Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 84: Chương 84: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương




 
Chu Tư Kỳ tin tưởng, Ninh Như Ngọc có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm giao thủ với quận chúa Trường Bình, mà quận chúa Trường Bình chưa từng thắng qua Ninh Như Ngọc, cho dù lần này quận chúa Trường Bình trở về, kết quả cũng không có gì thay đổi, nàng ấy tràn ngập lòng tin với Ninh Như Ngọc.
 
“Về thôi.” Ninh Như Ngọc nói với Chu Tư Kỳ. 
 

“Được.” Chu Tư Kỳ đáp một tiếng, tay trong tay vui vẻ trở về phòng ký túc xá với Ninh Như Ngọc.
 
Mấy ngày sau, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ cùng nhau đi học ăn cơm, Chu Tư Kỳ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để bồi Ninh Như Ngọc luyện tập vũ đạo, giám sát nàng càng thêm chặt chẽ hơn.
 
Chu Tư Kỳ đi ra phía trước, làm động tác giả muốn lôi kéo Ninh Như Ngọc đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đứng dậy, có vẻ còn nghiêm khắc hơn cả Tề phu tử dạy vũ đạo, hiển nhiên đã trở thành một phiên bản khác của Tề phu tử, lý lẽ hùng hồn nói: “Hiện tại ngươi đại diện cho thư viện đi tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, chính là đại diện cho thể diện của toàn bộ thư viện, ngươi thua cũng không có vấn đề gì, nhưng vinh dự của thư viện lại đặc biệt quan trọng, ngươi không thể tiếp tục lười biếng như vậy, lập tức tiếp tục luyện đi, luyện thêm một canh giờ nữa.”
 
“Tư Kỳ, ngươi đủ rồi nha, hôm nay ta đã luyện tập rồi, ngươi không thể ép buộc ta nữa, Tề phu tử cũng nói có thể nghỉ ngơi rồi, sao ngươi còn khắc nghiệt hơn cả Tề phu tử thế hả?” Ninh Như Ngọc đã luyện múa liên tục trong hơn một canh giờ, bình thường nàng cũng chỉ luyện tập bằng ấy thời gian mà thôi, đã sớm luyện đủ rồi, hiện tại ngồi trên ghế căn bản không muốn động đậy, mặc kệ Chu Tư Kỳ lôi kéo như thế nào nàng cũng không đứng dậy nổi, dùng cái tay may mắn chưa bị Chu Tư Kỳ bắt lấy mà nắm chặt ghế dựa không bỏ, nâng lên một đôi mắt như nai con đáng thương nhìn Chu Tư Kỳ, ý đồ đả động nàng ấy buông tay ra.
 
Chu Tư Kỳ bị ánh mắt của Ninh Như Ngọc làm mềm lòng, trong lòng run rẩy không thôi, theo bản năng muốn thả lỏng tay, nhưng ngay lập tức nhớ đến việc quận chúa Trường Bình cũng muốn tham gia cuộc thi kia, liền đanh mặt lại, nghiêm túc mà nói với Ninh Như Ngọc: “Lần này quận chúa Trường Bình trở về để tham gia tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, đã nhiều năm qua chúng ta chưa gặp lại nàng ấy, ngay từ khi còn nhỏ nàng ấy đã múa rất đẹp, chắc chắn trưởng thành thì càng múa đẹp hơn, chẳng lẽ ngươi muốn bại dưới tay quận chúa Trường Bình hả?”
 
“Không muốn.” Ninh Như Ngọc chưa kịp nghĩ đã trả lời theo bản năng.
 
“Đó, vậy là đúng rồi.” Chu Tư Kỳ lập tức nói: “Nếu ngươi không muốn bại bởi quận chúa Trường Bình thì ngươi lập tức lên sân luyện tập cho ta, không thể chỉ luyện tập mỗi một canh giờ như trước kia, từ bây giờ trở đi phải tăng thêm một canh giờ, ta cũng ở bên cạnh nhìn giúp ngươi, chỗ nào chưa tốt thì phải luyện lại nhiều hơn, cố gắng múa càng hoàn mỹ càng tốt, tốt nhất là đoạt giải nhất luôn.”
 
