Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 19




Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Ninh Như Ngọc biết tin lão phu nhân La thị bị bệnh, nàng thân là vãn bối, dù gì đi nữa vẫn nên đi bày tỏ chút sự quan tâm, liền theo Từ thị đến Thụy An Đường hỏi thăm sức khỏe của lão phu nhân.

Có điều lão phu nhân La thị bị bệnh thì vẫn là lão phu nhân La thị, sự chán ghét dành cho Từ thị và Ninh Như Ngọc vẫn không thay đổi, hơn nữa còn đem chuyện nốt đậu trên mặt Ninh Như Trân đổ lên đầu Ninh Như Ngọc ----- Nếu như ngày đó Ninh Như Ngọc cho Ninh Như Trân ăn vải Quải lục, Ninh Như Trân cũng sẽ không ồn ào đòi ăn vải, cũng sẽ không ăn nhiều vải đến nổi nóng trong người, tóm lại tất cả mọi chuyện đều là do Ninh Như Ngọc.

Đối với chuyện lần này Ninh Như Ngọc thật sự không biết nên nói gì. Ninh Như Trân ăn nhiều vải đến nổi nóng trong người, vải đó cũng không phải do nàng bắt Ninh Như Trân ăn, vậy mà chuyện này lại có thể đổ lên đầu nàng, lão phu nhân La thị đúng là quá mức thiên vị!

Ninh Như Ngọc cùng Từ thị đứng đợi một khắc trong sân Thụy An Đường, Ngô ma ma mới từ bên trong đi ra, nói cho các nàng biết lão phu nhân mấy ngày nay không thoải mái, khó khăn lắm mới có thể ngủ được một giấc, nên hiện giờ không muốn gặp các nàng, kêu các nàng trở về.

Hừ! Ninh Như Ngọc hừ lạnh trong lòng, không gặp thì không gặp, làm như các nàng thật sự muốn đến thăm lão phu nhân La thị vậy.

Đương nhiên Từ thị cũng nghĩ như vậy, bà cũng không muốn đến thăm, nếu như không phải vì lễ giáo, bà cũng lười tới đây một chuyến, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu lão phu nhân đã ngủ rồi, vậy ta và Đình Đình sẽ trở về. Đợi qua vài ngày thân thể lão phu nhân tốt lên, chúng ta lại tới thăm, tránh cho đến lúc đó không thấy được mặt còn quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi."

Từ thị nói xong câu này đã thành công chặn đường lui của lão phu nhân La thị, còn chủ động cho thấy sau này mình cũng sẽ không tới quấy rầy lão phu nhân La thị. Đây vừa là thông cảm cho bà bị bệnh, muốn cho bà nghỉ ngơi cho khỏe, vừa là hàm ý rằng nếu như muốn các nàng đến thăm vậy phải chờ đến khi lão phu nhân La thị đã khỏi bệnh, tránh cho đến lúc đó bởi vì thân thể không thoải mái nên không gặp được, còn có thể làm giảm phiền toái cho mọi người!

Một câu nói không cứng không mềm của Từ thị làm cho Ngô ma ma tức đến hộc máu, bà đi ra truyền lại lời của lão phu nhân La thị, rõ ràng là không muốn cho Từ thị mặt mũi, nói cho Từ thị biết là nàng không được lão phu nhân La thị chào đón, nên lão phu nhân mới không muốn gặp nàng. Nếu như là một đứa con dâu có tinh thần tự giác, lúc này nàng ta phải kiên trì muốn vào thăm lão phu nhân La thị, cố gắng biểu hiện ra rằng mình rất hiếu thuận mới đúng, ai ngờ đâu Từ thị lại là người cực kỳ giảo hoạt, dứt khoát từ chối, hơn nữa cũng bày tỏ rằng sau này cũng sẽ không đến. Điều này làm cho lão phu nhân muốn tìm nàng trút giận, muốn không cho nàng mặt mũi cũng không còn cơ hội nữa. Tính trời tính đất ai ngờ lại tính sót chuyện Từ thị thuộc kiểu người da mặt dày.

"Ngô ma ma, vậy chúng ta trở về đây." Cũng không để ý đến phản ứng trên mặt Ngô ma ma, Từ thị trực tiếp nắm tay Ninh Như Ngọc xoay người rời đi.

