều tra, chỉ nghe nhắc đến ngươi và Chử Ngôn Đình, điều này cũng có nghĩa là sau khi Đường Chi Vị vào giáo phường ti, người này chưa từng xuất hiện?"
"Loại người vô liêm sỉ như hắn thì sao dám xuất hiện!"
Đường Kiến Khê mặc dù không thể nói ra tên nhưng cũng không ngăn được hắn mắng người.
"Tiểu nhân hèn hạ, mặt người dạ thú, thấy lợi quên nghĩa, lòng lang dạ sói, ta chỉ hận không thể đào mộ mười tám đời tổ tông nhà hắn lên..."
Từ xưa đến nay, có trung ắt có gian; có thiện ắt có ác.
Đường Kiến Khê chửi bới bằng những lời lẽ cay nghiệt thậm tệ nhất, có thể thấy người này nhất định đã phụ bạc tấm chân tình của Đường Chi Vị.
Người này có thể là ai?
Cánh tay bị người ta chọc chọc, Yến Tam Hợp quay đầu lại.
Tạ Tri Phi nghiêm nghị nói: "Nhân vật chủ chốt, dù có khó khăn đến đâu cũng vẫn phải hỏi cho ra, không thể bỏ qua được."
"Ta biết."
Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, phạm vi này quá rộng."
"Hỏi không khó, chỉ là phải tốn chút công sức."
Tạ Tri Phi chuyển sự chú ý sang Đường Kiến Khê: "Người này hiện giờ còn ở trong thành Tứ Cửu không?"
Đường Kiến Khê không nói gì mà lập tức gật đầu.
Tuyệt cú mèo!
Phạm vi đã thu hẹp một nửa.
Yến Tam Hợp giơ ngón cái về phía Tạ Tri Phi: "Ngươi gọi hắn là tiểu nhân bỉ ổi, người ta thường nói tiểu nhân đắc chí, người này hiện có đang làm quan trong triều không?"
Đường Kiến Khê kích động đến không thể khống chế được, gật đầu.
Chỉ với hai câu hỏi đã làm lộ ra vị trí và danh tính hiện tại của người này, thật sự là hậu sinh khả úy!
Làm quan trong triều?
Hai người từ nhỏ lớn lên trong gia đình quan lại, trong thành Tứ Cửu ai thăng quan, ai bãi chức, con cái quan lại như bọn họ cho dù không muốn biết cũng sẽ có người nói vào tai họ.
Đây chẳng phải là sở trường của họ sao?
Quan có chia ra quan văn, quan võ, đại quan, tiểu quan.
Học trò của Đường Kỳ Lệnh, chỉ có thể là quan văn.
Tiểu Bùi trợn mắt: "Người này có làm trong Nội Các không?"
Đường Kiến Khê cười gằn lắc đầu.
Tiểu Bùi gia: "Người này ở Lục Bộ phải không?"
Đường Kiến Khê lắc đầu.
Không ở Nội Các, không trong Lục Bộ.
Tiểu Bùi gia hưng phấn, vội kéo cánh tay Tạ Tri Phi, phạm vi lại thu hẹp đi rất nhiều.
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt nói với hắn "ngồi im đó cho gia": "Ngoài Lục Bộ, còn có Tam Ti, người này ở Tam Ti sao?"
Đường Kiến Khê nhìn sâu vào mắt Tạ Tri Phi, gật đầu.
Chết tiệt!
Lại ở Tam Ti!
Trong lòng Tiểu Bùi gia và Tạ Tri Phi chợt dâng lên một ý niệm, đó liệu có phải là tên nhãi Từ Lai hay không? Con người này là điển hình của tiểu nhân đắc chí.
Tiểu Bùi gia hưng phấn đển mức đổ mồ hôi lưng: “Tam ti chỉ Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện, người này có phải ở Hình bộ hay không?”
Đường Kiến Khê lắc đầu.
Chết tiết, không phải thẵng nhãi Từ Lai, Tiểu Bùi gia chợt thấy cực kỳ mất mát.
Tạ Tri Phi: "Đại Lý Tự thì sao?”
Đường Kiến Khê vẫn lắc đầu.
Vậy cũng chỉ còn lại có một đô sát viện.
Đến thời điểm mấu chốt, tiểu Bùi gia ngồi không yên, đứng lên vừa xoa tay, vừa đi qua đi lại: “Đô sát viện, Đô sát viện...”
Lạ thật.
Trong đầu hắn tự nhiên lại chẳng nhớ ra trong Đô Sát Viện có những nhân vật nào.
Tiểu Bùi gia nhìn Tạ Tri Phi: Huynh đệ, ngươi nói đi!
“Đô Sát viện có hai tả hữu đồ ngự sử, chính nhị phẩm, tả hữu phó đô ngự sử, chính tam phẩm; tả hữu thiêm đô ngự sử, chính tứ phẩm.”
