Vì sao trên trán Tạ Đạo Chi lại chảy mồ hôi.
Đó là bởi vì Nghiêm Hỉ là được Nghiêm Như Hiền dạy dỗ, mỗi lời nói cử chỉ đều rất có chừng mực, nếu không thì không thể nào hầu hạ ở bên cạnh Thái Tôn được.
Đến hắn cũng mặc kệ mà cầu xin cho Nghiêm Như Hiền...
Chẳng lẽ Nghiêm Như Hiền thật sự oan uổng ư?
Tạ Đạo Chi cảm thấy không yên lòng: “Lão tam, Cẩm Y Vệ và Tam Bộ Liên Tra, đã điều ta được gì?”
Tam gia thầm nghĩ ta nào biết: “Cha bảo con ở nhà nghỉ ngơi, gần đây con không có hỏi thăm chuyện này.”
Ừ!
Tên nhóc ngươi bận rộn đi dạo câu lan mà.
Tạ Nhi Lập trừng mắt nhìn lão tam một cái, lại hỏi: "Phụ thân, Lục đại nhân đã lên triều chưa?”
Vào triều thì đã không sao rồi.
“Nói là nhiễm phong hàn nặng, bệnh không thể dậy nổi.” Tạ Đạo Chi lắc đầu: “Hai ngày trước gặp Bùi thúc của ngươi, cau mày tố khổ với ta, nói Thái y viện đã phái ra năm vị cao thủ đến rồi, nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh cho Lục đại nhân, cứ tiếp tục như vậy, thì bọn họ phải cuốn gói rời đi hết thôi.”
Có thể không cuốn gói rời đi sao? Bệnh của Lục đại nhân không chữa khỏi, thì không thể vào triều.
Không vào triều, thì Hoàng đế không thể ép hắn đưa ra chứng cứ Nghiêm Như Hiền dâm loạn hậu cung.
Chứng cứ không đưa ra được, người người trong thành Tứ Cửu đều nguy, ngay cả Hán vương dã tâm bừng bừng cũng chỉ có thể vội vàng vàng trở về đất phong tránh né.
Tạ Tri Phi cảm thán: “Cha, một mình Lục đại nhân khuấy toàn bộ thành Tứ Cửu long trời lở đất, hắn giỏi ghê đó!”
Tạ Đạo Chi lườm con trai một cái: “Con cũng không nhìn xem sư phụ hắn là ai?”
“Sư phụ hắn là người phương nào?”
Chút ánh sáng trong mắt Tạ Đạo Chi lóe lên, xua tay ghét bỏ: "Được rồi, cút đi, việc này không liên quan gì tới con.”
Tạ Tri Phi chỉ ước được cút đi, nhảy dựng lên, không nói hai lời đã phủi mông rời đi.
Yến Tam Hợp hôm nay vừa đến nhà mới, hắn phải qua chúc mừng, chẳng qua trước khi chúc mừng, còn phải dỗ lão tổ tông nhà hắn đã. Cho nên vừa khỏi thư phòng, Tạ Tri Phi đã đi thẳng tới Từ Ân đường, vừa đi được nửa đường, thì Chu Thanh vội vàng đuổi theo.
“Đã nghe ngóng được hai ngươi kia.”
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh hơn.
……
Mười chín tháng bảy, Tạ phủ xảy ra hai chuyện.
Chuyện đầu tiên xảy ra vào ban ngày, Yến cô nương ở Tĩnh Tư cư rời phủ.
Chuyện thứ hai xảy ra vào ban đêm, không biết vì nguyên nhân gì mà người hầu Lý Chính Gia nhảy xuống sông bỏ mình, nghe nói lúc vớt lên, thân thể đã cứng đờ rồi.
Phu nhân nhìn thấy thì lập tức hôn mê bất tỉnh, khiến đám hạ nhân kẻ thì lay người, kẻ đi kêu thái y.
Chuyện kỳ quặc là Bùi thái y luôn luôn giao hảo với Tạ gia lại không tới, Tạ tổng quản chỉ ra bên ngoài mời lang trung đến xem bệnh cho phu nhân.
Khiến phu nhân đang bệnh sắp chết phải tức giận ngồi dậy, chỉ vào mũi Tạ tổng quản mắng.
Mới mắng vài câu, lão phu nhân đã chống quải trượng tới.
Tạ tổng quản đỡ lão phu nhân vào, xua hạ nhân lui ra rồi đóng cửa phòng lại.
Không ai biết mẹ chồng nàng dâu họ đóng cửa lại nói những gì, chỉ biết là lão phu nhân vừa đi, phu nhân một mình ở trong phòng khóc đến nửa đêm, từ đó về sau thì xưng bệnh không ra ngoài nữa.
Chuyện rối loạn ở Tạ Phụ, Yến Tam Hợp không hề biết.
Lúc này, nàng và Lý Bất Ngôn đang tản bộ trong tiểu biệt viện, vừa tiêu hóa vừa xem thử tòa nhà này.
Càng nhìn, hai người càng kinh hãi.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, hậu viện thậm chí còn có một vườn hoa.
Một tòa nhà như vậy, tiền thuê một năm chỉ có chín mươi lượng, là tên xui xẻo nào lại làm ăn lỗ vốn như nay?
Đúng lúc này, Thang Viên vội vã đuổi theo: “Cô nương, Tam gia tới, nói có việc gấp.”
Gấp?
Đó là chuyện đã tìm được hai người Chư, Đường.
“Đi, về thôi!”