Trên đường trở về, Ninh Như Ngọc không nhịn được khen ngợi nương của mình: "Nương, người đúng là thật lợi hại, không những trực tiếp chặn lời Ngô ma ma, mà còn làm bà ta một lời cũng không nói được. Đã vậy người còn giảm việc đi đến Thụy An Đường tránh làm cho người khác thấy phiền toái."

Từ thị đưa tay xoa đầu nàng, gương mặt xinh đẹp thanh tú hiện lên một chút khổ sở, thở dài nói: "Chuyện này còn không phải là do ta bị dồn ép quá lâu hay sao. Nếu lão phu nhân có thể đối xử với ta chân thành, rộng lượng một chút, ta cũng sẽ không đối xử như vậy với bà ta. Ai kêu bà ta thiên vị như vậy chứ? Bà ta đánh má trái của ta, ta cũng không thể ngốc ngốc hề hề đem má phải đưa sang cho bà ta đánh luôn được. Nói thế nào thì ta cũng phải lấy lại cho mình một chút chứ."

Ninh Như Ngọc biết, Từ thị và lão phu nhân La thị đã xảy ra mâu thuẫn từ lâu, nếu như muốn tìm hiểu ước chừng có thể ngược dòng về mười mấy năm trước.

Mười bảy năm trước, vào ngày mười lăm tháng Bảy chính là thất tịch tiết thượng, Ninh Khánh An gặp được Từ thị, bị vẻ đẹp của Từ thị thu hút, còn nhất kiến chung tình đối với Từ thị. Sau đó hỏi thăm nhiều nơi biết được Từ thị là tiểu thư dòng chính ở Uy Viễn Hầu phủ, liền đến trước mặt lão phu nhân La thị nói muốn cưới Từ thị về làm thê tử, nói lão phu nhân La thị phái người đến Uy Viễn Hầu phủ cầu hôn.

Đáng tiếc khi đó lão phu nhân La thị một lòng muốn Ninh Khánh An cưới cháu gái nhà mẹ đẻ của bà, đương nhiên sẽ không đồng ý hôn sự của Ninh Khánh An và Từ thị.

Ninh Khánh An là con trai thứ của lão phu nhân La thị, từ nhỏ luôn được bà yêu thương hết mực, đương nhiên cũng biết dùng cách gì để có thể làm cho lão phu nhân La thị đồng ý.

Hắn thấy từ đầu đến cuối lão phu nhân La thị đều không đồng ý hôn sự giữa hắn và Từ thị, liền tuyên bố muốn đoạt tuyệt quan hệ mẫu tử với bà, còn nói đã dặn người tìm xong căn nhà khác ở bên ngoài rồi, có thể lập tức dọn ra ngoài ngay bây giờ.

Lão phu nhân La thị rất thương yêu đứa con Ninh Khánh này, làm sao có thể đồng ý đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử được, nhưng thái độ của Ninh Khánh An rất cương quyết, không cho hắn cưới Từ thị, hắn sẽ không nhận lão phu nhân La thị là nương của hắn.

Phương pháp này của Ninh Khánh An quá độc ác, lão phu nhân La thị không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nhượng bộ, đồng ý cho hắn cưới Từ thị vào cửa Ninh gia.

Bởi vì có chuyện này làm tiền đề nên sau khi Từ thị vào cửa, sắc mặt của lão phu nhân La thị đối với nàng luôn không tốt. Lúc đầu, Từ thị còn nghĩ do lão phu nhân La thị là trưởng bối, ngoài mặt tìm cách gây khó dễ với nàng, nếu có thể nhịn thì nhịn, một lòng muốn làm con dâu tốt. Nhưng Từ thị thật lòng đối đãi và nhẫn nại bao nhiêu cũng không làm cho lão phu nhân La thị đối tốt với nàng, mà tệ hơn là còn bị trách mắng và khi dễ.

Từ thị xuất thân từ gia đình võ tướng, là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà. Từ nhỏ đã được phụ mẫu và huynh trưởng yêu thương, cũng không phải là người sẽ cam chịu bị người khác khi dễ, đối với lão phu nhân La thị hay vô lý gây khó dễ, đương nhiên là không chút lưu tình mà phản kháng lại.

Vừa phản kháng là đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người luôn không tốt, như nước với lửa.

Hơn nữa, Từ thị gả cho Ninh Khánh An được hai năm nhưng vẫn chưa sinh được hài tử, lão phu nhân La thị luôn lấy lý do đó, muốn Ninh Khánh An nạp thêm di nương.

