Không khí trong phòng đột nhiên nặng nề, khiến người ta không thở nổi.
Yến Tam Hợp dứt khoát quay mặt đi.
Trước khi Tạ Tri Phi vào phòng, trong lòng còn hơi đắn đo, nhưng sau khi vào thì cực kỳ bình tĩnh, nhưng hắn lại không muốn nói nhanh quá.
Giống như khi còn bé, sau khi hai huynh muội cãi nhau, hắn sẽ theo thói quen lạnh lùng với cô.
Quả nhiên, Yến Tam Hợp thầm nghĩ: Họ Tạ, ngươi nói gì đi chứ!
Trong lòng không kiên nhẫn, khẽ nhíu mày lại.
Tạ Tri Phi biết thời cơ đã đến.
"Tâm ma của Tĩnh Trần, ta tự biết có thể giúp đến bước nào, ngươi không cần phải nghĩ thay ta. Trên người ta và Minh Đình có chức quan, lúc ra ngoài ít nhiều có thể giúp được một ít, không phải coi thường ngươi và Lý đại hiệp, nhưng có thể tiết kiệm chút thời gian thì cứ tiết kiệm cũng tốt mà.”
Yến Tam Hợp nghe lời này, không lên tiếng.
"Làm người không nên quá mạnh mẽ, nên mềm thì mềm, nên mượn sức thì cứ mượn, ngươi vẫn chưa hiểu đạo lý cứng thì dễ gãy từ chỗ Yến Hành sao?” Tạ Tri Phi nhướng mày, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào người hắn, hiện ra một tầng ánh sáng dịu dàng.
Lời nói dịu dàng, người cũng dịu dàng, nhưng trái tim Yến Tam Hợp lại không dịu dàng.
"Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng dù là ngày vui ngàn ngày thì cũng có ngày tan, ta mượn sức ngươi thành thói quen, đến lúc tan rồi thì ta nên mượn sức ai đây?”
Tạ Tri Phi nhíu mày, lời này khiến hắn quá chua xót.
“Yến Hành không phải cứng, là cốt khí là bễ nghễ, cũng chỉ cúi đầu một lần vì đứa cháu nhỏ, người khác có thể nợ hắn, hắn không thể nợ người khác.” Nàng bỗng nhiên cười khẽ: "Ta được ông ấy nuôi lớn, ta cũng như vậy, không thể nợ người khác.”
Muội không phải là hắn nuôi lớn.
Là gạo của Trịnh gia nuôi muội lớn.
Là người bị sước chút da cũng sẽ nũng nịu khóc nửa ngày!”
Và... Muội không nợ ai khác, là ca ca muội mà!
Tạ Tri Phi âm thầm cắn răng, nuốt xuống những lời không thể nói.
"Yến Tam Hợp, ta là người Tạ gia, được cha ta một tay dạy dỗ. Ngươi biết con người cha ta đấy, rất giỏi xem thời thế. Thấy tình thế không ổn, ta sẽ chạy nhanh hơn ai hết. Hơn nữa, ngươi không thích nợ người khác, chẳng lẽ người khác thích nợ ngươi sao? Để ta trả lại một chút, thì sao?”
Nói đến nước này, Yến Tam Hợp còn gì để nói nữa?
Yến Tam Hợp không phải là người không dứt khoát, Tạ Tri Phi đã nói đến nước này rồi.
“Tạ Tri Phi, nếu đến lúc đó thì ngươi chạy sớm chạy nhanh lên, đừng có lề mề.”
“Yên tâm!”
Tạ Tri Phi trấn an nàng xong, sự lưu manh trong người lại dâng lên: “Tam gia ra làm gì cũng không được, nhưng bản lĩnh chạy trốn là đứng nhất đó.”
“Còn gì để nói không?”
“Hết rồi!” Tạ Tri Phi chống góc bàn đứng lên, ngẫm lại, lại nói thêm một câu: "Tối hôm trước cãi nhau với ta cũng rất ra gì đấy.”
Đương nhiên!
Yến Tam Hợp cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Con người ta gặp mạnh thì sẽ mạnh.”
Tạ Tri Phi khen ngợi: “Giữ vững.”
“Sao?” Yến Tam Hợp nhướng mắt: “Tam gia còn nghiện cãi nhau với ta à?”
“Cũng không phải, chỉ là…” Tạ Tri Phi miễn cưỡng nhấc chân, tới cạnh cửa lại ném ra ba chữ: "Rất đã!”
Yến Tam Hợp nhìn tay mình, cực kỳ muốn kiếm thứ gì đó ném hắn, nhưng chỉ thấy một ấm trà.
Quên đi, vỡ phải bồi thường một lượng bạc!
Không đáng!
...
Ra khỏi phòng, đến đại sảnh, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, Tiểu Bùi gia và Hoàng Kỳ mãi không thấy bóng dáng đâu.
Ngay khi Yến Tam Hợp kiên nhẫn chờ không kịp thì hai người khoan thai đến chậm.
Tiểu Bùi gia lẳng lơ mặc một bộ trường sam màu nước, tóc chải kỹ càng, chẳng biết từ lúc nào trong tay lại có một chiếc quạt, không giống như vội lên đường mà giống như là công tử nhẹ nhàng đi đi đạp thanh ngắm cảnh
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn một cái: Người này sao vậy?