Vừa vào viện, đã thấy Tam gia chắp tay sau lưng đứng dưới đèn lồng, đánh giá cảnh trí biệt viện.
Nghe thấy có động tĩnh, hắn chậm rãi xoay người, gương mặt nằm trong vầng sáng đèn lồng, vừa yên tĩnh vừa trầm mặc.
Thế nhân đều nói, mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp, thực ra tuấn nam ở dưới đèn, nhìn cũng y như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Tam gia quá sâu, khiến Yến Tam Hợp không tự chủ được muốn dời mắt đi.
Tạ Tri Phi không cho cô cơ hội dời đi, mở miệng nói: "Tìm được người rồi, chúng ta vào thư phòng nói đi.”
Yến Tam Hợp: "Thang Viên, nấu trà.”
Nước đun xong, trà bưng lên, Tạ tam gia nheo đôi mắt hoa đào nhìn Yến Tam Hợp.
Mặt vẫn là khuôn mặt kia, nhưng đuôi lông mày và khóe mắt lại dường như hơi giãn ra, hẳn là khá hài lòng với tòa nhà này.
“Chu Thanh.”
Chu Thanh tiến lên một bước, theo lệnh Tam gia, hỏi: “Yến cô nương, một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào trước.”
“Xấu.” Yến Tam Hợp nói ra hai chữ này, nhác thấy khóe miệng Tạ Tri Phi hơi nhếch lên một chút.
Hắn cười cái gì?
Cười ngươi chẳng khác gì trước đây, lúc nào cũng chọn tin xấu trước, chẳng thay đổi gì cả.
Tạ Tri Phi bưng chung trà lên: "Chu Thanh, vậy ngươi nói tin xấu trước đi.”
“Tin xấu là, Chư công tử đã không còn trên nhân thế nữa.”
Yến Tam Hợp phản ứng cực nhanh: “Như vậy tin tốt là Đường gia còn sống.”
“Vâng.” Chu Thanh nói: "Chư công tử tên đầy đủ là Chư Ngôn Đình, tiến sĩ năm thứ ba mươi hai tiên đế, đứng thứ tám.”
Yến Tam Hợp hỏi: "Hắn qua đời khi nào? Vì sao lại chết?”
Chu Thanh: "Tiền thái tử tạo phản, hắn tham dự, sau đó tự vẫn mà chết.”
Yến Tam Hợp không tự chủ được mà ngừng thở.
Khó trách Tạ Tri Phi vừa mới nhìn nàng sâu xa như thế, hóa ra là vì thế!
...
“Người nhà của hắn đâu?”
“Tru di tam tộc.”
Yến Tam Hợp ngẩn ra: “Vậy Đường gia thì sao?”
“Đường gia tên đầy đủ là Đường Trăn, tự Kiến Khê, tiến sĩ năm thứ ba mươi hai tiên đế, đứng thứ năm mươi hai, từng làm Hồng lư tự thự thừa, quan vị chính bát phẩm, chỉ làm ba năm, giờ đã từ quan quy ẩn.”
Chỉ làm quan ba năm?
Yến Tam Hợp suy nghĩ: "Hắn và Đường Kỳ Lệnh chỉ là quan hệ thầy trò thôi ư?”
“Vâng, vừa khéo đều có họ Đường.”
“Quy ẩn ở nơi nào?”
“Phủ Hà Gian.”
“Phủ Hà Gian?”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
“Ta nhớ rõ am chủ Tuệ Như của Am Thủy Nguyệt từng nói, phu thê dẫn Minh Nguyệt đi họ Đường, là người quê ở phủ Hà Gian, năm xưa là sĩ tử trúng cử.”
Ba người còn lại trong thư phòng đồng thời kinh hãi.
Đều họ Đường;
Đều trúng cử.
Đều ở phủ Hà Gian.
Trên đời nào có chuyện gì trùng hợp như vậy sao?
Yến Tam Hợp đè sự hưng phấn trong lòng xuống: “Chu Thanh, về chuyện của Đường Trăn, ngươi còn nghe được gì nữa?”
“Hồi bẩm Yến cô nương, chỉ vậy thôi.”
“Như vậy là đủ rồi, vất vả cho ngươi.” Yến Tam Hợp đứng lên đi tới bên cửa sổ, sau đó lại lập tức xoay người, gật đầu với Tạ Tri Phi trên ghế thái sư.
“Tam gia, đêm đã khuya, mời trở về đi!”
Dùng xong là ném?
Sắc mặt Tạ Tri Phi hơi xanh: “Ta nói nè Yến cô nương, có phải ngươi muốn tách ta ra, rồi đi với Lý Bất Ngôn đến phủ Hà Gian trong đêm không?”
Yến Tam Hợp liếc Lý Bất Ngôn: Tâm tư của ta bây giờ đã cạn đến thế rồi à?
Lý Bất Ngôn xoa huyệt Thái Dương: Không trách ngươi, chủ yếu là kẻ địch quá xảo quyệt.
“Từ thành Tứ Cửu đến phủ Hà Gian, chẳng qua chỉ mất hai ngày hai đêm đi xe, ngươi đi sớm nửa ngày, đi muộn nửa ngày, thì Đường Kiến Khê kia cũng chẳng có gì khác biệt.”
Tạ Tri Phi đưa tay ra, tỏ vẻ cảnh cáo.
“Chuyện này trọng đại, ngươi đừng tự tiện hành động, chạng vạng ngày mai, ta và Minh Đình cùng ngươi ra khỏi thành.”