Ta là đang cần những lời này của ngươi!
“Muốn gặp, không cho gặp, muốn đi, không cho đi.” Mặt Yến Tam Hợp trầm xuống: “Đường lão gia, ban ngày ban mặt người đừng bá đạo quá.”
Đường Kiến Khê lạnh lùng cười gằn: "Địa bàn của ta, muốn sống thì phải nói thật.”
“Muốn ta nói thật...” Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy cũng phải xem tâm trạng của ta!”
Không chịu nôn một chữ, cũng không chịu nhường khí thế, ta xem thử ai ác hơn ai.
Đường Kiến Khê ẩn thế lánh đời mấy chục năm, chưa từng gặp qua vị khách nào như thế, đành phải lui về phía sau một bước: “Ngươi muốn thế nào?"
“Đơn giản!” Yến Tam Hợp: "Một, tìm người nâng người bị thương lên; hai, nghĩ cách chữa lành vết thương cho bọn họ; ba, người tới là khách, Đường lão gia đối xử với khách không có phong phạm của người đọc sách, bưng trà xin lỗi."
Đường Kiến Khê: "..." Điêu nữ!
Bệ Chiêu: "..." Lớn mật!
Mấy người còn lại: "..." Sảng khoái!
Điêu nữ to gan, là cố ý.
Đường Kiến Khê tạo ra từng từng cửa ải, là tránh việc gặp khách nhân tới chơi, có thể thấy được tục nhân tục vật trong mắt hắn chẳng xứng gặp mặt một lần.
Người như vậy muốn hỏi thăm hắn, còn hỏi chuyện bí mật liên quan đến tiên sinh Đường Kỳ Lệnh của hắn, nếu như không để hắn gặp mặt và coi trọng, thì hắn sẽ không để lộ một chữ ra ngoài.
Yến Tam Hợp chắc chắn phải giành quyền chủ động vào trong tay mình.
Hơn thế nữa.
Người của nàng bị đánh thành như vậy, không có lời xin lỗi thì sao được?
Đường Kiến Khê không lên tiếng, ánh mắt xẹt qua Yến Tam Hợp rồi rơi vào trên người năm người khác, quét vài lần, trong lòng chợt khiếp sợ.
Năm người, hai công tử áo gấm, ba thị vệ.
Công tử áo gấm tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi, nhìn thì chật vật nhưng nhìn kỹ thì…
Trên đời này gia đình quyền thế giỏi nuôi dưỡng người nhất, hai người này đều có khí chất xuất chúng, tuyệt đối là ở trong cao môn thế gia..
Xem ra, người tới không phải dạng vừa!
Đường Kiến Khê không thể không lui về phía sau một bước: “Bệ Chiêu, tìm người tới nâng đi, thuận tiện mời Chu lang trung tới.”
“Vâng!” Bệ Chiêu lạnh lùng nhìn Yến Tam Hợp, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đường Kiến Khê ho khan một tiếng: "Mọi người cứ ở đây chờ, ta đi trước...”
“Không bằng Đường lão gia đi với ta một lát!” Yến Tam Hợp đột nhiên ngắt lời hắn: “Hoặc là hai chúng ta chậm rãi đi lên núi trước.”
“Yến Tam Hợp!”
“Yến Tam Hợp!”
Giọng của Tam gia và Tiểu Bùi gia gần như bật ra đồng thời, vừa rồi nàng bảo bọn họ đừng nói chuyện, cũng không nói muốn tách ra. Sao nàng lại làm thế?
Yến Tam Hợp không để ý tới hai người này, ánh mắt thản nhiên nhìn Đường Kiến Khê: “Đường lão gia có dám đồng hành một mình với ta không?”
Địa bàn của ta, đỉnh núi của ta, tiểu nha đầu này lại hỏi ta có dám hay không?
Chút tò mò trong cuộc sống bình thản của Đường Kiến Khê lập tức bị treo lên.
“Vậy xin Yến cô nương đi!”
"Làm phiền rồi!”
Một già một trẻ, bước đi nhẹ nhàng, để lại năm người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mơ hồ.
Tiểu Bùi gia sửng sốt một lát, giận dữ nói: "Tạ Ngũ Thập, đều tại ngươi, là vì ngươi to tiếng với nàng nên nàng mới muốn tránh chúng ta đây.”
“Tiểu Bùi gia, vậy là ngươi không hiểu rồi.” Lý Bất Ngôn độc miệng: “Gặp phải nam nhân cặn bã, là phải tránh ra.”
Tiểu Bùi gia ngẩn ra: “Ai là cặn bã? Ta sao?”
Lý Bất Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi vẫn coi như chưa cặn bã lắm.”
Vẻ mặt Tiểu Bùi gia trống rỗng, nhìn Tạ Tri Phi: “Ngươi đang nói hắn?”
Tạ Tri Phi có cảm giác trái tim mình như bị người nhéo mạnh một cái, dứt khoát vò đầu bứt tai: “Lý đại hiệp, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cặn bã?”