Đô Sát viện là nha môn cấp trên của Ngũ thành binh mã ti, tuần thành ngự sử chuyên môn giám sát Ngũ thành binh mã ti, cho nên Tạ Tri Phi biết rõ từng người bên trong.
“Ngươi này bây là là nhị phẩm sao?”
Đường Kiến Khê vừa nghe lời này, tức giận nghiến răng nghiến lợi, mắng: "Tiểu nhân đắc chí.”
Đệt!
Thật sự là quan lớn nhị phẩm!!
Tạ Tri Phi thầm chấn động, vội vàng gọi một tiếng: “Minh Đình.
“Đừng kêu nữa đừng kêu nữa…”
Tiểu gia ta lúc này cũng rất hưng phấn, tim muốn nhảy ra ngoài rồi này.
Bùi Minh Đình chà mạnh tay, chỉ hận không thề chà ra lửa: “Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử là Lục...”
“Bốp!”
Đường Kiến Khê vỗ bàn đứng lên.
"Thứ gian ác, đừng lấy tên đó ra làm bẩn tai ta.”
Con người cả đời này, luôn có một khoảnh khắc cảm thấy không chân thật, giống như bị xuất hiện ảo giác. Cũng có một khoảnh khắc, tựa như bị điểm huyệt, cả người đều đơ ra.
Lục Thời?
Lục Thời?
Nương nó là Lục Thời!
Tiểu Bùi gia vọt tới trước mặt Tạ Tri Phi, trán đối trán, mắt đối mắt: "Tạ Ngũ Thập, mau, mau véo ta một cái đi.”
“Không, không, không!” Tim Tạ Tri Phi đập thình thịch, đưa cánh tay ra ngoài: "Ngươi véo ta một cái trước đã.”
“Cùng làm đi!”
Tiểu Bùi gia cũng vươn cánh tay, miệng hô: "Một, hai, ba!”
Hai tay đồng thời véo mạnh một cái, hai tiếng kêu rên đồng thời vang lên...
Là thật!
Không phải nằm mơ, không có ảo giác.
Tam gia kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Bùi gia, Tiểu Bùi gia kinh ngạc nhìn lại Tam gia, hai người đều ngơ ngác.
Thư phòng chợt yên tĩnh như chết.
Yến Tam Hợp nghe Tạ Tri Phi nói đến Lục Thời ba lần.
Một lần là vụ án tham nhũng của Quý Lăng Xuyên, Lục Thời mặc Phi bào buộc tội Quý Lăng Xuyên, Quý Lăng Xuyên bị xét nhà;
Một lần là vụ án của Từ Lai, Lục Thời mặc Phi bào buộc tội, Từ Lai bị bãi quan.
Một lần gần nhất, xảy ra vào mấy ngày hôm trước, Lục Thời mặc Phi bào buộc tội Nghiêm Như Hiền, Tam gia nói khiến cho văn võ bá quan đều hoảng sợ.
Nhưng nàng không rõ mộ điều, Tam gia và Tiểu Bùi gia dù sao cũng là người đã từng trải đời, tại sao lại giật mình như thế ma thế.
Yến Tam Hợp nào biết, cái tên Lục Thời đối với hai người này mà nói, hoàn toàn không phải giật mình, mà là kinh hãi.
Tiểu Bùi gia thậm chí giãy dụa hỏi một câu: "Đường lão gia, hay ngươi nghiêm túc suy nghĩ lại xem, có phải nhầm hay không?”
“Có nhầm hay không, đợi tiểu Bùi gia đi hỏi hắn thử là biết.” Đường Kiến Khê trầm mặt: "Bây giờ ở trong thư phòng ta, trước mặt ta, ta không muốn nghe đến hắn, lại càng không muốn nói tới hắn.”
Tiểu Bùi gia vốn muốn chất vấn một câu "Nói chút thì chết à", thì liếc thấy sắc mặt giận dữ của Đường Kiến Khê, chỉ có thể nuốt xuống.
Yến Tam Hợp: "Bùi Minh Đình, ngươi ngồi xuống!”
Ông đây bây giờ sao ngồi yên được!
Ông đây cực kỳ tò mò!
Ông ấy chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi!
Tiểu Bùi gia rít gào trong lòng, nhưng cái mông vẫn thành thật ngồi xuống.
Đợi hắn ngồi yên, Yến Tam Hợp mới quay đầu nhìn về phía Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lấy túi quần áo ra, lấy bộ y phục thủy điền và giày thêu ra đặt trên bàn học.
"Đường lão gia, bộ quần áo này là Tĩnh Trần mặc trước khi lâm chung, ngươi nhớ lại xem đã từng thấy nàng mặc chưa?”
“Ta...” Đồ đạc của cố nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, răng Đường Kiến Khê chợt kêu lập cập.
“Ta từng thấy rồi!”