Cũng may Ninh Khánh An yêu thê như mạng, lập trường đủ kiên định, trực tiếp đến gặp lão phu nhân La thị cãi nhau một trận, nên chuyện nạp thêm di nương cũng không thành. Dĩ nhiên lão phu nhân La thị lại đem chuyện này tính lên đầu Từ thị.

Cho tới sau này, Từ thị rốt cuộc cũng mang thai, sinh ra Ninh Như Ngọc, lại có Ninh Khánh An một lòng một dạ bảo vệ hai mẹ con, lão phu nhân La thị mới ngừng lại một chút.

Nhưng mười mấy năm qua, mặc dù tình cảm phu thê giữa Từ thị và Ninh Khánh An vô cùng sâu đậm, nhưng cũng chỉ sinh một nữ nhi bảo bối là Ninh Như Ngọc, không sinh thêm con trai.

Đứa con trai mình yêu thương nhất lại không chịu sinh thêm con trai, lão phu nhân La thị làm sao có thể cam tâm ngồi yên. Nhiều lần khuyên Ninh Khánh An nạp thiếp, ngay cả chủ ý sau khi sinh được con trai liền đem người trả về cũng nghĩ ra được. Nhưng Ninh Khánh An nhất quyết không đáp ứng, chỉ muốn chung sống với một mình Từ thị, đương nhiên đã làm cho lão phu nhân La thị vô cùng tức giận.

Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, hận ý của lão phu nhân La thị đối với Từ thị có thể so được với trời cao biển sâu, cho đến bây giờ bà chưa bao giờ vừa mắt Từ thị.

Lão phu nhân La thị không thích Từ thị và Ninh Như Ngọc, tất cả mọi người trong Ngụy Quốc Công phủ đều biết, dĩ nhiên là cả Từ thị và Ninh Như Ngọc cũng không thích bà. Cũng may ở giữa hai bên còn có một Ninh Khánh An nên cũng có thể xem như là hòa hoãn. Mười mấy năm qua có hắn một lòng một dạ che chở cho mẹ con Từ thị, ngược lại còn làm cho hai bên không bị tổn hại, mà hai bên còn đạt thành một loại cân bằng quỷ dị, thật đúng là thần kỳ.

Ninh Như Ngọc và Từ thị mỗi người đều trở về chỗ ở của mình. Ninh Như Ngọc trở về vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, nha hoàn Hồng Ngọc đi vào bẩm báo: "Vũ An Hầu tới."

Gần đây người này tới nơi này cũng thật nhiều, không phải hắn rất bận rộn sao? Tại sao còn có thời gian tới đây? Chẳng lẽ đây là ảo giác của nàng?

Trong lòng Ninh Như Ngọc không khỏi nghi ngờ, vẫy vẫy tay với Hồng Ngọc ra hiệu nàng mời Hoắc Viễn Hành vào.

Hôm nay Hoắc Viễn Hành mặc áo choàng xanh đậm, bên hông đeo ngọc bội, trên mặt đeo mặt nạ như thường lệ, hiện lên ánh sáng bạc thanh lãnh. Ánh mắt sâu như đầm nước, làm người đối diện nhìn vào đoán không ra hắn đang nghĩ gì, cả người luôn toát lên vẻ lạnh lùng, vừa vào phòng đã làm cho không khí trong phòng dường như cũng chuyển lạnh.

Nếu không phải Ninh Như Ngọc đã tiếp xúc với Hoắc Viễn Hành vài lần nên hiểu được hắn một chút, thì khi thấy được người cao lãnh dị thường như vậy bước vào, nói không chừng cũng bị khí thế trên người hắn dọa sợ.

"Hầu gia an hảo." Ninh Như Ngọc đứng dậy hành lễ với Hoắc Viễn Hành.

Sau khi hành lễ, hai người ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, Ninh Như Ngọc mím môi hỏi Hoắc Viễn Hành: "Không biết hôm nay Hầu gia tới đây là có chuyện gì?"

Hoắc Viễn Hành buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nhìn Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc đối diện với ánh mắt kia, trong lòng không khỏi lo lắng một chút, dường như nàng có thể hiểu được ý tứ trong mắt hắn ----- Không có chuyện gì thì không thể tới sao?

Trán Ninh Như Ngọc thấm mồ hôi lạnh, chột dạ không dám nhìn Hoắc Viễn Hành nữa, cúi đầu yên lặng uống trà.