“Còn cần dùng mắt?” Lý Bất Ngôn cười gằn: "Bà đây pháp nhãn vừa mở ra, đã biết ngươi là yêu nghiệt.”
Tam gia: "...”
Những người khác: "...”
...
Tiểu Bùi gia là suy nghĩ nhiều rồi, Yến Tam Hợp không có ý tránh Tạ Tri Phi.
Nơi này là nhà tổ Đường gia, được núi sông tẩm bổ tạo ra một dòng suối. không nên đi nhìn thứ, thuận tiện thăm dò thử sao?
Đường núi cũng không dốc quá, bước lên từng bậc thềm đá, hai bên đều là rừng trúc rậm rạp.
Đường Kiến Khê trèo rất nhanh, không hề mệt mỏi, có thể thấy được người này tuy rằng sống an nhàn sung sướng nhưng tứ chi cũng không phải không luyện tập.
Yến Tam Hợp cố ý hô hấp nặng nề, thả chậm bước chân, dần dần tạo một khoảng cách với hắn.
Đường Kiến Khê quay đầu nhìn, tiếp tục đi về phía trước, chân không hề có ý dừng lại.
Cứng đầu;
Tự ngã;
Bước chân không bị xáo trộn bởi bất cứ điều gì.
Yến Tam Hợp thầm phán đoán phía sau, rồi đi nhanh vài bước đuổi theo, mở miệng nói chuyện như đang kể chuyện nhà: “Đường lão gia, ải quỷ lộ thứ nhất kia có dụng ý gì vậy?”
Đường Kiến Khê cố ý không nhìn cô: "Không có dụng ý gì. Chỉ để hù dọa người khác?”
“Ừ!”
“Vậy xem ra vận khí của chúng ta không tệ.”
“Ừ!”
“Thực ra…” Yến Tam Hợp chậm rãi nói: "Vận khí cũng là một loại thực lực.”
Đường Kiến Khê dừng chân, mí mắt cũng nhướng lên.
“Nếu muốn thuận lợi thì người muốn đi đường tắt sẽ chọn đường lớn, tâm tư kín đáo, tinh thông tính toán sẽ chọn đường nhỏ.” Yến Tam Hợp thản nhiên cười: "Người chọn đường lớn tâm tư quá nông cạn, tính công lợi quá mạnh, đây là người ngươi không muốn gặp nhất, con đường kia tám chín phần mười sẽ chặn đường hồi phủ đi, Đường lão gia?"
Đường Kiến Khê thầm cực kỳ sợ hãi.
"Những người chọn con đường nhỏ hiểu được rằng trên đời không có gì cho không, nếu họ muốn có được điều gì đó, họ sẽ phải trả giá và trải qua những thăng trầm." Yến Tam Hợp tiếp tục nói một mình: "Người chọn con đường này, ngươi hơn phân nửa sẽ gặp mặt một lần, nhưng vẫn muốn cho bọn họ chịu chút khổ sở, cho nên con đường kia có thể sẽ đi vòng một chút.”
Đường Kiến Khê hoàn toàn dừng bước, yên lặng nhìn Yến Tam Hợp, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Yến Tam Hợp mỉm cười: "Cũng lớn bằng dưỡng nữ Minh Nguyệt của ngươi.”
“Mười bảy tuổi, vậy mà đã có thể đoán được hết dụng ý của hắn…”
“Thú vị!” Đường Kiến Khê đột nhiên thấy hứng thú: "Vậy tại sao cô nương lại chọn quỷ lộ?”
“Bình sinh không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa.” Yến Tam Hợp: "Lòng thẳng thắn, không sợ không hãi, nên chọn đường này.”
“Vậy ải thứ hai thì sao?” Đường Kiến Khê nhướng một bên mày: "Ta thiết lập nó có dụng ý gì?”
“Ta đoán có hai dụng ý, một là khiến cho người ta biết khó mà lui, một là người đồng đạo với Đường lão gia.”
“Người đồng đạo?”
“Đúng vậy!” Yến Tam Hợp nhìn xung quanh: “Ngươi có thể không bị ảnh hưởng vì đánh nhau, bình tâm tĩnh khí viết ra một nét chữ tốt, thì phải có định lực; người có thể trông coi mảnh đất non xanh nước biếc này, phải là người đọc sách hai tai không nghe chuyện thiên hạ, định lực cũng phải hơn ngươi.”
Đường Kiến Khê bỗng nhiên bật cười ha hả.
Cười xong, hắn lại hỏi: "Ngươi nói ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Thực sự là mười bảy tuổi.”
"Người trẻ tuổi bây giờ, đã trí tuệ đến mức này rồi sao?”
“Là Đường lão gia ẩn cư trên núi quá lâu.”
“Yến cô nương lời này, là có ý ám chỉ gì ư?”
“Vâng!” Yến Tam Hợp thẳng thắn thừa nhận: “Trong núi một ngày, nhân gian trăm năm, Đường lão gia có muốn nghe chuyện bên ngoài không?”
Nói tới đây, Đường Kiến Khê bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm sai lầm.