“Tam gia, Yến cô nương, công phu của người nọ sâu không lường được, là một cao thủ chân chính.”
Một câu nói của Chu Thanh, khiến cho sự thương lượng đều biến thành dư thừa.
Muốn toàn bộ phải rời khỏi nơi này, chỉ có một con đường có thể đi... đó là cút!
Nhưng cứ như vậy trở về thì ai cam tâm.
“Ta mạnh miệng nói sớm rồi.” Yến Tam Hợp rũ hai mắt xuống.
Một hàng sáu người, ba cao thủ tập võ, hai người thông minh, một người mặc dù không quá thông minh, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn có thể phát huy công dụng.
Cô vốn nghĩ, sáu người bọn họ đến nhà Chu Dã còn từng xông vào, sao có thể sợ một Đường Kiến Khê ẩn cư được chứ? Nào ngờ, Đường Kiến Khê lại là nhân vật còn khó chơi hơn Chu Dã, Ngô Thư Niên.
Hắn ẩn thế lánh đời, nghĩa là đã không còn muốn gì nữa rồi, sao vẫn làm đến mức này? Là bởi vì hắn từng là học trò của Đường Kỳ Lệnh sao?
“Chu Thanh.” Tạ Tri Phi cười hờ hững: “Ngươi có thể chống đã được bao lâu dưới tay người này?”
Chu Thanh: "Không biết, chưa từng giao thủ, nhưng thời gian một chén trà, thì vẫn có thể chống đỡ được.”
Tạ Tri Phi: "Lý đại hiệp thì sao?”
Lý Bất Ngôn: "Chu Thanh có thể chống đỡ một chén trà, đại hiệp đây cũng có thể.”
Hoàng Kỳ không đợi Tam gia hỏi, chủ động đáp: "Ta cũng có thể!”
“Tam gia có thể tiếp được hơn mười chiêu.” Tạ Tri Phi vươn chân, nhẹ nhàng chạm vào mũi giày Yến Tam Hợp: “Chúng ta sẽ dùng xa luân chiến, bên ngươi dùng cách gì?”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn.
Chúng ta dùng xa luân chiến, đây là kế sách chúng ta dự định dùng.
Bên kia ngươi dùng cách gì, đây là vấn đề ngươi nên suy nghĩ.
Suy nghĩ kỹ rồi chúng ta sẽ làm, đừng sợ hãi nghĩ cái này nghĩ cái kia.
Hắn đưa tay xoa đầu Yến Tam Hợp, làm như bất mãn vỗ vài cái: “Chúng ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì chứ?”
Sợ các ngươi bị thương, đổ máu, mất mạng;
Sợ định lực của mình không đủ.
Sợ tốn công tốn sức, đến cuối cùng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Người có vướng bận, thì có nhược điểm, nhược điểm bị người khác nắm chặt…
Yến Tam Hợp cau mày không nói lời nào.
Tam gia vẫn cười: “ Vị bà đồng này, ngươi có được không thế?”
“Chậc, không phải ta chê nam tử.” Lý Bất Ngôn đưa tay vỗ lên vai Yến Tam Hợp vài cái, phối hợp với Tam gia nói: “Nói không được, chỉ có nam tử các ngươi, Chu Thanh ha?”
(tụi trung nó hay dùng từ 不行(không được) để nói mấy thằng bất lực, không có cứng nổi ấy, nên có câu cửa miệng của mấy thằng “đờn ông không thể nói không được”)
Trán Chu Thanh giật giật, chậm rãi nói: "Các ngươi nữ tử nói được, thì được cho ta xem đi!”
Hoàng Kỳ trợn trắng mắt: “Yến cô nương, ngươi cho họ Chu kia xem đi, kẻo hắn lại đắc ý.”
“Người chết cũng chưa từng sợ, quỷ cũng chưa từng sợ, còn sợ đứa cháu kia à.” Tiểu Bùi gia chỉ cần không gặp quỷ, thì ngữ khí cực kỳ mạnh bạo, hừ một tiếng: “Không phải cũng có hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng sao, cũng đâu thấy ba đầu sáu tay!”
Đúng vậy, không có ba đầu sáu tay, trên đầu cũng chỉ có một cái đầu, là một người bình thường.
Không phải ai cũng có điểm yếu sao?
Nhược điểm của ta là mấy người bọn họ, người áo xám thì sao? Đường lão gia phía sau ngươi thì sao?
Yến Tam Hợp lướt nhìn từng khuôn mặt, dần bình tĩnh lại.
Người vừa bình tĩnh, thì bắt đầu suy nghĩ, cô cẩn thận cân nhắc một hồi.
“Ta có ba ý tưởng, mấy người các ngươi đánh nhau nghe thử xem.”
“Xuỵt!” Tạ Tri Phi đưa một ngón tay đặt bên môi, căng thẳng nói: "Cái này tương đương với kế hoạch tác chiến của chúng ta, ngươi nói nhỏ một chút.”
Thần thái này, ngữ điệu này quả thực không hề giống với dáng vẻ bình thường của Tam gia, mà giống Tiểu Bùi gia, hơi thiếu đòn lại không đành lòng đánh.