Một lúc sau, trong phòng cũng vang lên giọng nói lạnh lùng của Hoắc Viễn Hành: "Ta phải đi ra ngoài mấy ngày, hôm nay tới đây bắt mạch cho nàng."

Bởi vì phải đi ra ngoài, khi nào về cũng chưa biết, không có thời gian xem bệnh cho nàng, nên trước ngày đi liền đến bắt mạch cho nàng. Lý do này hợp tình hợp lý, Ninh Như Ngọc cũng không có khả năng cự tuyệt.

Nói đến mức này, Ninh Như Ngọc chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay ra cho Hoắc Viễn Hành bắt mạch.

Một lát sau, Hoắc Viễn Hành thu tay về, không nhanh không chậm nói với Ninh Như Ngọc: "Thân thể nàng đã không còn đáng ngại, có thể trở về thư viện Đức Nhã nữ tử để học."

Ninh Như Ngọc nhớ nguyên chủ thân thể này đúng là có học ở thư viện Đức Nhã nữ tử, nháy mắt một cái, nhìn Hoắc Viễn Hành nói: "Làm sao Hầu gia biết ta học ở thư viện Đức Nhã nữ tử?"

"Nàng là vị hôn thê của ta." Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói rõ từng chữ.

Sau khi được Cảnh Tuyên đế tứ hôn, Hoắc Viễn Hành liền sai người đi thăm dò tất cả tin tức của Ninh Như Ngọc. Những tài liệu có liên quan đến nàng đưa đến trước mặt hắn ước chừng dày khoảng một quyển, hắn đều cẩn thận xem hết, hiểu rõ được những thứ có liên quan đến nàng.

"Hầu gia nói đúng, ta dưỡng bệnh cũng đã lâu như vậy, đúng là nên trở về học rồi." Cuối cùng, Ninh Như Ngọc dùng những lời này để kết thúc cuộc nói chuyện.

Hoắc Viễn Hành dường như là bận rộn nhiều việc, ngồi thêm một khắc sau liền rời đi. Lúc sắp đi, vẫn giống như những lần trước dặn dò Ninh Như Ngọc: "Tự mình cẩn thận, chú ý an toàn."

Ninh Như Ngọc cảm thấy, có thể để cho một người bận rộn như vậy nói ra câu đó thật không dễ, đúng là chuyện lạ hiếm thấy.

Đợi Hoắc Viễn Hành đi rồi, không lâu sau đó Ninh Như Ngọc đến Quế Hương Uyển thương lượng với Từ thị chuyện trở về thư viện Đức Nhã nữ tử học.

Từ thị nhìn gương mặt trắng nõn của nữ nhi, có chút bận tâm nói: "Nếu không gấp thì ở nhà thêm mấy hôm nữa, đợi khỏe hẳn rồi mới trở lại thư viện học?"

"Không cần đâu nương, thân thể con đã khỏe hẳn rồi." Ninh Như Ngọc cười nói: "Con đã trễ rất nhiều chương trình học rồi. Nếu không trở lại sớm, lần thi tháng này thành tích sẽ không tốt, xếp hạng cũng sẽ xuống rất nhiều, con lại không muốn như vậy."

"Thành tích thì sao chứ, thân thể mới là quan trọng nhất. Chỉ cần con bồi dưỡng thân thể tốt thì so với cái gì cũng đều mạnh hơn."

"Nương, thân thể của con đã tốt lắm rồi, người để con trở về thư viện học đi." Ninh Như Ngọc kéo cánh tay Từ thị làm nũng.

"Được rồi, được rồi. Con muốn quay về đó vậy thì cứ về đi." Từ thị lại khuyên mấy câu, Ninh Như Ngọc vẫn kiên trì như vậy. Cuối cùng không còn biện pháp nào, chỉ có thể đáp ứng nàng ba ngày sau có thể trở về thư viện học.

"Cám ơn nương." Ninh Như Ngọc mỉm cười ôm lấy cánh tay Từ thị, lại làm nũng với bà một chút, sau đó mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Ba ngày sau, Ninh Như Ngọc như đã định trước, trở về thư viện Đức Nhã nữ tử học. Ai ngờ rằng ngày đầu tiên về thư viện lại phải giằng co với Lục công chúa vốn ngang ngược ương ngạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Lần trở về thư viện này, quan hệ của Ninh Như Ngọc sẽ có bước ngoặt, tình cảm của hai người sẽ có đột phá.