“Xin lỗi khách quan, phòng cuối cùng vừa được đặt xong, ngài đi chỗ khác xem thử.”
“Tìm hai nhà, đều nói đầy người, đúng là xui xẻo.”
“Cô gia, cô gia, thiếu phu nhân nói đói bụng.”
“Chưởng quầy, nơi này của các ngươi có món gì nhẹ nhàng khoan khoái không dầu mỡ, mau làm đi, nương tử nhà ta mang thai, không thể chịu đói được khắc nào cả, ngươi nhanh lên.” Dứt lời, cũng không đợi chưởng quầy lên tiếng, đã vội đi ra ngoài.
Yến Tam Hợp quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một góc áo màu xanh xám.
Vừa tới trong phòng, hai tiểu nhị mang nước nóng đi vào, không bao lâu, thức ăn cũng bưng lên.
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn vừa cho ngựa ăn xong trở về, Yến Tam Hợp bảo nàng đến sau bình phong tắm rửa trước, còn mình thì ngồi xuống dùng cơm.
Lý Bất Ngôn tắm xong, thì Yến Tam Hợp cũng ăn xong.
Nước hơi lạnh, Yến Tam Hợp chỉ tắm đơn giản, chưa đợi tóc khô đã ngã xuống giường.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bên tai truyền tiếng la hét, nàng mơ màng mở mắt hỏi: "Bên ngoài là ai thế, sao ồn vào vậy?”
“Còn có ai nữa? Là cái tên thiếu gia ngốc kia chứ gì.” Lý Bất Ngôn đỏ bừng đôi mắt, tức giận muốn bùng nổ: “Làm như trên đời này chỉ hắn là có nương tử thôi ấy, nương tử của hắn quý giá nhất, một chốc ồn ào nói đồ ăn dầu mỡ, chốc lại nói cơm quá cứng. Vừa rồi nương tử hắn nôn, hắn lại trách nước trà không sạch sẽ.”
“Cũng là một tên biết thương thê tử!”
“Thương khỉ á!” Lý Bất Ngôn đưa tay sờ lên nhuyễn kiếm, tự nhủ cái loại nam nhân thích hô hào thế này nàng chỉ muốn chém một đao thôi.
Đang lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng xôn xao.
“Ai da, không hay rồi thiếu gì, thiếu phu nhân lại nôn rồi!”
“Ta đã nói nước trà này không sạch sẽ mà!”
“...”
Chưởng quầy, nương tử của ta muốn phun ra chuyện bất ngờ, ta tìm ngươi liều mạng!
“...”
Nương tử, nương tử, nàng thế nào?
“...”
“Có nước trong hay không, nước trong đâu...”
“...”
“Mau xoa lưng cho thiếu phu nhân!”
“...”
“Ồi trời, một đám ngu xuẩn, tránh ra, để ta…”
Lý Bất Ngôn ngồi dậy.
Nhịn không được nữa rồi, phải cắt lưỡi tên đó đã rồi tính sau.
Một tay đưa ra ôm lấy eo nàng, tiếp theo, Yến Tam Hợp dán đầu lại: “Có hơi ồn nào, nhưng tính cách cũng chân thật, thôi tùy hắn đi.”
“Hắn chân thật, nhưng bà cô ta không ngủ được.”
Người tập võ giấc ngủ vốn đã nông, bên ngoài gió thổi cỏ lay, nàng đều nghe rõ ràng, tên ngốc này không thể nhỏ giọng một chút được sao?
Lúc này, có người đến gõ cửa.
Lý Bất Ngôn nhướng mày, quấn nhuyễn kiếm lên người, sau khi thắp nến, khoác thêm xiêm y thì bước ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra…
Ể!
Đó là người mà nàng muốn cắt lưỡi.
“Cô, cô nương.” Người nọ xoa xoa tay, vẻ mặt giống như bị táo bón: “Nương tử ta có chút không khỏe, có thể cho nàng vào phòng nghỉ ngơi một lát được không?”
“Ngươi có thể đi chết hay không!" Lý Bất Ngôn nhướng mày liễu.
“Ta trả bạc, ta trả gấp đôi bạc, gấp ba.” Người nọ kêu lên: “Nương tử ta rất tốt, sẽ không làm ồn cô nương đâu, nếu không phải cả khách trạm này chỉ có phòng này có hai cô nương ở thì ta cũng sẽ không có chủ ý này đâu.”
Điên!
Lý Bất Ngôn không nói hai lời, chực đóng cửa.
Nhưng cái tên ngốc kia chẳng hề chậm chân, cái chân dài đưa ra chặn cửa: “Cô nương, cô nương, làm việc tốt đi, nương tử của ta..."
“Có bạc thì oai ra, bớt lẻm bẻm dong dài, bà cô ta…”
“Bất Ngôn.” Yến Tam Hợp thấy ồn ào nhức cả đầu, cũng ngủ không được, đơn giản nói: "Trả phòng lên đường đi, coi như hành thiện tích đức với những vị khách khác trong khách trạm này đi.”
“Được, được, vậy hai người trả phòng đi.” Người nọ vui vẻ hoa chân múa tay, sau đó lắc đầu, chạy nhanh xuống cầu thang, vừa chạy còn vừa la: "Nương tử, nương tử, có khách trả phòng, chúng ta có phòng ở rồi!"
Lý Bất Ngôn: "...” Thật chẳng nhịn được!
Yến Tam Hợp: "...” Lúc nãy ta ăn nói hơi quá!