Yến Tam Hợp nhìn hắn thật lâu: “Lát nữa ba người các ngươi dùng xa luân chiến, đánh mệt thì chạy, đánh không lại cũng chạy, một người nối một người, làm cho hắn hao sức.”
“Ba người?” Tạ Tri Phi nhướng mày: "Còn ta thì sao?”
Hoàng Kỳ đang nghe hăng say: “Tam gia, đừng quấy rầy, nghe Yến cô nương nói.”
Tạ Tri Phi: "...” Hắn quấy rầy?
“Lý Bất Ngôn lên đầu trận.” Yến Tam Hợp: "Cao thủ trên đời đều có một bệnh chung, gọi là không coi ai ra gì, nhất là coi thường nữ nhân.”
Lý Bất Ngôn cười xấu xa: “Vậy bà cô đây sẽ ra oai phủ đầu với hắn.”
Yến Tam Hợp gật đầu: “Không riêng gì ra oai phủ đầu, ngươi còn thử thăm dò công phu của hắn, nghĩ cách ra tín hiệu cho Chu Thanh.”
Chu Thanh vừa nghe lời này, đã biết hắn là người thứ hai khai chiến.
“Chu Thanh, ngươi phải dùng bản lĩnh lớn nhất, khiến cho người nọ thấy ngạc nhiên với thân thủ của ngươi, hơn nữa ngươi cố gắng kéo dài thời gian nhiều nhất có thể.”
Yến Tam Hợp hít một hơi: “Lý Bất Ngôn đánh bất ngờ, người làm kinh hãi, ta nghĩ thầm hắn ít nhiều sẽ hơi dao động.”
Chu Thanh mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Vâng!”
"Hoàng Kỳ thì đừng quan tâm nhiều, cứ đánh bình thường là được, đừng chú ý võ đức quá, cứ chơi xấu cũng được!”
Hoàng Kỳ không chút khiêm tốn vỗ vỗ ngực: “Yến cô nương yên tâm, ta sẽ chơi xấu.”
“Ta thì sao?” Tạ Tri Phi bị ăn cục bơ bên cạnh tiếp tục hỏi.
“Tam gia sao...” Yến Tam Hợp lạnh lùng: "Làm tốt Tam gia là được.”
“Đây là lời gì, chẳng lẽ ta...”
Tạ Tri Phi nói được một nửa, bỗng nhiên ngộ ra dụng ý của Yến Tam Hợp.
Bốn người biết võ công, ba người thay phiên nhau, còn có một người lười biếng ở bên cạnh chỉ nhìn không động thủ, trong lòng người áo xám sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn chắc chắn sẽ nghĩ, tên nhóc này thật sự chỉ có thể tiếp mấy chiêu đây, hay là một cao nhân thâm tàng bất lộ đây?
Nếu hắn suy nghĩ, tâm sẽ loạn, như thế sẽ không được tập trung.
Chiêu này gọi là gì?
Gọi là phô trương thanh thế, cũng gọi là tương kế tựu kế, lấy gậy ông đập lưng ông.
Người áo xám dùng công tâm kế đối phó chúng ta, chúng ta cũng dùng công tâm kế, làm hắn phân tâm.
Tuyệt vời!
Đôi mắt Tạ Tri Phi cong xuống, lấy quạt của tiểu Bùi gia, bật ra: “Tam gia không chỉ có thể làm tốt Tam gia, còn có thể làm chút việc khác.”
Yến Tam Hợp thấy được sự gian xảo trong mắt hắn: “Cứ thoải mái mà làm.”
“Họ đều có việc phải làm, còn ta thì sao?” Tiểu Bùi gia sốt ruột: "Không có chuyện gì của ta sao?”
Yến Tam Hợp: "Bùi Minh Đình, ngươi học thuộc kinh Kim Cang không?”
Ngạo khí trên mặt Tiểu Bùi gia, quả thực muốn xông lên trời: “Không cần nói, ta thuộc làu làu.”
Đang cần những lời này của ngươi đó.
“Lát nữa ngươi ngồi cạnh ra, giọng nói trầm thấp một chút, đọc từ từ bên cạnh ta.”
Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng Tiểu Bùi gia vẫn hỏi một câu: "Ngươi định viết kinh Phật?”
“Đúng vậy!”
Kinh Phật có thể khiến người tĩnh tâm nhất.
Phần kinh Phật của Tĩnh Trần rơi vào tay nàng, chính là kinh Kim Cang, lúc nàng dưỡng thương đã từng chép rất nhiều lần, mỗi một chữ một nét đều nhớ nằm lòng.
Giọng của Tiểu Bùi gia trầm thấp xuống, có tác dụng mê hoặc, nếu nàng hoàn toàn tập trung thì sẽ không nghe thấy những âm thanh khác.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
Đến mà không lên là vô lễ.
Đường lão gia, một ngàn chữ này coi như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi, hi vọng sau khi ngươi nhận lấy, trong lòng sẽ không dao động.
Tiểu Bùi gia vừa nghe mình có thể ghé vào bên tai Yến Tam Hợp, máu cả người chảy thẳng lên đỉnh đầu.
“Bà nội nó, đi, chúng ta vượt ải nào!”