Không thể không nói, Chu Tư Kỳ vừa khích lệ như vậy thì rất có tác dụng, Ninh Như Ngọc có thể không quá quan tâm tới vinh dự được nhận danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch, nhưng lại không thể bại dưới tay quận chúa Trường Bình, dưới sự khích lệ của Chu Tư Kỳ, cuối cùng cũng đồng ý luyện tập thêm một canh giờ nữa. 


 
“Được, ngươi nói rất đúng, ta nghe lời ngươi.” Ninh Như Ngọc đứng dậy từ trên ghế, hoạt động tay chân một chút rồi uống một ngụm nước, tiếp tục luyện tập vũ đạo.
 
Múa lại một lần nữa, Chu Tư Kỳ ngồi bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ quan sát mỗi một động tác của Ninh Như Ngọc, thấy chỗ nào chưa tốt thì lập tức chỉ ra, Ninh Như Ngọc đều khiêm tốn tiếp thu, lại luyện tập động tác vừa sửa lại thêm nhiều lần, cứ miệt mài luyện tập như thế hơn một canh giờ nữa mới tính ngừng lại.
 
Ninh Như Ngọc đổ một người mồ hôi vì luyện tập vất vả, Chu Tư Kỳ vội vàng bưng ly trà tới cho nàng giải khát, Ninh Như Ngọc nhận lấy ly trà, cười nói: “Coi như ngươi vẫn còn lương tâm.”
 
Chu Tư Kỳ cười hì hì, nói: “Ngươi xem, ta hy sinh thời gian nghỉ ngơi tới đây luyện tập vũ đạo với ngươi, vốn dĩ ta đã rất có lương tâm rồi.” 
 
Ninh Như Ngọc cười khẽ một tiếng: “Thật ra ngươi càng lo lắng sẽ mất mặt nếu ta bại dưới tay quận chúa Trương Bình thì đúng hơn.”
 
Chu Tư Kỳ cười hề hề: “Chỉ có Như Ngọc là hiểu ta nhất, trong lòng ta nghĩ gì ngươi đều biết.”
 
“Ai kêu chúng ta là bạn tri kỷ của nhau.” Ninh Như Ngọc đấm nhẹ lên bả vai của Chu Tư Kỳ.
 
“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn tri kỷ tốt nhất trên đời này.” Chu Tư Kỳ cười bắt lấy cánh tay của Ninh Như Ngọc.
 
“Đó là đương nhiên.” Ninh Như Ngọc nâng cánh tay Chu Tư Kỳ lên, lôi kéo nàng ấy cùng nhau đi ra ngoài: “Đi, hôm nay chỉ luyện đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục, tới lúc đó ngươi lại đến góp ý cho ta.” Hai người cười cười nói nói mà đi ra ngoài.
 
Từ đó về sau, mỗi ngày Ninh Như Ngọc đều đúng giờ tới phòng luyện tập vũ đạo hai ba canh giờ, dùng tâm thế tốt nhất để chuẩn bị tham gia tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch. Mà Chu Tư Kỳ cũng mỗi ngày đi theo bồi nàng, giúp nàng pha trà giải khát.

 
Rất nhanh lại qua năm ngày, hôm nay là ngày có thể về thăm nhà, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà thu dọn một chút, mang theo đồ đạc trở về phủ Ngụy Quốc Công, sau khi kết thúc khóa học buổi chiều, liền trực tiếp lên xe ngựa của phủ Ngụy Quốc Công mà về.
 
Chu Tư Kỳ cũng muốn trở về phủ Ninh Quốc Công, đáng tiếc xe ngựa tới đón nàng bị hỏng, Ninh Như Ngọc liền bảo Chu tư Kỳ ngồi cùng xe với nàng trở lại Tấn Đô Thành, đương nhiên Chu Tư Kỳ vô cùng đồng ý, phân phó nha hoàn Nhược Nhi mang đồ đạc của nàng ấy lên xe ngựa của Ninh Như Ngọc, rồi vui vẻ leo lên xe ngựa, hai tỷ muội thân thiết ngồi cùng nhau, rời khỏi thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử.
 
Ninh Như Ngọc vừa mới đi, Ninh Như Trân cũng từ trong thư viện ra ngoài, lần này là xe ngựa của Thẩm gia tới đón nàng ta.
 