Lời đã nói ra, đổi ý cũng vô nghĩa, hai người thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
Lúc này, người nọ đã lên lầu, trên tay còn đỡ một nữ nhân trẻ tuổi.
Lúc bước qua, nữ nhân kia nhìn Yến Tam Hớp: “Đa tạ nhị vị cô nương trượng nghĩa tương trợ, xin nhận lễ của ta.”
Vẻ mặt nữ nhân cực kỳ anh khí, mặt mày cong cong khiến người ta yêu thích, chỉ là sắc mặt hơi khó coi.
Tướng công nàng nhìn có vẻ ôn nhuận như ngọc, miệng hơi mỉm cười, căn bản nhìn không ra là cái người vừa mở miệng là la hét vừa nãy.
Thôi thôi thôi!
Yến Tam Hợp cũng lười nói thêm gì, kéo Lý Bất Ngôn đi xuống lầu.
Hai người đến quầy trả phòng, lấy lại hai lượng tiền đặt cọc, xoay người đi ra khách trạm.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy trước cửa quán trọ có bốn con ngựa, trên người là bốn người đang ngồi.
Người đi đầu mặc áo khoác, khuôn mặt tuấn tú nặng nề như Quan Công, trong đôi mắt hoa đào là sự tức giận không che giấu được.
Sao hắn lại theo tới đây?
Yến Tam Hợp không khỏi nhíu mày.
Nàng còn có mặt mũi nhíu mày?
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, bước tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Lời ta nói, ngươi coi như gió thoảng bên tai hả?”
“Không phải!” Hơn nửa đêm, Yến Tam Hợp quyết định bình tâm giải quyết chuyện này: “Ta để lại lời nhắn cho Thang Viên.”
“Cho nên ngươi định chơi tiền trảm hậu tấu?”
“Không có.”
“Nếu không có, tại sao còn lén lút đi?”
“Chê hai người các ngươi cản trở.” Tạ Tri Phi chỉ Tiểu Bùi gia: "Người cản trở là hắn, không phải ta!”
“...Ta...”
Tiểu Bùi gia thật sự rất tủi thân, chuyến này hắn một không tiêu chảy, hai không đau mông, cản trở gì chứ?
“Ngươi cũng không khá hơn chút nào!”
“Yến Tam Hợp, ngươi kiếm cớ.”
“Biết còn hỏi.”
Khóe miệng Tạ Tri Phi hơi căng thẳng: “Cho nên, lý do thật sự là gì?”
Yến Tam Hợp bị hỏi đến phiền: "Tam gia, đừng âm hồn bất tán, hỏi tận gốc rễ, có biết chừng mực không hả?”
Một tiếng "Âm hồn bất tán", đốt lên lửa giận trong lòng Tạ Tri Phi: “Ông ấy cứ âm hồn bất tán, cứ hỏi tận gốc rễ, đó, thì sao!”
“Ngươi có biết tốt xấu hay không hả?”
Ngực Yến Tam Hợp phập phồng vài cái, cố nén lửa giận nói: "Tránh ra.”
“Ngươi dám đi thử xem?”
“Ngươi dám ngăn thử xem?”
Tạ Tri Phi vươn tay, chặn đường: “Thử thì thử.”
Yến Tam Hợp chưa từng thấy người nào như thế: “Ngươi bị lưu manh nhập hả!”
Tạ Tri Phi: "Đúng!”
Ánh mắt Yến Tam Hợp chợt lạnh như băng.
Lý Bất Ngôn thấy tình thế không ổn, vội hòa giải nói: "Ta nói này Tam gia...”
“Tên phá đám, câm miệng cho ông!”
Lý Bất Ngôn chỉ vào mũi mình: "...Ta lại phá đám rồi…”
“Người nên câm miệng là ngươi đó, Tạ Tri Phi!” Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Ngẫm lại người phía sau ngươi đi.”
Tạ Tri Phi cười gằn: "Ta cám ơn ngươi đã suy nghĩ cẩn thận cho ta như vậy, nương nó ông đây không cần.”
“Hôm nay ngươi ăn thuốc nổ hả?”
Yến Tam Hợp cắn răng phun ra hai chữ: "Điên hả!”
“Đúng vậy!”
Tạ Tri Phi rống giận: "Còn điên không nhẹ nữa kìa!”
“Bốp!”
Cửa sổ mở ra, một chiếc giày vải rơi xuống, ngay sau đó là một cái đầu thò ra.
“Nửa đêm nửa hôm còn ồn ào, có lương tâm không hả, nương tử nhà ta còn mang thai đấy, nương nó câm miệng hết đi.”
Trời đất chợt yên tĩnh.
Lý Bất Ngôn: "...” Tên cháu chắt này còn mặt mũi nhắc đến hai chữ lương tâm.
Hoàng Kỳ: "...” Thằng cháu này suýt nữa đập trúng ta!
Tiểu Bùi gia: "...” Tôn tử này dám rống Tam Hợp nhà ta?
Chu Thanh: "...” Tôn tử này ăn tim gấu gan hùm rồi?
Bốp!
Ở dưới cửa sổ, giọng của tên cháu trai truyền ra rõ ràng.
“Nương tử, không cần lo lắng, chỉ là đôi phu thê nhỏ cãi nhau, không ai chịu nhường ai.
Tạ Tri Phi: "...”
Yến Tam Hợp: "...”
Trời đất yên tĩnh đến mức chẳng còn một tiếng động.