Lý Bất Ngôn hừ hừ: Điên ấy mà.
Yến Tam Hợp nhíu mày: Trước kia không như vậy.
Lý Bất Ngôn lạnh lùng: Mới bị thôi.
Yến Tam Hợp thu tầm mắt lại, cầm lấy đũa: “Ăn cơm.”
Sao lại ăn cơm rồi?
Tiểu Bùi gia đá Tạ Tri Phi: Tiểu gia ăn mặc thế này không đẹp sao?
Tạ Tri Phi: Đẹp.
Tiểu Bùi gia: Vậy cũng không thấy nàng nhìn ta thêm mấy lần?
Tạ Tri Phi: Có thể... nàng đang nhìn vào nội tại!
Tiểu Bùi gia:...
Ăn cơm xong, tính tiền rời đi.
Người dẫn đường là một tên nhóc ăn mày, tầm mười ba mười bốn tuổi, cả người bẩn thỉu, chỉ có một đôi mắt sáng quắc lanh lẹ.
Chu Thanh ôm hắn đứa ra phía trước, ngón tay đen của nhóc ăn mày đã chỉ: “Đi về phía nam.”
Vừa đi, đã đi suốt hai canh giờ, buổi trưa ba khắc, trước mặt xuất hiện một con sông.
“Đối diện sông chính là núi Mộc Lê.” Nhóc ăn mày thuyền đưa đò bên bờ sông: “Ngồi thuyền qua sông là được, ta giúp các ngươi trông ngựa, trông một ngày một lượng bạc.”
Tạ Tri Phi cảm thấy nhóc ăn mày này khôn khéo quá đáng, cố ý nói: "Lỡ như chúng ta trở về, ngươi chạy mấy thì làm sao?”
“Vị gia này, Phủ Hà Gian lớn như vậy, ta có thể chạy đi đâu, hơn nữa, ta đâu chỉ dẫn mấy vị khách các ngươi.”
Nhóc ăn mày cười toe để lộ hàm răng vàng: “Người muốn gặp Đường lão gia, tháng nào chẳng có, ta còn phải nhờ vào việc làm ăn này mà kiếm sống nữa đó!”
Yến Tam Hợp mở miệng hỏi: "Nói như vậy, người muốn gặp Đường lão gia rất nhiều sao?”
“Đúng vậy.” Nhóc ăn mày kiêu ngạo: “Phủ Hà Gian chúng ta gần một trăm năm qua, chỉ có một tiến sĩ thôi.”
Yến Tam Hợp chỉ vào bờ bên kia: "Tại sao hắn lại ở trên núi?”
“Ngọn núi kia đều là nhà hắn mà, con cháu đời sau đều ở đó.” Nhóc ăn mày cười xảo quyệt: “Vườn trà dưới chân núi, vườn trái cây, còn có ruộng nước, hết thảy đều là của nhà bọn họ, có rất nhiều tiền.”
Hèn gì lại làm được ẩn sĩ, hóa ra là không cần lo ăn lo mặc.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi tính toán thời gian, ở trên núi một hai ngày, sẽ không trì hoãn quá lâu.
“Một ngày một lượng bạc, nghe ngươi.” Nhóc ăn mày mừng rỡ cười không khép miệng lại được: “Gia, ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo trông ngựa ngày thật kỹ, không gầy đi mà còn béo lên cho coi.”
Tạ Tri Phi không dong dài với hắn: “Chu Thanh, hỏi xem đi thuyền tốn bao nhiêu bạc, có thể lập tức đi không.”
“Một lượng bạc một người, bạc tới tay, hắn sẽ đi.” Nhóc ăn mày kêu ông lão chèo thuyền: “Lão Kiều, có việc làm ăn được sáu lượng bạc này, đừng ngủ nữa, mau dậy làm việc đi.”
Hắn vừa nói như vậy, Tạ Tri Phi an tâm hơn không ít, xem ra, nhóc ăn mày ngày rất hay dẫn đường.
Người chèo thuyền tên lão Kiều đang đội mũ rơm, ngủ say trên thuyền, nghe thấy tiếng kêu thì mở miệng mắng: "Con bà nó, ngươi không thể nói hai lượng bạc một người sao!"
“Nói hai lượng bạc thì chẳng xứng với chiếc thuyền rách nát của ngươi đâu, nói ra lại mất uy tín."
“Rách nương ngươi, cút!” Lão Kiều mắng vài câu, gọi đám Tạ Tri Phi lên thuyền.
Chu Thanh là người đầu tiên bước lên, Hoàng Kỳ là người cuối cùng, hai người một người đứng ở đầu thuyền, một người đứng ở đuôi thuyền, âm thầm lưu ý.
Cho dù là Lý đại hiệp vô tư, tuy rằng trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, dáng vẻ ung ung nhưng ánh mắt lại chẳng rời khỏi lão Kiều.
Trên thuyền không thể so với trên bờ, người chèo thuyền một khi nổi lên ác tâm, thì chính chuyện chết người.