Ninh Như Trân nhìn xe ngựa Thẩm gia ở trước mặt, lại nhìn xe ngựa sơn son quý giá của Ninh Như Ngọc đi phía trước, trong lòng Ninh Như Trân liền nổi giận đùng đùng, nàng ta mới là nữ nhi của thế tử phủ Ngụy Quốc Công, cha là thế tử, nương là thế tử phu nhân của phủ Ngụy Quốc Công, di mẫu là Thẩm Qúy Phi, thân biểu ca là nhị hoàng tử, vì sao nàng ta phải chịu ủy khuất như này, vì sao nàng ta phải ngồi xe ngựa còn kém xa so với Ninh Như Ngọc?
 
Càng nghĩ càng giận, Ninh Như Trân phát tiết lửa giận với hạ nhân Thẩm gia tới đón mình, sống chết không chịu lên xe ngựa, cuối cùng vẫn là do Vạn ma ma bên người Thẩm thị tới khuyên bảo: “Ngũ tiểu thư tạm thời đừng tức giận, người cứ lên xe ngựa trở về phủ trước đi ạ, chờ tới Thẩm gia lại nói cho thế tử phu nhân biết việc này, thế tử phu nhân là người sáng suốt, nhất định sẽ không để người chịu thiệt thòi.” 
 
“Thật không?” Ninh Như Trân nghiêng đầu nhìn về phía Vạn ma ma.
 
Vạn ma ma vội gật đầu nói: “Chỉ cần ngũ tiểu thư chịu nghe lời nô tỳ nói, việc này nhất định có thể thành công.”
 
Nhiều ngày nay Thẩm thị vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, hai ngày đầu tiên, lão phu nhân La thị còn cho người tới mời Thẩm thị hồi phủ, nhưng Thẩm thị không nhìn thấy Ninh Khánh Lương, trong lòng không thoải mái, liền hùng hổ nói nếu Ninh Khánh Lương không trực tiếp tới đón thì bà ta sẽ không quay về, lão phu nhân ở Thẩm gia cũng ủng hộ bà, người một nhà nhất trí đều làm chỗ dựa cho Thẩm thị, không muốn bà dễ dàng quay về, nói là phải dạy cho Ninh Khánh Lương một bài học, nếu ông ta không chịu nhận sai thì sẽ không hồi phủ.
 
Đáng tiếc Ninh Khánh Lương cũng nổi lên tính tình, Thẩm thị hại Mị di nương, trong lòng ông vốn không vui nổi, hơn nữa nha hoàn Vũ Nhi của Mị di nương lại thêm mắm dặm muối nói xấu Thẩm thị không ít trước mặt Ninh Khánh Lương, khiến ông ta càng thêm chán ghét Thẩm thị, Vũ Nhi vừa châm ngòi ly gián, xong việc lại vừa hầu hạ Ninh Khánh Lương đến thoải mái dễ chịu, tất nhiên Ninh Khánh Lương sẽ ném Thẩm thị sang một bên, không chịu tới Thẩm gia bồi tội đón Thẩm thị trở về.
 
Kết quả là hai bên cứ giằng co như vậy.

 
Chờ đến khi người Thẩm gia phát hiện tình huống không dễ làm như mong đợi thì đã không thể xuống đài được, cũng không phải không có biện pháp trừng trị Ninh Khánh Lương, tốt xấu gì thì Thẩm gia cũng còn có một người là Thẩm Qúy Phi ở trong cung, nếu Thẩm Qúy Phi phái người tới trách cứ Ninh Khánh Lương vài câu, lại bắt ông ngoan ngoãn đi Thẩm gia đón Thẩm thị trở về, cũng không phải không có khả năng, nhưng tạo áp lực cho Ninh Khánh Lương như vậy, chỉ sợ sau khi đón Thẩm thị về phủ thì ông sẽ trở mặt, ngày tháng trôi qua không tốt.
 
Trong lòng Thẩm thị vẫn có chút tình cảm với Ninh Khánh Lương, không muốn làm việc này quá mức căng cứng, nhưng cũng muốn Ninh Khánh Lương sẽ tới Thẩm gia đón bà, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
 
Vạn ma ma đã đi theo Thẩm thị nhiều năm, liếc mắt một cái liền đoán ra ý tứ của Thẩm thị, hôm nay bà ta tới đón Ninh Như Trân là cố ý dùng xe ngựa bình thường nhất của Thẩm gia, muốn dùng việc này kích thích Ninh Như Trân để Ninh Như Trân khuyên Thẩm thị trở về.
 
Có Vạn ma ma khuyên bảo, Ninh Như Trân thật sự nghe lời mà lên xe ngựa của Thẩm gia, một đường rời khỏi thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử trở lại Thẩm phủ nằm ở phía đông trong nội thành Tấn Đô Thành, sau khi xuống xe ngựa, nàng ta liền trực tiếp đi tìm Thẩm thị.
 
Trong lúc Ninh Như Trân đi khuyên Thẩm thị quay về phủ Ngụy Quốc Công thì Ninh Như Ngọc đã sớm trở lại phủ Ngụy Quốc Công.
 
Trước tiên Ninh Như Ngọc qua thăm lão phu nhân La thị, bà vẫn nằm trên giường như cũ, hai mắt nhìn nàng, rồi nói hai câu không mặn không nhạt liền cho Ninh Như Ngọc trở về.
 
Ninh Như Ngọc cũng không muốn ở lại quá lâu, cáo lui ra ngoài thì lập tức đi đến Quế Hương Uyển, Từ thị thấy Ninh Như Ngọc đã về, vui vẻ mà thu xếp chuẩn bị bữa tối, ân cần hỏi han cuộc sống của nàng trong thư viện.
 
“Nương thấy hình như con gầy đi rồi phải không?” Từ thị sờ mặt nàng, nói: “Mặt đều nhỏ lại rồi, do thức ăn ở thư viện không hợp khẩu vị à?”
 
Ninh Như Ngọc cười nói: “Nương, không có chuyện đó đâu, chắc do gần đây con tập múa hơi nhiều thôi.”
 
“Vì cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch à?” Từ thị lập tức liền đoán ra.
 
Ninh Như Ngọc gật gật đầu.
 
“Cho dù phải tham gia thi đấu thì vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe.” Từ thị vô cùng đau lòng: “Ta đã sai phòng bếp làm canh tẩm bổ thân thể cho con rồi.”

 
“Cảm ơn nương, chỉ có nương là tốt với con nhất.” Ninh Như Ngọc ôm cánh tay Từ thị làm nũng.
 
“Con bé này.” Từ thị cười chọc chọc cái trán của Ninh Như Ngọc, cố ý làm một bàn đồ ăn mà nàng yêu thích. 
 
Sau khi phân phó đi xuống, phòng bếp nhỏ liền bắt đầu chuẩn bị, chỉ còn chờ Ninh Khánh An trở về thì người một nhà liền có thể ngồi xuống ăn cơm.
 
Lúc này, lại thấy một nha hoàn mặc một bộ váy màu xanh nhạt vội vàng tiến vào, nói: “Nhị phu nhân, lão phu nhân gọi người lập tức đi qua Thụy An Đường một chuyến.”
 
Từ thị cảm thấy kỳ quái, sao lão phu nhân La thị lại đột nhiên muốn gặp bà, hỏi nha hoàn kia: “Lão phu nhân có nói vì chuyện gì không?”
 
Nha hoàn lắc lắc đầu: “Lão phu nhân không nói ạ.”
 
Từ thị nghe xong, suy nghĩ một lát, xua xua tay nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, lát nữa ta sẽ qua đấy.”
 
Nha hoàn hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài, Ninh Như Ngọc nhìn về phía Từ thị, nói: “Nương, con cùng đi với nương.”
 
Từ thị vỗ vỗ tay nàng: “Không cần đâu, nương đi một lát rồi về, chắc không có chuyện gì lớn đâu.”
 
“Nương!” Ninh Như Ngọc vẫn còn lo lắng.
 
“Yên tâm, nương đi một chút sẽ về.” Từ thị đứng lên, sửa sang lại váy ngoài màu hồng đào thêu con bướm đang bay giữa trăm hoa khoe sắc dù không hề có một nếp nhăn nào, lại trấn an mà sờ sờ đầu Ninh Như Ngọc, dặn dò hai câu liền xoay người đi ra ngoài.